Trần Mộc Miên ngủ không được yên giấc, luôn cảm thấy có ai đó đang kéo
chân mình.
Trong cơn mơ màng, cô mở mắt ra, chỉ thấy trên đầu giường đang ngồi xổm
một đứa bé không có tóc.
Thân hình trắng bệch, đôi mắt trắng dã, nhìn chằm chằm vào cô.
Trần Mộc Miên thoạt tiên giật mình, nhưng sau đó lại ngồi dậy. Kỳ lạ là cô
không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn thấy có chút thân quen.
“Con là đứa bé trong bụng mẹ phải không?” Trần Mộc Miên nhớ Đàm Thuần
Chi từng nói, khi phụ nữ mang thai, theo thời gian, bên cạnh sẽ dần xuất hiện
“thai linh”. Đến khi “thai linh” có hình dạng đầy đủ, đó cũng là lúc đứa bé sắp
ra đời.
Cô vừa định đưa tay chạm vào đứa bé, thì nó lại giật mình hoảng sợ nhìn về
phía cửa. Chớp mắt một cái, thai linh đã bay ra ngoài. Một bóng đen vụt qua,
đứa bé biến mất.
Ngay lập tức, Trần Mộc Miên cảm thấy bụng mình đau đớn dữ dội, cơn đau
khiến cô tỉnh giấc.
“Làm sao vậy, em không thoải mái ở đâu?” Đàm Thuần Chi cảm nhận được sự
khác thường của cô, liền tỉnh dậy, ôm lấy cô trấn an.
Trần Mộc Miên kể lại cơn ác mộng, lòng đầy lo lắng: “Ông xã, đứa bé trong
bụng em có phải đang bất an không?”
Đàm Thuần Chi nhìn thoáng qua bụng cô, đưa tay xoa nhẹ, khẽ thở phào: “Con
vẫn ổn, em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Thật không?”
“Sao anh lại lừa em được.” Đàm Thuần Chi cười, ôm cô vào lòng dỗ dành, đến
khi Trần Mộc Miên thiếp đi trong vòng tay anh, anh mới thay đổi sắc mặt.
Sau khi đặt Trần Mộc Miên nằm yên, Đàm Thuần Chi bước ra ngoài sân, một
bóng trắng lập tức xuất hiện: “Công tử gọi ta?”
Đàm Thuần Chi vào thẳng vấn đề: “Con nữ quỷ kia đã tìm thấy chưa?”
Bóng trắng lắc đầu: “Công tử thứ lỗi, kể từ khi ông hai Đàm qua đời, ta đã lật
tung căn nhà đó lên, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của nữ quỷ ấy, ngay cả
những cây cối trong sân cũng trở nên bình thường như bao cái cây khác.”
Nghe đến đây, Đàm Thuần Chi cau mày, trán nhăn lại sâu hơn. “Cô ta tuyệt đối
không thể biến mất như vậy được. Nhất định phải tìm ra cô ta.”
Bóng trắng do dự một lúc, rồi hỏi: “Công tử, sao không nhờ Tứ Cốc bói toán
một lần, biết đâu có thể tìm thấy cô ta?”
Đàm Thuần Chi lắc đầu, sắc mặt trầm trọng: “Cô ta đã thoát khỏi phạm vi của
Tứ Cốc, ngay cả linh lực của ta cũng không thể dò ra vị trí của cô ta. Nhất định
phải sớm tìm ra, nếu không, cô ta sẽ hại rất nhiều người. Tình trạng của Mộc
Miên không ổn định, ta không thể để cô ấy gặp bất kỳ nguy hiểm nào.”
Bóng trắng nghiêm túc gật đầu: “Nếu vậy, tôi sẽ đến tìm ông chủ Văn thử xem
có cách gì không. Cái thứ ấy phải có máu mới sống được, nếu trong vùng này
có người chết một cách quái lạ, chắc chắn là do cô ta.”
Đàm Thuần Chi khẽ gật đầu, bảo bóng trắng lui ra, rồi quay vào phòng, ôm
Trần Mộc Miên vào lòng, nhưng khó mà chợp mắt được.
Vài ngày sau, tang sự đã hoàn tất. Cơ thể Trần Mộc Miên dần khỏe hơn, cũng
đến ngày Trần San Na xuất giá.
Vợ chồng Đàm Thuần Chi ăn mặc chỉnh tề, bảo tài xế chở đến dinh thự họ Trần.
Ông Trần và dì Hàn tươi cười rạng rỡ. So với lúc gả Trần Mộc Miên đi, lễ cưới
này mới thực sự là cảnh tượng gả con gái.
Vương Lợi Đạt vốn là người hào phóng, dàn xe đón dâu gồm cả chục chiếc ô tô
nhỏ, nổi bật khắp Thượng Hải. Khung cảnh náo nhiệt ấy đủ để cho nhà họ Trần
nở mày nở mặt, nữ quyến tham dự không ai là không trầm trồ ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, giờ lành chưa đến, mọi người vẫn đang háo hức chờ đợi.
Trần Mộc Miên ngồi trong phòng khách, Đàm Thuần Chi đứng bên cạnh chăm
chút từng chút. Những người không biết đều tò mò bàn tán, không biết đôi vợ
chồng trẻ này là ai.
“Bà Trần, đôi vợ chồng trẻ kia là nhà nào thế? Đúng là trai tài gái sắc. Nhìn
người đàn ông kia chăm sóc vợ từng chút một, cứ như sợ cô ấy biến mất vậy. Ai
mà không ngưỡng mộ cho được.” Bà Phương lên tiếng đùa vui, ánh mắt vẫn
không rời Đàm Thuần Chi.
Không chỉ bà, hầu như tất cả các tiểu thư chưa chồng trong buổi lễ đều lén nhìn
Đàm Thuần Chi.
Trần Mộc Miên bất giác nhớ lại, bất cứ nơi nào có mặt Đàm Thuần Chi, dù anh
không làm gì, chỉ ngồi yên một chỗ, cũng lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Dì Hàn liếc nhìn Trần Mộc Miên, giọng điệu thản nhiên: “Ồ, đó là con gái lớn
và con rể của ông nhà tôi.”
Nghe đến đây, mắt bà Phương lập tức sáng rỡ: “Có phải là cậu thiếu gia nhà họ
Đàm không?”
“Ừ.” Dì Hàn có chút miễn cưỡng gật đầu. Hôm nay là lễ cưới của con gái mình,
lại bị người ngoài cướp hết sự chú ý.
Ánh mắt bà Phương lóe lên tia kỳ lạ, miệng nói cười: “Nhà họ Trần quả là biết
gả con gái. Một gả vào nhà họ Đàm, một gả cho nhà họ Vương. Cả hai đều là
danh gia vọng tộc bậc nhất Thượng Hải. Bà Trần, sau này nhớ giúp đỡ nhà họ
Phương chúng tôi nhé.”
Dì Hàn cười giả lả: “Đâu có đâu có, nhà họ Phương của bà vốn đã tài sản khổng
lồ, sao cần đến chúng tôi giúp đỡ.”
Hai người cười xã giao, ngầm hiểu ý nhau.
Trần Mộc Miên cảm thấy khó chịu trong người, muốn ăn gì đó chua chua. Đàm
Thuần Chi không nói không rằng, lập tức đứng dậy đi tìm mấy món trái cây
chua ngọt cho cô.
Vừa xoay người đi, một cô gái tóc dài buông xõa đã tiến lại gần.
“Chào anh, anh cũng đến dự tiệc cưới à? Sao tôi chưa từng gặp anh nhỉ?”
Đàm Thuần Chi mỉm cười đáp: “Tôi đi cùng vợ đến đây tiễn em vợ lên xe hoa.
Cô chưa gặp tôi cũng phải thôi.”
Lời đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt chuyện đã bị chặn họng, nhìn Đàm Thuần Chi
bưng đĩa trái cây rời đi, cô gái chỉ biết tức tối bỏ đi.
Cô ta dĩ nhiên biết anh đi cùng vợ, nhưng vốn tự tin vào nhan sắc hơn hẳn Trần
Mộc Miên, muốn nhân cơ hội tiếp cận anh. Ai ngờ người ta không cho cô cơ
hội, cô ta đành bực bội bỏ đi.
Trần Mộc Miên nhận lấy đĩa trái cây, khẽ cười trêu: “Ông xã vẫn hấp dẫn như
xưa.”
Đàm Thuần Chi ghé sát tai cô, khẽ thì thầm: “Vậy bà xã động lòng rồi sao, ướt
rồi à?”
Trần Mộc Miên bị sặc, trừng mắt nhìn anh: “Anh điên rồi.”
Đàm Thuần Chi chậm rãi đút cho cô một miếng trái cây: “Bà xã, anh cũng đói
lắm rồi, mau về sớm đi.”
Ánh mắt anh lấp lánh dục vọng, khiến Trần Mộc Miên không khỏi kẹp chặt
chân lại.
Dường như cảm nhận được phản ứng của cô, Đàm Thuần Chi khẽ cười: “Về rồi
thì nhớ kẹp chặt vào nhé.”
Giọng điệu trêu ghẹo đầy ẩn ý, hơi thở phả ra khiến tim Trần Mộc Miên đập
loạn xạ.
Cô vội đứng lên: “Em đi vệ sinh một chút.”
Đàm Thuần Chi giữ tay cô lại: “Anh đi cùng em.”
Nụ cười gian tà đầy vẻ trêu chọc ấy khiến Trần Mộc Miên lập tức rút tay ra, đỏ
mặt bỏ chạy vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Trần Mộc Miên luống cuống rửa mặt, miệng không ngừng
làu bàu: “Đúng là đồ háo sắc.”
Nói xong, cô lại tự bật cười. Cảm giác ngọt ngào xen lẫn dục vọng khiến cô
nhận ra mình đã ướt thật, xấu hổ đến mức không dám nhìn bản thân.
Sau một hồi bình tâm lại, Trần Mộc Miên mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc này, chú rể đã đến nơi, Trần San Na từ trên lầu đi xuống.
Cô ta mặc bộ lễ phục đỏ rực, trông vô cùng tinh xảo. Hỷ nương dìu cô ta từng
bước xuống cầu thang, Trần Mộc Miên nhìn gương mặt Trần San Na, lòng dâng
lên một cảm giác quen thuộc khó tả.
Trần San Na xuống đến nơi, đi ngang qua cô, ánh mắt liếc nhìn cô một cái, rồi
mỉm cười. Khóe môi cong cong, giống hệt Lâm Tư Nguyệt.
Năm đó tại yến tiệc hoa đào của Đại Trưởng Công Chúa, Lâm Tư Nguyệt cũng
xuất hiện lộng lẫy như vậy, khẽ mỉm cười với cô, cao quý kiêu hãnh, khiến
người ta không khỏi ngước nhìn.
Trần Mộc Miên không tin vào mắt mình, nháy mắt mấy cái nhìn lại, Trần San
Na vẫn là Trần San Na, với vẻ kiêu ngạo và khinh khỉnh thường ngày, liếc nhìn
cô với ánh mắt đầy khinh miệt.
Cô không kìm được lùi lại vài bước, may có Đàm Thuần Chi đỡ kịp: “Sao
vậy?”