Lời nói tuy cay nghiệt nhưng lại khiến Trần Mộc Miên bật cười. Cô cười mãi
rồi tự thấy mình thật kỳ lạ: “Nếu anh nói thế về người khác, em đã thấy anh thật
ác miệng. Nhưng với Trần San Na, em lại thấy sảng khoái vô cùng.”
Bị người khác liên tục khiêu khích còn khinh thường như vậy, ai mà không thấy
bực bội chứ?
Đàm Thuần Chi hôn nhẹ cô, dịu dàng nói: “Anh luôn nghĩ rằng phụ nữ trên đời
đều đáng yêu, nhưng những người không biết xấu hổ, ỷ mình có chút nhan sắc
mà nghĩ có thể làm điều gì mình muốn, là kiểu người anh ghét nhất. Dĩ nhiên,
vợ phải tin rằng, trong lòng anh chỉ có em. Em chính là người phụ nữ đẹp nhất
trần gian này.”
Niềm vui trong lòng Trần Mộc Miên không thể che giấu, ánh mắt cô nhìn anh
đầy ngọt ngào. Đàm Thuần Chi thích nhất khi cô nhìn anh với ánh mắt đó, anh
vuốt ve bụng cô, nói: “Em chưa ăn gì chắc đói rồi, để anh đưa em đi ăn.”
Trần Mộc Miên gật đầu, rồi bất giác hỏi: “Sao anh biết em không ăn cá?”
Cô chưa từng kể chuyện đó cho anh biết.
Đàm Thuần Chi mỉm cười: “Chuyện gì về em mà anh không biết?” Trong lúc
nói, ánh mắt anh đầy ẩn ý, liếc nhanh qua ngực cô.
Trần Mộc Miên đỏ mặt tức giận, đánh nhẹ vào người anh nhưng bị anh nhanh
tay nắm lấy, rồi còn hôn vào nắm đấm nhỏ của cô.
Người tài xế không nhịn được quay đầu lại nhìn hai người tình cảm, trong mắt
ông ta cũng lóe lên nét cười.
Chiếc xe đưa họ đến Hồng Vận Lâu, nhà hàng sang trọng và nổi tiếng nhất
Thượng Hải. Vừa đến nơi, ông chủ nhà hàng đã đích thân ra đón tiếp.
“Cậu Đàm, không ngờ cậu lại đích thân đến, thật là vinh dự cho quán chúng
tôi.”
“Ông chủ Văn, ông bận rộn vậy sao lại phiền ông đích thân ra tiếp như vậy
chứ?” Đàm Thuần Chi điềm đạm đáp lại, không quên kéo tay Trần Mộc Miên
lại gần, giới thiệu: “Đây là vợ tôi. Hôm nay ông phải cho chúng tôi thưởng thức
vài món ngon trứ danh để vợ tôi được thỏa mãn khẩu vị nhé.”
Ông chủ Văn mập mạp nghe vậy, lập tức vui vẻ tiếp lời: “Xin chúc mừng cậu.
Hôm nay tôi sẽ đích thân vào bếp, đảm bảo phu nhân sẽ hài lòng.”
Hai người được đưa lên phòng riêng trên lầu, căn phòng được bài trí cổ điển,
toàn bộ nội thất đều bằng gỗ lê quý hiếm, toát lên vẻ giàu sang không dễ có
được.
Trần Mộc Miên tò mò hỏi: “Chẳng phải nói cậu Đàm ít khi ra ngoài sao? Sao
anh lại thân quen với ông chủ quán thế?”
Đàm Thuần Chi cởi áo vest, treo lên mắc áo, sau đó đi đến rót trà cho cô.
“Em không biết đó thôi, ông chủ Văn vốn là ngự trù trong cung. Khi hoàng đế
Phổ Nghi thoái vị, ông ấy không có nơi nương tựa, nên được ông nội anh mời
về nhà họ Đàm. Ông ấy nấu ăn rất giỏi, từng phục vụ cho Từ Hi Thái hậu, sở
trường là các món bổ dưỡng cho sức khỏe. Thân thể của Đàm Chí Văn vốn yếu
ớt, nhờ vào tay nghề của ông chủ Văn mới có thể duy trì được bấy lâu.”
Anh dừng lại một chút, liếc nhìn về phía cửa, rồi mỉm cười: “Anh đã lớn lên
nhờ vào tay nghề của ông ấy. Sau này, cha anh đến Thượng Hải làm ăn, đã đầu
tư cho ông chủ Văn mở nhà hàng. Giờ ông ấy ít khi vào bếp, nghe tin anh tới
mới tự mình chuẩn bị.”
“Có lẽ em đã được hưởng phước nhờ anh rồi. Được ăn đồ của ngự trù, đúng là
có phúc mấy đời mới được.” Trần Mộc Miên thán phục, nhà họ Đàm quả thật
không tầm thường, đến ngự trù mà họ cũng có thể mời được.
Đàm Thuần Chi cười: “Nhớ lời mẹ anh nói, em chỉ cần chăm sóc anh thật tốt,
thì vinh hoa phú quý không thiếu thứ gì đâu.”
Cô đỏ mặt, trái tim đập loạn nhịp, trừng mắt với anh rồi rút tay ra.
“Em ra ngoài một chút.”
Vừa khi Trần Mộc Miên bước ra khỏi phòng, ông chủ Văn đã lên tới, thấy Đàm
Thuần Chi, ông ta vội vàng chào hỏi: “Thưa cậu chủ, giờ thấy cậu đã khỏe lại,
tôi thật sự rất vui mừng.”