Tang lễ kéo dài suốt bảy ngày, tổ chức cũng khá tươm tất.
Thân bằng quyến thuộc của nhà họ Đàm, ai có thể đến được thì đều đã tới. Khi
Trần Mộc Miên kết hôn, hoàn cảnh khá đặc biệt, nên những người thân thích
này trước đây chưa từng gặp qua cô.
Trong lễ tang lần này, Trần Mộc Miên mới có cơ hội diện kiến toàn bộ họ hàng
thân thích nhà họ Đàm.
Mọi người khi nhìn cô, ánh mắt dò xét nhiều hơn là yêu thích, đa phần còn
mang theo sự cảm thông.
Cảm thấy có chút kỳ quặc, Trần Mộc Miên không kìm được mà lén hỏi Đàm
Thuần Chi.
Đàm Thuần Chi kéo cô vào lòng, nhắc lại một chuyện cũ.
Thì ra, mười năm trước, Đàm Thuần Chi từng có một mối hôn sự.
Đối phương là con gái không được sủng ái của một quân phiệt nhỏ ở phương
Bắc. Nhưng ngay trong ngày đính hôn, chú hai của Đàm Thuần Chi đã gây rối,
không chỉ khiến hôn sự tan vỡ, mà còn hại chết cô gái nhỏ ấy.
Nghe Đàm Thuần Chi nói từng có hôn ước với người khác, sắc mặt Trần Mộc
Miên thoáng chút khó chịu.
Đàm Thuần Chi véo nhẹ mũi cô: “Nha đầu đang ghen hả?”
Trần Mộc Miên không giấu giếm, lập tức gật đầu: “Em biết trong chuyện này
chắc chắn có ẩn tình khác, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái. Cô gái
ấy đã chết, em lại thấy thương cảm cho cô ấy. Công tử thật sự không giấu em
chuyện gì chứ?”
Đàm Thuần Chi vỗ vào mông cô một cái: “Lại gọi là ‘công tử’, muốn bị phạt
nữa sao?”
Trần Mộc Miên vội vàng lấy tay che miệng, lắc đầu: “Ông xã, em sai rồi, anh
đừng bắt nạt em nữa mà.”
Đàm Thuần Chi thấy cô làm nũng, giọng nói nũng nịu, đôi mắt cười cong cong,
khóe môi không nhịn được mà cong lên: “Cứ thế mà tha cho em thì anh thiệt
thòi quá.”
Trần Mộc Miên tim đập thình thịch, liếc nhanh xung quanh, rồi nhẹ nhàng hôn
lên môi anh một cái: “Vậy lần này bỏ qua cho em được chưa?”
Đàm Thuần Chi khẽ hừ một tiếng: “Miễn cưỡng chấp nhận.”
Trần Mộc Miên vòng tay qua cổ anh, tiếp tục làm nũng: “Ông xã ngoan, là lỗi
của em, đừng giận nữa, kể cho em nghe chuyện hôn ước đó rốt cuộc là như thế
nào?”
Đàm Thuần Chi rất thích bộ dáng nũng nịu của cô, liền chiều theo ý cô. “Cũng
chẳng có gì đâu. Khi đó, thân thể của anh chưa hoàn toàn hòa hợp, hồn phách
chưa ổn định, nên thường xuyên ốm yếu bệnh tật.
Má lo lắng, tìm mọi cách giúp anh tìm pháp khí để trấn hồn, nhưng chuyện này
lại bị chú hai biết được. Chú hai không biết nghe từ đâu ra chuyện anh vốn sinh
ra là một thai chết, cho rằng anh là vật không sạch sẽ. Lại thêm lòng dạ ông ta
muốn chiếm đoạt gia sản, nên tìm đến một nhóm thầy bà để dùng tà pháp đối
phó với anh.”
“Vậy vị hôn thê của anh thì có liên quan gì đến chuyện này?”
Nhắc đến điều này, Đàm Thuần Chi cũng có chút bất đắc dĩ: “Chuyện này nói ra
cũng là lỗi của bà nội. Lúc ấy bà cụ nghĩ rằng thân thể anh yếu ớt như vậy, nếu
tìm được một cô gái xung hỉ cho anh thì biết đâu thân thể sẽ khỏe hơn. Thế là bà
tìm mọi cách để tìm người thích hợp, cuối cùng lại phát hiện cô con gái út của
đại soái Lưu rất hợp.”
“Đại soái Lưu là ai?” Trần Mộc Miên không nhịn được mà nghĩ đến cha mình.
Đàm Thuần Chi nhún vai đáp: “Một quân phiệt nhỏ không mấy tiếng tăm ở
phương Bắc, hai năm trước đã bị người ta thôn tính, giờ cũng đã xuống âm phủ
cả rồi.
Khi đó ông ta thiếu tiền, thiếu lương thực, rất cần mua thêm vũ khí. Bà nội nghĩ
nhà mình giàu có, bỏ thêm sính lễ để ông ta chịu gả con gái cho anh làm xung
hỉ. Đại soái Lưu vừa nghe đến chuyện kết thân với nhà họ Đàm, lập tức vui vẻ
đồng ý ngay, nhanh chóng công bố tin đính hôn ra bên ngoài.
Khi ấy, hồn phách anh còn yếu, trốn trong cơ thể này để tĩnh dưỡng. Thân thể
anh không tốt, hầu hết thời gian đều mê man dưỡng bệnh. Đến ngày đính hôn
anh mới biết chuyện, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Ban đầu anh nghĩ, đợi đến khi thân thể khỏe hơn, anh sẽ tìm cách hủy bỏ hôn
ước, rồi giúp cô bé tìm một nơi tốt hơn. Nào ngờ, ngay ngày đính hôn, bà nội lại
chọn giờ âm, ngày âm. Lúc đó anh đã cảm thấy không ổn, quả nhiên, ngày
tháng ấy là do chú hai cố ý chọn. Ông ta muốn mượn cớ ngày giờ đó, dùng cô
gái họ Lưu để đưa anh về cõi chết.”
“Giờ âm, ngày âm?” Trần Mộc Miên suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên hỏi: “Cô
gái nhà họ Lưu kia có phải là dương nữ khắc với anh không?”
Đàm Thuần Chi gật đầu: “Đúng vậy, cũng vì thế mà chú hai mới lập ra mưu kế
này, lừa bà nội chọn cô bé ấy. Hắn đã yểm pháp thuật của phái Mao Sơn lên cô
ta, muốn thao túng cô ta giết anh. Không ngờ, anh tỉnh dậy kịp thời, khống chế
được tình thế. Còn cô gái họ Lưu kia, vì bị chú hai điều khiển mà mất mạng.”
Nghe đến đây, Trần Mộc Miên cảm thấy thương xót cho cô bé ấy, cô hỏi dồn:
“Vậy sau đó thì sao? Anh xử trí cô bé thế nào?”
Đàm Thuần Chi lắc đầu: “Đó là số phận đã định, anh cũng chẳng cần làm gì. Tự
khắc quỷ sai sẽ đến thu hồn cô ta.”
Chú hai bị phanh phui bộ mặt thật, khiến bà nội tức giận đến phát bệnh, cuối
cùng ông ta bị đày sang Nam Dương.
“Lai lịch của ông ta, chắc em cũng đã rõ. Kiếp trước không nhắc tới, kiếp này
chúng ta đối xử với ông ta chẳng lẽ chưa đủ tốt sao? Cuối cùng ông ta vẫn
không biết đủ, hết lần này đến lần khác muốn đưa anh vào chỗ chết.”
Nói không đau buồn thì là nói dối.
Trần Mộc Miên từ nhỏ lớn lên trong nhà họ Đàm, biết rõ mối quan hệ giữa ông
hai với công tử.
Ông Đàm nghiêm khắc lại bận rộn công việc, trong nhà chỉ có ông hai là thường
xuyên bầu bạn với anh.
Ông hai và Đàm Thuần Chi không chỉ là chú cháu mà còn giống như cha con,
anh em. Quan hệ hai người rất tốt. Có lẽ vì thế, cho dù chú hai có làm tan nát
nhà họ Đàm, Đàm Thuần Chi vẫn sẵn lòng cho ông ta cơ hội sửa sai.
Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, lòng người với lòng người vốn dĩ
không thể giống nhau.
Trong lúc nói chuyện, Trần Mộc Miên chợt nhớ ra điều gì đó. “Chỉ mải nói
chuyện này mà quên mất, chú hai có một nữ quỷ rất kỳ lạ đi theo, ông xã đã xử
lý cô ta ra sao rồi?”
Đàm Thuần Chi lắc đầu: “Anh chưa từng phát hiện nữ quỷ nào quanh ông ta.
Những con quỷ nhỏ mà ông ta luyện chế đều đã được đưa về âm phủ, nghĩ rằng
những hồn ma khác cũng đi theo rồi. Sao em đột nhiên hỏi đến chuyện này?”
Đàm Thuần Chi nhận thấy sự lo lắng bất an của cô, vội hỏi: “Có chuyện gì
sao?”
Trần Mộc Miên lắc đầu, dựa vào lòng anh: “Không có gì, chỉ tiện hỏi thôi. Ông
xã, em buồn ngủ quá, đưa em về phòng được không?”
Trước sự làm nũng đột ngột của cô, Đàm Thuần Chi đành chịu thua, bế cô trở
về phòng. “Xem anh xử lý em thế nào.”
Trần Mộc Miên đỏ mặt, muốn chạy trốn, nhưng Đàm Thuần Chi đã bế cô vào
trong nhà. Chẳng bao lâu sau, trong phòng đã vang lên những tiếng thở dốc e
thẹn.
Trần Mộc Miên đỏ mặt, muốn chạy trốn, nhưng Đàm Thuần Chi đã bế cô vào
trong nhà. Chẳng bao lâu sau, trong phòng đã vang lên những tiếng thở dốc e
thẹn.
Tại dinh thự họ Trần, một hầu gái bưng một miếng bít tết tái đến trước cửa
phòng của Trần San Na: “Tiểu thư, món bít tết cô dặn đã làm xong rồi, mới tái
hai phần thôi.”
Trần San Na không quay đầu lại, chỉ bảo đặt lên bàn. Cô ta tiếp tục ngồi trước
gương chải tóc.
Hầu gái không kìm được mà liếc nhìn Trần San Na một cái. Ngay lập tức, ánh
mắt trong gương của Trần San Na chạm vào mắt ả. Chỉ một ánh nhìn thoáng
qua, hầu gái đã sợ đến mức cúi gằm đầu, vội vã rời đi.
Trần San Na từ từ quay đầu lại, nhìn về phía cửa, nở một nụ cười đầy kỳ quái.
Cô ta đứng dậy, đi đến bên bàn, động tác có phần lóng ngóng cắt miếng bít tết.
Máu thịt vẫn còn tươi rói, chảy lan ra đĩa, tỏa ra mùi tanh nồng đậm.
Trần San Na cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, máu dính đầy khóe môi. Cô ta
liếm nhẹ, rồi lẩm bẩm: “Vẫn thiếu một chút, không ngon bằng máu người.”