Trần Mộc Miên thấy vẻ ngạo mạn kiêu căng của Lưu Tuyết Kỳ, giận đến bốc
hỏa, lao tới định đánh người: “Đồ bà già chết tiệt, ai là trai bao? Cô mới là trai
bao, cả nhà cô đều là lũ ăn bám!”
Đám người xem náo nhiệt đều há hốc miệng, thầm nghĩ: “Cô này gan lớn thật,
hôm nay chết chắc rồi.”
Nếu không phải Đàm Thuần Chi kịp ôm lấy Trần Mộc Miên, có lẽ cô đã xông
ra ngoài thật.
“Cô bé, bình tĩnh lại đi.”
Trần Mộc Miên vùng vẫy thoát khỏi cánh tay siết chặt ngang eo, nhưng sức
Đàm Thuần Chi quá lớn, cô hoàn toàn không thể thoát: “Cô ta dám gọi anh là
trai bao, em sao có thể chịu được?”
Cô gào lên như một con mèo xù lông, không hề để đám người áo đen kia vào
mắt.
Lưu Tuyết Kỳ được dịp cười nhạo: “Đồ nhà quê, có giỏi thì qua đây!”
Ngạo mạn, thật quá ngạo mạn.
Trần Mộc Miên giận sôi người, nhưng không thể thoát khỏi vòng tay Đàm
Thuần Chi. “Cô ta đã chửi anh đến vậy, sao anh còn cản tôi?”
Quản lý thấy Đàm Thuần Chi dễ nói chuyện, lập tức quay qua khuyên nhủ:
“Thưa ông, hay ông để chiếc váy cho cô Lưu đi, xong chuyện là yên ổn cả
thôi.”
Nào ngờ Đàm Thuần Chi lạnh lùng nói: “Đồ của vợ tôi, dù có xé nát đi cũng
không thể để cho người khác.”
Quản lý sững sờ, không lẽ chỉ vì một chiếc váy mà định đánh nhau ở đây sao?
Ông ta cảm thấy đau đầu. Cô Lưu này trước giờ đánh người đập phá không hề
nương tay.
“Hay thế này đi, ông để chiếc váy lại, chúng tôi sẽ nhanh chóng giao bộ mới về
mà hoàn toàn miễn phí. Chỉ mong ông đừng để chuyện xảy ra trong cửa hàng
của tôi.”
Trần Mộc Miên hô lớn: “Gọi cảnh sát! Tôi không tin cảnh sát không trị nổi bọn
họ!”
Lưu Tuyết Kỳ cười lớn: “Cảnh sát trưởng chính là học trò của cha tôi đấy. Cô
cứ gọi đi, để xem ông ấy sẽ bắt tôi hay bắt các người. Tôi đếm đến mười, nếu
không giao váy ra, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn. Một…”
Cô ta vừa đếm, nhân viên đã mang chiếc váy được đóng gói cẩn thận ra.
Trần Mộc Miên nhìn thấy váy sắp bị đưa đi, giận không chịu nổi.
Thế nhưng Đàm Thuần Chi vẫn ung dung bình tĩnh: “Bình tĩnh lại nào.”
Trần Mộc Miên không hiểu sao anh có thể điềm tĩnh đến vậy.
Khi váy vào tay Lưu Tuyết Kỳ, Trần Mộc Miên rõ ràng nhìn thấy một hồn ma
nam, hai mắt rỉ máu, da mặt trắng bệch, thân thể đầy giòi bọ đang đứng bên
cạnh Lưu Tuyết Kỳ. Khi chiếc váy rơi vào tay cô ta, hồn ma hóa thành làn khói
đen quấn chặt lấy cô ta.
Lưu Tuyết Kỳ nhìn vẻ mặt kinh hãi của Trần Mộc Miên mà hả hê, nở nụ cười
đắc thắng rồi rời đi cùng đám người.
Quản lý vội vàng xin lỗi, hứa sẽ giao váy cho họ.
Nhưng Đàm Thuần Chi chỉ phất tay từ chối, nắm tay Trần Mộc Miên dẫn cô rời
đi.
Mãi khi lên xe Trần Mộc Miên mới hoàn hồn: “Cái… cái đó… vừa nãy… là…
là ma phải không?”
Con ma đó mang oán khí rất nặng, còn kinh khủng hơn con ma nhỏ Bạch Thư
Kỳ lần trước. Chỉ cần nó đến gần, Trần Mộc Miên đã thấy toàn thân khó chịu,
áp lực nặng nề vô cùng.
Đàm Thuần Chi thấy cô sợ hãi, nên vội ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về:
“Ngoan nào, đừng sợ, chỉ là một ác linh thôi, không thể làm hại em đâu.”
Trần Mộc Miên ngẩng đầu nhìn Đàm Thuần Chi, khóe môi anh thoáng ý cười:
“Anh… cái con ma đó là do anh thả ra phải không?”
Rõ ràng khi họ vào mua váy, chưa có con ma nào cả.
Đàm Thuần Chi bật cười: “Không phải em nói muốn khiến cả nhà cô ta gặp họa
sao?”
Nụ cười của anh trong mắt Trần Mộc Miên trông thật âm u đáng sợ, cô chợt nhớ
ra chồng mình cũng là một con ma.
“Chuyện đó… chuyện đó em chỉ nói vậy thôi, cãi nhau mà. Cô ta cũng đâu có
thật sự ra tay, không cần phải giết người đâu.”
“Nếu em muốn giết người, không thành vấn đề, anh sẽ đảm bảo chúng chết
không sót một mống.” Đàm Thuần Chi cố nén cười, lời nói lại càng trở nên
đáng sợ.
Trần Mộc Miên vội giải thích: “Không phải, em không có ý đó, anh đừng làm
bậy.”