Trần Mộc Miên quay lại, ngước nhìn vẻ đẹp siêu phàm thoát tục của Đàm
Thuần Chi. Lòng cô thoáng động, bất giác buột miệng hỏi: “Anh có thích em
không?”
Đàm Thuần Chi hơi sững lại, trong đôi mắt anh tràn ngập hình ảnh của Trần
Mộc Miên: “Đến lúc này rồi, em còn nghi ngờ anh sao?”
Trần Mộc Miên đẩy anh ra, trong lòng bỗng chốc cảm thấy bất an: “Em không
biết nữa, chỉ là em đã thấy quá nhiều kẻ bạc tình rồi.”
“Như cha em, miệng thì bảo không yêu mẹ em, nhưng khi lừa mẹ lấy của hồi
môn cũng đã biết bao lời ngọt ngào. Rồi còn ông Bạch, vợ ông ta chẳng có gì
không tốt, vậy mà lại say mê người đàn bà khác, khiến con trai mình phải chết
mà vẫn không chút hối hận.”
“Em sợ anh cũng như họ sao?”
“Anh có thế không?” Trong lòng Trần Mộc Miên, nỗi bất an và lo sợ như một
tấm lưới khổng lồ vây chặt lấy cô, khiến cô không thể phân biệt đâu là thật, đâu
là giả.
Đàm Thuần Chi không hề tức giận, cũng không vội vàng giải thích. Anh chỉ kéo
cô vào lòng, để cô tựa vào ngực mình. Trần Mộc Miên không nghe thấy tiếng
tim anh đập.
“Mộc Miên, rồi sẽ có ngày em hiểu, em đối với anh là đặc biệt.”
Trần Mộc Miên không thể hiểu được, rốt cuộc cũng chẳng có câu trả lời mà cô
mong muốn. Nhưng nghĩ lại, dù anh có nói, cô liệu sẽ tin được mấy phần?
Người và ma khác biệt, mối lương duyên này vốn dĩ là nghiệt duyên.
May mắn thay, cô chưa đến nỗi quá rung động.
Người hầu mang đến một bộ váy cưới đỏ thắm với chất liệu cao cấp, được thêu
hình rồng phượng chạm trổ tinh xảo.
Trần Mộc Miên từng tưởng tượng đến ngày mình mặc váy cưới, nhưng giờ đây
khi tận mắt nhìn thấy, cô không khỏi ngỡ ngàng. Bộ váy này còn tinh xảo và
quý giá hơn cô từng nghĩ.
Chỉ riêng số ngọc trai trên áo cũng đã là vô giá.
Còn chiếc mũ phượng thì là kiệt tác thủ công tuyệt hảo, không phải thợ bình
thường có thể làm ra.
Trần Mộc Miên chắc chắn rằng, chỉ riêng bộ váy cưới này đã đáng giá cả vạn
đồng bạc. Số tiền đó đủ mua nửa tòa dinh thự ở Bắc Kinh.
Dì Hàn dằn cơn ghen tức, nhìn đống lễ vật được mang vào phòng Trần Mộc
Miên. Càng nghĩ càng không cam lòng, bà ta hỏi Trần Tuấn: “Ông ơi, nhà họ
Đàm nhất quyết phải lấy cô cả sao?”
Trần Tuấn hiểu ý bà ta, cười khẩy: “Thiếu gia nhà đó ốm yếu lắm, bà có nỡ để
con gái mình qua đó chịu khổ không?”
Dì Hàn suýt chút nữa nói là “nỡ” rồi, nhưng bà ta xoa xoa bụng, cố nén lòng
tham, buồn bã đáp: “Có điều, gia cảnh nhà họ Đàm thật tốt, cũng chỉ có điểm
yếu này.”
Trần Tuấn cười lớn: “Dù bà có nỡ cũng không được, họ chỉ muốn Mộc Miên
thôi.”
“Tại sao chứ? Chưa gặp mặt lần nào, sao lại nhất quyết chọn cô ấy? Xét về nhan
sắc, về học vấn, chẳng lẽ con San Na của chúng ta lại không bằng một đứa con
gái quê mùa sao?”
Dì Hàn vẫn chưa muốn từ bỏ, nghĩ thầm biết đâu vẫn có cơ hội?
Gia cảnh tốt đến vậy, đến cả mấy bà lớn ở Thượng Hải dù có giàu sang đến đâu
cũng chẳng thể lấy ra số sính lễ thế này.
Vậy mà với nhà họ Đàm, sính lễ này chỉ như con bò rụng cọng lông.
“Vì sao à? Nhà họ Đàm chọn người hợp tuổi, mà San Na không hợp.”
Dì Hàn không tin, nhất định có điều gì đó mờ ám: “Ông ơi, tôi biết ông thương
cô cả, nhưng San Na cũng là con gái của ông. Một mối hôn sự tốt như thế này,
ông chẳng nghĩ gì cho con gái mình sao?”
“Nếu bà muốn, có thể để con gái bà thử mặc váy cưới đi. Tôi sẵn sàng nhường
chỗ.” Trần Mộc Miên từ lúc nào đã mặc xong váy cưới, đứng trên bậc cầu
thang, ánh mắt giễu cợt nhìn hai người họ.
Dì Hàn bặm môi không nói, liếc Trần Tuấn với ánh mắt đầy ấm ức. Bà ta nũng
nịu gọi khẽ: “Ông ơi~”
Trần Tuấn thích cái điệu bộ ấy, ôm lấy bà ta, vỗ nhẹ tay bà ta: “Thôi nào, sau
này tôi sẽ tìm cho San Na một mối hôn sự tốt.”