Dì Hàn đợi tới lui, vẫn chẳng nghe ngóng được chút tin tức nào về chuyện đã làm xong chưa. Bà ta ngó cái đồng hồ lớn đặt ở góc tường, lòng dạ bồn chồn theo kim đồng hồ mà quay.
Vậy mà bà ta vẫn nhâm nhi tách trà như không có chuyện gì. Lần này, người mà bà ta nhờ vả không phải là hạng thiếu kinh nghiệm, nhất định sẽ không để xảy ra sai sót.
Nói đến lý do mà bà ta quyết tâm phải giết Trần Mộc Miên, cũng là do hận mẹ của Trần Mộc Miên. Ngày xưa, nếu không vì con tiện nhân đó liên thủ với mẹ của Trần Mộc Miên, thì bà ta đã sớm bước chân vào nhà họ Trần, đường đường là vợ lớn. Đâu đến nỗi giờ này chỉ mang cái danh “bà hai”.
Dù rằng ở Thượng Hải, Trần Tuấn vẫn giới thiệu bà ta ra ngoài là vợ, nhưng cái xã hội này nhỏ bé, thân thế bà ta từ lâu đã bị lôi ra mổ xẻ.
Những bà vợ nhà giàu nhìn mặt bà ta thì cười nói thân thiện, nhưng sau lưng ai nấy đều mắng chửi bà ta là con hồ ly tinh.
Nhẫn thì nhẫn vậy thôi, nhưng bà ta vẫn phải chịu cái cảnh người đời nhìn ngó, khinh thường.
Con gái tới tuổi lấy chồng, bà ta dẫn nó đi dự mấy buổi tiệc của mấy bà lớn, mong con mình gả được vào nhà danh giá, để rồi bà ta cũng được nở mày nở mặt.
Ai ngờ, mấy bà lớn ấy chỉ nói mấy lời bóng gió chê bai, chẳng ai muốn rước con gái của một bà bé về làm dâu.
Chẳng biết ai rêu rao trước tiên, nói rằng ông Trần ở quê nhà còn có một cô con gái của vợ cả, nếu rước được cô ấy thì còn hơn là rước con của một bà bé.
Nghĩ đến đây, dì Hàn hận không chịu nổi. Chỉ vì xuất thân của con gái bà ta tốt hơn một chút mà thôi, bọn người này sau lưng còn chưa chắc gì tốt lành.
Nhưng mà bà ta không dám đụng đến những bà lớn ấy, đối phó với Trần Mộc Miên thì lại khả thi hơn.
Chỉ là con nhỏ này mạng lớn quá, lần trước ở ga xe lửa vẫn không chết.
“Dạ thưa bà, ông về rồi.” Người giúp việc sớm đã báo, dì Hàn chỉnh lại tà áo sườn xám rồi bước xuống lầu đón tiếp.
Trần Tuấn trở về với cơn giận đùng đùng, vừa thấy dì Hàn đã cằn nhằn ngay: “Thằng Hoàng Lực Hành này đúng là không ra gì. Ngày xưa cùng nhau đến Thượng Hải, tôi còn nâng đỡ nó, giờ nó lên làm phó giám đốc, mắt chỉ nhìn lên trời, cứ kéo dài mãi không chịu gặp tôi.”
Dì Hàn đón lấy áo khoác của ông ta, dịu dàng an ủi: “Sao lại giận dữ dữ vậy, đừng để bực mình mà ảnh hưởng sức khỏe.”
“Sao mà không tức cho được, bà không biết lão già đó chọc tức tôi tới mức nào đâu. Tôi tới tìm mấy bữa nay mà vẫn không chịu gặp, hôm nay còn chẳng thèm mời ly trà, thẳng thừng đuổi tôi về.”
Trần Tuấn càng nghĩ càng tức, đặt mạnh tách trà lên bàn, đảo mắt nhìn quanh phòng không thấy Trần Mộc Miên, liền lớn tiếng gọi quản gia: “Ông Trung, con cả đâu rồi, vẫn chưa tìm về được à?”
Chú Trung liếc mắt nhìn dì Hàn, dì Hàn lập tức lên tiếng: “Ông ơi, ông đừng trách chú Trung, tụi em đã phái người đi tìm rồi, nó cũng không đi xa, chỉ đang ở khách sạn Hương Châu. Nhưng… nhưng nó bướng quá, không chịu về, còn mắng chú Trung một trận.”
Chú Trung gật đầu liên tục, có phần ấm ức: “Thưa ông, cô cả giận dữ quá, tôi nghĩ chắc mình nên chờ cô ấy bớt giận đã?”
Trần Tuấn tức đến nỗi ngực thắt lại, thật là hai đứa con này không đứa nào làm ông ta yên lòng. “Thôi, ông cứ liệu mà canh chừng, mấy bữa nữa lôi cổ nó về.”
Nói xong, ông ta lên lầu nghỉ ngơi.
Dì Hàn đích thân hầu ông ta ngủ xong, mới bảo với chú Trung: “Ngày mai ông qua đó xem tình hình ra sao.”
Chú Trung dạ một tiếng, nhanh chóng nhìn quanh, xác nhận không có ai mới hạ giọng hỏi: “Bà ơi, bên đó chưa xử lý xong ạ?”
Mặt dì Hàn xám xịt: “Ông hỏi nhiều làm gì, mai qua đó mà xem. Nếu nó không còn ở đó thì càng tốt, còn nếu nó vẫn còn, ông phải diễn cho đạt, tôi không muốn gặp lại nó nữa.”
Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 21: Tôi Không Muốn Gặp Lại Nó Nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương