Trần San Na đi chơi cùng bạn bè đến khuya mới về. Mùi rượu trên người khiến dì Hàn nhíu mày: “Con gái con đứa, sao đi tới mấy chỗ như vậy? Không sợ gặp phải mấy hạng người không ra gì để họ lợi dụng sao?”
Trần San Na thân thể mềm nhũn, mặt đỏ ửng giống con mèo say dựa vào người dì Hàn: “Mẹ à, hôm nay sinh nhật của Tô Phân, mẹ biết rồi mà. Con gái của phó thị trưởng đó, tiệc cô ấy mở người ta muốn đi còn không được.”
Nghe đến con gái phó thị trưởng, dì Hàn cơn giận dịu lại đôi chút: “Con tới đó rồi có gặp anh trai của nó không?”
Trần San Na gật đầu: “Có gặp, ảnh còn mời con nhảy nữa.”
“Vậy hả, nó có thích con không?” Nếu mà trèo lên được cành cao của phó thị trưởng thì sau này ai dám coi thường bà ta nữa. Nhà họ Tô là danh gia vọng tộc, toàn người có chức có quyền.
Trần San Na nhíu mày, có vẻ không vui: “Con đâu có thích ảnh, ảnh xấu lắm, giống y chang em gái ảnh. Mũi tẹt mắt một mí nhìn phát ghét.”
Dì Hàn lườm cô ta một cái: “Xấu chỗ nào? Mẹ thấy mặt mũi nó vậy cũng là dạng có thể làm quan. Con mà gả cho nó, sau này chắc chắn là bà lớn, còn không sướng sao?”
“Không thích, con không thích.” Trần San Na đâm đầu vô gối, miệng lẩm bẩm than thở.
“Không thích nó, vậy con thích ai?”
Trần San Na nheo mắt cười hì hì: “Tất nhiên là Tương Thông. Ảnh vừa có tài vừa đẹp trai, là người trong mộng của tất cả nữ sinh trường con.”
“Nó hả?” Dì Hàn ngẫm nghĩ, dường như là nhà làm thương nhân chẳng có gì đặc biệt. Định dặn con gái vài câu nhưng quay qua thấy cô ta đã ngủ mất tiêu.
Dì Hàn thở dài, tốn công tính toán, con gái lại đi mê đắm một gã trai tốt mã rã đám thật khiến bà ta lo lắng chết mất.
Giữa đêm, Trần San Na khát nước tỉnh dậy thì thấy có người ngồi trong bóng tối. Cô ta hoảng hốt bật đèn đầu giường lên thì thấy cái bóng kia biến đâu mất.
Cô ta thở phào xuống giường tìm nước uống. Khi tới bàn lại nghe thấy tiếng cửa sổ cọt kẹt.
Mắt nhắm mắt mở đi tới cửa sổ, bỗng nhìn thấy một cái đầu người lơ lửng bên ngoài đang nhìn cô ta cười.
“A…!!!!”
Trần San Na hét lên một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ.
Tiếng hét của cô ta làm cả dinh thự họ Trần chấn động. Đám người giúp việc chuẩn bị dậy xem chuyện gì lại cảm thấy dưới chân có gì đó mềm mềm. Cúi
đầu nhìn thì thấy một con chuột chết.
Kinh khủng hơn nữa, khắp sàn nhà đầy rẫy chuột chết.
Tiếng hét dồn dập vang lên khắp dinh thự, hầu như ai cũng bị đánh thức.
Trần Tuấn dù ngủ sâu đến mấy cũng phải tỉnh dậy. Bước ra ngoài, ông ta thấy đám người giúp việc mặc đồ ngủ đứng run rẩy nhìn vào thi thể nằm giữa phòng khách.
“Chuyện gì đây?” Trần Tuấn bị cảnh tượng ghê rợn làm hoảng sợ, chẳng hiểu sao cái xác lại xuất hiện trong nhà mình.
Chú Trung buộc phải tiến lên xem xét, gạt bỏ nỗi sợ và ghê tởm, cầm lên cái phong bì trên xác, mở ra đọc. Trên đó viết: “Bà Hàn, giết người phải đền mạng.”
Mọi người đồng loạt quay nhìn dì Hàn đứng ở chân cầu thang. Thấy cái xác, bà ta sụp ngồi xuống đất.
Sao có thể thế này? Người này không phải đã thất bại ở ga xe lửa sao? Sao lại ở đây?
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát.”
“Không được báo!” Dì Hàn nhào tới ngăn cản Trần Tuấn đang định gọi báo cảnh sát. “Ông ơi, xin ông, đừng báo cảnh sát.”
- -----oOo------
Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 22: Báo Cảnh Sát, Mau Báo Cảnh Sát
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương