Trần Mộc Miên ngạc nhiên khi bị anh kéo dậy, không ngoảnh lại, nhanh chóng
rời khỏi nhà.
Trần Tuấn đang ngà ngà say, lập tức tỉnh hẳn. Ông ta vội đuổi theo, định nói
thêm đôi lời, vì khoản vay này ông ta không thể trì hoãn thêm.
Nhưng Đàm Thuần Chi không cho ông ta cơ hội, anh nhanh chóng bước lên xe,
chỉ để lại khói xe mịt mù sau lưng.
Trần Tuấn càng nghĩ càng thấy có điều bất thường. Rõ ràng mọi chuyện đang
suôn sẻ, tại sao đột nhiên Đàm Thuần Chi lại nổi giận? Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta
quay sang nhìn Trần San Na.
“Con đã làm gì?”
Trần San Na tỏ vẻ vô tội: “Con có làm gì đâu, suốt bữa ăn con chỉ ngồi yên,
không nói câu nào.”
Dì Hàn thấy ông ta nổi giận, vội xen vào: “Thôi mà ông, sao lại trách San Na?
Ông không thấy à, khi ông nhắc đến khoản vay, rõ ràng cậu chủ Đàm định đồng
ý. Nhưng ngay lúc đó, cô con gái lớn của ông lại nhéo cậu ta một cái, rõ ràng
không muốn cậu ta đồng ý.”
Trần Tuấn sững sờ: “Thật sao?”
“Còn gì nữa. Em đã nói từ lâu rồi, con nhỏ đó là thứ vô ơn. Nó chẳng bao giờ
nhớ ơn ông đâu.” Dì Hàn không chút đắn đo, vừa tìm cách cứu con gái, vừa đổ
hết tội lỗi lên đầu Trần Mộc Miên.
Trò đổ tội này, bà ta đã quá thành thạo. Trần Tuấn nghĩ kỹ lại thấy cũng không
phải không có lý. Dù sao chính ông ta đã ép Trần Mộc Miên lấy chồng, giờ cô
làm vậy cũng là lẽ thường.
Ông ta tức tối: “Sao nó lại như vậy chứ? Cha ép gả nó cũng là vì muốn tốt cho
nó, bây giờ xem, cậu Đàm nào có gì không tốt? Nó không biết ơn, còn quay
lưng làm khó cha, bộ muốn thấy nhà này sụp đổ hay sao?”
Trần San Na tranh thủ thêm dầu vào lửa: “Cha à, tất cả là tại cha đấy. Một cuộc
hôn nhân tốt như vậy, sao cha lại để cô ta chiếm được? Nếu là con lấy anh ấy,
đừng nói là khoản vay, đến việc để cha làm giám đốc ngân hàng cũng không
thành vấn đề.”
Trần Tuấn chỉ liếc cô ta một cái, không nói gì, rồi lặng lẽ quay đi.
Trần San Na thắc mắc: “Mẹ, cha nghĩ gì vậy?”
Dì Hàn cười khẩy: “Đừng bận tâm. Cha con nghĩ thông suốt là được.”
“Vậy con có thể gả vào nhà họ Đàm không?” Trần San Na sốt ruột hỏi.
Dì Hàn vỗ vỗ tay cô ta, nói: “Con gái mẹ đẹp như vậy, chẳng lẽ lại thua con nhỏ
nhà quê kia. Cứ đợi đi, mẹ sẽ tính cho con.”
Trần Mộc Miên ngồi trong xe, rõ ràng có vẻ không vui.
Đàm Thuần Chi ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Đừng buồn nữa. Anh đã không để
cô ta quyến rũ anh mà.”
Trần Mộc Miên trừng mắt nhìn anh, khó chịu nói: “Bọn họ thật sự không coi em
ra gì. Ngay trước mặt em mà còn dám ve vãn anh, chẳng khác nào xem em đã
chết.”
Đàm Thuần Chi thích thú với vẻ ghen tuông của cô: “Nếu đã khó chịu, tại sao
em không đáp trả lại?”
Trần Mộc Miên thở dài: “Dù gì đây cũng là bữa về nhà mẹ, làm loạn lên thì chỉ
khiến em thêm xấu hổ.”
Cô đã rất muốn lật bàn, nhất là khi Trần San Na không biết xấu hổ, dám công
khai gắp thức ăn cho Đàm Thuần Chi trước mặt cô. Sự quyến rũ lộ liễu ấy đến
người mù cũng không thể nhịn được.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế, vì không muốn người khác nghĩ rằng cô là
một người vợ mới về đã làm ầm ĩ nhà mẹ đẻ.
May mà Đàm Thuần Chi không bị quyến rũ, nếu không cô nhất định sẽ lật bàn
đánh người. “Cô ta đẹp như vậy, anh không thấy động lòng sao?”
Anh vốn rất thích sắc đẹp, không lẽ lại không để ý đến Trần San Na?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng cô phải công nhận Trần San Na thực sự rất
xinh đẹp. Cô ta là kiểu phụ nữ rực rỡ, hiện đại, khác hẳn với vẻ truyền thống mà
cô mang.
Đàm Thuần Chi không thích thấy ánh mắt cô mất đi sự rực rỡ, anh nhẹ nhàng
véo má cô: “Em nghĩ gì thế hả? Cô ta mặc váy đỏ rực như ma nữ, đàn ông phải
mù mới thích loại người đó.”