“Cha đừng bày trò giả khổ để lừa con. Những năm qua con sống dưới chân bà
nội, không tiêu của cha một đồng, cũng chẳng nhận được chút ân tình nào từ
cha. Nếu cha gặp khó khăn phải bán con gái, thì nên bán Trần San Na. Nó ăn
của cha, xài của cha, thì nó phải trả nợ. Việc gì liên quan đến con?”
“Con nói gì vậy? Dù sao cha cũng là cha của con, đã sinh con ra…”
“Con là do mẹ con mang nặng đẻ đau mười tháng trời, suýt mất mạng vì sinh
con. Khi mẹ con nguy kịch vì khó sinh, suýt chút nữa cả hai mẹ con đều chết,
thì cha ở đâu? Cha ở Thượng Hải sống an nhàn cùng với người tình. Lúc đó sao
không nhớ tới con đi?”
Trần Mộc Miên thấy thương mẹ mình vô cùng, mẹ đã sống những ngày tháng
đầy đau khổ như vậy sao?
Sinh con ra, sức khỏe suy yếu, chẳng những không chiếm được tình cảm của
chồng, mà còn để cơ thể suy kiệt rồi sớm qua đời.
Vậy mà đôi mèo mả gà chồng này lại sống sung sướng ở Thượng Hải, khi hết
tiền thì còn có thể bán con gái của người vợ cả để thu lợi một mẻ lớn.
Trần Tuấn không thể phản bác, đành lạnh lùng nói: “Dù sao chuyện hôn nhân
cũng đã rồi, con không muốn gả cũng phải gả. Dù thế nào cha vẫn là cha con.
Chẳng lẽ con nỡ nhìn cha phá sản, phải sống lang thang ngoài đường?”
Trần Mộc Miên nhìn ông ta, cảm thấy lời lẽ thật nực cười, nhưng lại không có
cách nào phản kháng, chỉ đáp: “Nếu cha muốn con gả đi, vậy thì trả lại của hồi
môn của mẹ con.”
Trần Tuấn ngỡ ngàng: “Của hồi môn của mẹ con thì liên quan gì đến cha?”
“Cha à, làm người phải có chút lương tâm. Ngày xưa cha bỏ trốn với người tình,
lừa mẹ con bán hết của hồi môn, đổi lấy hai ngàn đồng bạc trắng, nhờ vậy mới
có dinh thự nhà họ Trần ở Thượng Hải ngày hôm nay. Con không phải kẻ vô
tình, con không đòi lại tất cả. Nhưng hãy nhân đôi số của hồi môn của mẹ con,
trả cho con bốn ngàn đồng bạc làm của hồi môn, thì ta mới tính xong nợ.”
Trần Tuấn không ngờ người vợ hiền lành của mình lại kể hết chuyện này cho
con gái. Trên mặt ông ta chẳng còn chút thể diện nào, chỉ còn lại sự ngượng
ngùng vô tận.
Mãi sau, ông ta mới đáp: “Hiện tại gia đình đang khó khăn, tạm thời không có
nhiều tiền như vậy.”
“Cha định lừa ai? Chuỗi vòng ngọc bích trên cổ người tình của cha trị giá hai
trăm đồng bạc, mà cha lại nói không có tiền sao? Hay cha chưa nhận được sính
lễ từ nhà họ Đàm, định gả con đi không công?”
“Cha, dù sao con cũng là cô cả chính thức của nhà họ Trần, không phải thứ đàn
bà hèn hạ ngoài kia, con lấy chồng đàng hoàng, cớ sao phải chịu nhục như làm
bé?”
Trần Mộc Miên nhìn thẳng vào cha mình, giọng đầy châm chọc: “Nếu cha
không chịu bỏ tiền ra, con không ngại nhảy từ đây xuống, để nhà họ Đàm
khiêng thi thể của con về. Dù sao con cũng là phận tiện dân, con không sợ
chết.”
Nói xong, cô còn rùng mình nói thêm: “Con nghe nói sau khi chết, hồn ma sẽ
quanh quẩn mãi nơi mình chết mà không chịu rời đi. Con chết rồi, nhất định sẽ
ở lại trong nhà mà hiếu thảo với cha.”
Trần Tuấn không kìm được mà cảm thấy lạnh sống lưng, trong đầu ông ta hiện
lên những hình ảnh kỳ quái mấy ngày qua trong nhà.
Nhớ lại lời của ông thầy pháp, Trần Tuấn vội vàng ngăn cô lại: “Được, được,
được, cha đồng ý. Nhưng bốn ngàn đồng là một số tiền lớn, hãy cho cha ít thời
gian để xoay xở.”
“Vậy thì bảo nhà họ Đàm dời lại việc rước dâu.” Trần Mộc Miên không chịu
nhượng bộ, thấy rằng làm người cần phải cứng rắn một chút.
Trần Tuấn thật sự sợ rồi. Nếu tối nay cô không gả đi, thì lợi lộc từ nhà họ Đàm
cũng tiêu tan hết.
Nghĩ đến số của hồi môn mà nhà họ Đàm hứa hẹn, cuối cùng Trần Tuấn cũng
đành gật đầu, rồi quay vào mở két sắt.
Ông ta vừa đi khỏi, không khí trong phòng bỗng chùng xuống, trở nên u ám.
Một bàn tay vô hình vòng qua eo Trần Mộc Miên, người đàn ông nọ cắn khẽ
vào tai cô: “Cô bé, em đúng là gan lì.”
Trần Mộc Miên liếc nhìn anh: “Thiếu gia nhà họ Đàm là anh sao?”
Đàm Thuần Chi cười khẽ, rồi cắn nhẹ thêm mấy cái, mãi mới chịu buông tai cô
ra. Chiếc tai đỏ bừng lên lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt của Đàm Thuần
Chi ánh lên một tia dục vọng: “Yên tâm mà gả đi, đừng lo, đã có anh.”