Đàm Thuần Chi giận dữ bỏ đi, ông hai Đàm lau vết máu trên khóe miệng, chẳng
những không tức giận mà còn bật cười lớn: “Quả nhiên, Trần Mộc Miên chính
là điểm yếu của nó.”
Trong không khí vang lên một giọng nói kỳ lạ, bất nam bất nữ: “Vậy sao? Nếu
đã rõ ràng, tính khi nào ra tay?”
“Sao? Cuối cùng cũng chịu lên tiếng à? Ta còn tưởng ngươi câm rồi.” Ông hai
Đàm cười khẩy, khinh thường đảo mắt.
Giọng nói đó cười nhạo: “Ngươi nghĩ học được vài ba thứ ở Nam Dương là có
thể dễ dàng đối phó hắn sao? Nếu hắn dễ đối phó như vậy, ta đã không bị vây
khốn bao nhiêu năm trời.”
Ông hai Đàm lạnh lùng đáp lại: “Đó là do bọn đàn bà các ngươi vô dụng. Đừng
tưởng ta không biết ngươi có ý gì. Ngươi vẫn còn tình cảm với hắn nên bao năm
qua vẫn không nỡ ra tay. Đàn bà là vậy, chỉ giỏi để tình cảm chi phối. Nói cho
ngươi biết, trong mắt hắn chỉ có Trần Mộc Miên. Nếu ngươi dám lộ diện, hắn
giết ngươi còn không kịp, nói gì đến yêu ngươi.”
Không khí trở nên căng thẳng, như thể đối phương đang cố kìm nén cơn giận.
Ông hai Đàm chẳng hề bận tâm.
Giọng nói kia cười khẩy: “Ngươi giỏi như vậy sao không tự mình ra tay? Còn
phải nhờ đến ta làm gì?”
Ông hai Đàm thản nhiên phủi bụi trên người: “Dùng sức của người khác giết
người, tội gì phải dùng sức của mình. Đừng quên, ngươi với ta chỉ là đôi bên
cùng có lợi. Nếu ngươi không còn chút giá trị nào, ngươi nghĩ ta sẽ còn hợp tác
với ngươi sao?”
Giọng nói kia im bặt, không gian dần trở lại yên tĩnh, ông hai Đàm sải bước về
phía hoa sảnh.
Nhưng không gặp được Đàm Thuần Chi, cũng chẳng nhận được lời xin lỗi nào
từ anh. Thậm chí, ông chủ Đàm cũng không có ở nhà, chỉ có bà Đàm tiếp ông.
Bà Đàm giả lả bày ra một bàn rượu, bảo ông ta đừng chấp nhặt với bề dưới.
Ông hai Đàm bị bà nói đến nghẹn họng, tức đến mức phát đau trong lòng,
nhưng cuối cùng vẫn nhịn, bỏ bữa tiệc mà đi.
Bà Đàm nhìn theo bóng ông ta rời đi, trong lòng hả hê. Cú đấm hôm nay là điều
bà đã muốn làm từ lâu, mối hận năm xưa bà vẫn chưa quên.
Nhưng bà Lý đứng bên không hiểu: “Bà chủ, sao ông hai tự dưng lại đi gây khó
dễ cho mợ?”
Bà Đàm cười lạnh chế giễu: “Mộc Miên là con dâu do tôi chọn, năm đó gả cho
Chí Văn để xung hỉ. Nếu không có nó, bây giờ Chí Văn đã chết rồi. Chí Văn rời
xa nó thì tâm trí không ổn định. Lần trước có chuyện xảy ra, nó như trở thành
một người khác. Nếu còn chuyện gì nữa, người chịu khổ chẳng phải vẫn là Chí
Văn của tôi sao?”
Nghe bà nói vậy, bà Lý hiểu ra ngay, hóa ra là ông hai vẫn không chịu thua cậu,
hay nói đúng hơn, ông ta còn tham vọng tranh đoạt tài sản nhà họ Đàm.
“Bà chủ, chuyện này phải tính sao đây? Ông chủ chuyện gì cũng dễ nói, chỉ có
điều với người em ruột này thì lại mềm lòng vài phần. Nếu ông hai thực sự làm
loạn, chúng ta khó mà xử lý.”
“Lo gì chứ, trước kia còn có bà cụ giữ, tôi nể mặt bà ta mà nhường nhịn vài
phần. Bây giờ bà cụ đã quy tiên, còn ai che chở cho ông ta nữa? Tôi đã nói rồi,
chỉ cần ông ta biết điều làm một ông hai an phận, tôi sẽ để ông ta một con
đường sống. Nhưng nếu không biết thân biết phận, cứ muốn đối đầu với con trai
tôi, thì đừng trách tôi nhẫn tâm.”
Bà Lý không nói gì thêm, trong lòng chỉ cảm thấy ghê sợ trước lòng tham
không đáy của ông hai Đàm.
Đàm Thuần Chi nhất quyết ở lại bên cạnh Trần Mộc Miên cả đêm, đến sáng
hôm sau mới không cam lòng mà lên tàu đi Tô Châu.
Trần Mộc Miên nằm trên giường, chân bị gãy, không đi đâu được, bèn tìm mấy
tấm vải để thêu đồ cho Đàm Thuần Chi.
“Bông hoa này mợ thêu là hoa gì thế? Thật sự rất đẹp, con chưa từng thấy hình
dáng hoa như vậy.”
Một đóa hoa màu xanh nhạt, mảnh mai thướt tha được thêu lên nơi góc áo,
trông chẳng giống hoa lan, cũng không phải hoa hồng hay mẫu đơn, nhìn rất
đặc biệt.
Trần Mộc Miên mỉm cười, trong mắt lóe lên chút ánh sáng dịu dàng pha lẫn
hoài niệm: “Là hoa mộc miên. Công tử trước kia rất thích loài hoa này.”