Luồng sáng vàng tuy đã biến mất, nhưng ông hai Đàm bỗng thấy ngực đau
nhói, phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta ôm lấy ngực, phải một lúc lâu sau mới dần dần lấy lại hơi thở. Trong
không khí vang lên một giọng cười kỳ quái: “Ta đã nói rồi, hắn không dễ đối
phó đâu. Hôm nay ngươi đã cảm nhận được rồi chứ?”
Ông hai Đàm lạnh lùng lau vết máu trên khóe miệng, cười nhạt: “Hừ, ta còn
tưởng hắn ghê gớm cỡ nào, bao nhiêu năm qua, chẳng phải cũng chỉ có chút đạo
hạnh ấy thôi sao?”
Giọng nói kia tiếp tục chế nhạo: “Khẩu khí không nhỏ đâu. Xem ra ngươi đã có
cách đối phó với hắn rồi?”
Ông hai Đàm đứng dậy, mở tủ đầu giường, lấy ra một lọ thuốc, uống cùng nước
trà, cảm thấy ngực bớt đau hơn một chút.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, ông ta nói: “Cục diện không phải đã sắp đặt xong xuôi
rồi sao? Chỉ cần Đàm Thuần Chi đến Tô Châu, hắn đừng mơ còn sống trở về.”
Giọng nói kia cười lớn: “Ngươi đến cả Trần Mộc Miên cũng không làm gì nổi,
còn muốn đối phó với hắn sao? Ta thấy cái bẫy ngươi đặt ra ở Tô Châu chỉ tổ
làm trò cười thôi.”
Ông hai Đàm tức giận nhưng vẫn cố nén xuống, kìm giọng hỏi: “Vậy ngươi có
cách gì hay hơn không?”
Giọng nói đó trôi nổi đến bên tai ông, nhẹ nhàng cười: “Đi tìm nhà họ Trần.”
“Nhà họ Trần nào?”
“Còn nhà nào nữa? Đương nhiên là cha của Trần Mộc Miên. Trần Mộc Miên
còn giữ một thứ gì đó trong tay cha cô ta. Nếu không lấy lại được, cô ta sẽ gặp
rắc rối to. Nếu là ta, ta sẽ đến gặp nhà họ Trần, bàn bạc một chút.”
“Cha cô ta sao lại giúp chúng ta được?” Ông hai Đàm nghi ngờ, giọng nói kia
lập tức chế nhạo ông ta.
“Ngươi thật sự không thông minh chút nào, thảo nào năm đó dễ dàng bị đuổi ra
Nam Dương. Lão gia nhà họ Trần không giúp chúng ta, nhưng không có nghĩa
là vợ bé của lão và đứa con gái nhỏ kia không giúp. Bọn họ hận Trần Mộc Miên
đến mức nghiến răng nghiến lợi.”
Ông hai Đàm vẫn còn do dự, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Giọng nói
kia lại tiếp tục: “Đàm Thuần Chi đã đi Tô Châu rồi, cục diện đã không thể xoay
chuyển. Nếu không mau chóng giết Trần Mộc Miên, đợi đến khi Đàm Thuần
Chi trở về, ngươi cũng chẳng còn đường sống đâu. Đến lúc đó, đừng nói đến
chuyện thừa kế gia sản nhà họ Đàm, mà ngay cả cơ hội đầu thai chuyển kiếp
ngươi cũng không có.”
Lời đe dọa này khiến ông hai Đàm lập tức tỉnh táo. Nghĩ đến bao năm phải chịu
khổ nhục ở Nam Dương, nỗi hận với Đàm Thuần Chi trong lòng ông ta lại càng
thêm sâu đậm.
Ông ta quyết không muốn quay lại những tháng ngày tủi nhục ấy, càng không
muốn phải trải qua lần nữa. Lần này, nhất định phải giết được Đàm Thuần Chi,
lấy lại những gì thuộc về mình.
Sáng sớm hôm sau, ông hai Đàm lập tức lên đường.
Bà Đàm nghe tin vội gọi quản gia đến, sai người âm thầm theo dõi hành tung
của ông ta.
Lúc đó, A Nguyệt đến báo rằng mợ bị sốt cao không hạ, cần mời thầy thuốc.
Thầy thuốc được mời đến, nhưng sau khi bắt mạch cho Trần Mộc Miên, ông ta
lộ rõ vẻ lo lắng: “Lão phu hành y nhiều năm, chưa từng gặp qua chứng bệnh
nào kỳ lạ như vậy. Thật sự không có cách nào chữa trị.”
Bà Đàm không hiểu: “Chỉ là sốt cao thôi, sao lại không có cách chữa? Thầy
thuốc, y thuật của ông cao minh, đừng có lừa ta.”
“Lão phu nào dám lừa bà. Mạch tượng của mợ thật sự rất kỳ quái. Tôi sẽ kê một
đơn thuốc trước. Nếu đến trưa mà vẫn không hạ sốt, các người tốt nhất mời bác
sĩ Tây y đến xem.”
Thầy thuốc dường như rất sợ hãi, kê đơn xong liền vội vàng rời đi.
Bà Đàm cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không biết nguyên nhân. Bà đành sai
người đi sắc thuốc, nhưng Trần Mộc Miên đang mê man, A Nguyệt đành ép cô
uống. Uống chưa được bao nhiêu đã nôn ra, thành ra như chưa uống gì.
Cuối cùng, sau bao vất vả mới đút cho cô uống hết một chén thuốc, nhưng đến
trưa, cô vẫn sốt cao không ngừng.
Không còn cách nào khác, bà Đàm đành bảo bà Lý đưa Trần Mộc Miên đến
bệnh viện Thập Tự quen thuộc để điều trị.
Sau khi truyền dịch xong, Trần Mộc Miên cuối cùng đã hạ sốt.