“Hoa mộc miên sao?” A Nguyệt càng nhìn càng thấy không giống. “Lời mợ nói
con nghe có chút không hiểu. Hoa mộc miên không phải có màu hồng phấn
sao? Sao lại có loại màu xanh như vậy? Hơn nữa, công tử là ai?”
Trần Mộc Miên cúi mắt mỉm cười: “Tôi đang nói đến những công tử ngày
trước. Họ thích nhất là loại hoa mộc miên có màu này. Cô chưa từng thấy là
phải, vì loài hoa này đã biến mất từ rất lâu. Có một người vì nữ nhân mà hắn
yêu đã đặc biệt nuôi trồng ra loại hoa mộc miên này. Nhưng sau đó, cô gái ấy
chết, hoa cũng biến mất.”
A Nguyệt như hiểu ra, càng nhìn hoa càng thấy đẹp: “Mợ ơi, tay nghề của mợ
thật sự rất khéo léo. Đôi giày mợ may cho bà chủ lần trước, bà thích lắm. Con
thấy mấy lần bà đi giày đó, cứ gặp ai là lại khoe tài may vá của mợ. Không biết
cậu có phúc phần gì, mới cưới được một người vợ hiền như mợ.”
Nghe A Nguyệt nói, nụ cười trên môi Trần Mộc Miên cứng lại, nhạt đi nhiều.
Đôi tay cầm kim, từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ thêu lên đóa mộc miên trong
tay.
Đêm khuya, A Nguyệt thu dọn xong đồ đạc, hạ rèm xuống, chắc chắn rằng Trần
Mộc Miên đã ngủ say, mới tắt đèn rồi rời khỏi viện.
Nói cũng lạ, bây giờ ở Thượng Hải chẳng còn nơi nào mà không có điện, nhưng
dạo gần đây mợ tỉnh dậy lại không thích bật đèn, chỉ bảo cô ấy thắp nến.
A Nguyệt không hiểu rõ lý do, chỉ làm theo lời mợ. Cô vốn định trải giường
chiếu ngủ trên ghế dài trong phòng để có thể canh chừng mợ bất cứ khi nào.
Nhưng Trần Mộc Miên không cho phép, nói rằng không quen có người trong
phòng, bảo cô về phòng nghỉ ngơi cho thoải mái.
A Nguyệt đành chịu, may mà gian phòng cạnh bên để trống. Cô ấy sớm dọn
dẹp, sắp xếp giường chiếu, chỉ cần phòng bên có động tĩnh là có thể chạy sang
ngay.
Đêm nay đặc biệt yên tĩnh, từng lớp mây dày đặc trên cao che lấp hết ánh trăng,
không thấy nổi một tia sáng.
Trong sân treo mấy chiếc lồng đèn, ánh nến bên trong bập bùng tỏa ra thứ ánh
sáng yếu ớt, chỉ chiếu sáng một góc nhỏ. Đèn lồng bị gió thổi, lay động nhè
nhẹ.
Một bóng dáng đỏ nhạt chợt lướt vào phòng của Trần Mộc Miên. Bóng ấy đến
trước giường Trần Mộc Miên, rồi dần hiện ra hình dáng của một đứa trẻ khoảng
sáu, bảy tuổi.
Đứa trẻ gầy gò, mặt trắng bệch, đôi mắt đen một cách quỷ dị, gần như không
thấy lòng trắng. Nó chỉ mặc một chiếc quần ngắn, loại thường thấy ở vùng Nam
Dương, để lộ đôi chân gầy guộc.
Nó nhìn quanh một lượt, thấy không có gì đặc biệt, bèn đưa tay vén rèm lên
giường.
Vừa mới trèo lên, một luồng sáng vàng rực chợt lóe lên. Đứa trẻ bị đánh bật ra
ngoài, ngã nhào xuống đất, mặt đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi.
Luồng sáng vàng lập tức xuất hiện ngay trước mắt đứa trẻ. Nó hoảng sợ quay
đầu bỏ chạy, chân vừa chạm đất đã lao đi như một cơn gió lốc.
Luồng sáng vàng kia không nói không rằng, đuổi theo sát nút. Đợi khi trong
phòng đã trở lại tĩnh lặng, Trần Mộc Miên mới từ từ mở mắt. Trong bóng tối, cô
nhìn trân trân lên trần nhà, đôi mắt sâu thẳm, nở một nụ cười quỷ dị: “Cuối
cùng cũng đến. Ta chờ ngươi lâu lắm rồi.”
Bóng dáng đỏ nhạt liên tục lẩn trốn, nhưng không thoát được luồng sáng vàng
kia, đành cuống cuồng lao thẳng về phía viện của ông hai Đàm.
Ngay lúc đó, ông hai Đàm cảm thấy có gì đó không đúng. Bóng đỏ nhạt đã chui
tọt vào một cái bình nhỏ đặt trước mặt ông ta.
Luồng sáng vàng đuổi đến, giơ kiếm chém thẳng về phía ông hai Đàm. Ông ta
chỉ kịp vớ lấy cái bình rồi lao ra sau, khiến chiếc bàn bị chém một nhát thành
hai nửa.
Không kịp chém trúng, luồng sáng vàng lập tức đổi hướng, lao thẳng về phía
ông ta.
Ông hai Đàm cuống cuồng rút ra một lá bùa, ném mạnh về phía luồng sáng. Lá
bùa vừa chạm vào liền phát ra tiếng “xoẹt” rồi hóa thành một vũng nước, tan
biến vào không khí.