Thật lòng Trần Mộc Miên sợ chuyện giết người. Mặc dù vừa nãy giận đến phát
điên, nhưng suy cho cùng cô chỉ giỏi cãi nhau, nói đến giết người thì không
dám.
Đàm Thuần Chi hiểu rõ tính cách của cô. Bên ngoài thì mạnh miệng, cứng rắn,
nhưng trong lòng lại mềm yếu. Cô chẳng khác gì viên đá cứng ngoài vỏ, nhưng
bên trong lại là thỏ non. Lớp vỏ cứng rắn chỉ là để che giấu sự nhút nhát bên
trong.
Cũng chính vì thế mà Đàm Thuần Chi càng thích trêu chọc cô.
“Sao thế, ban nãy không phải rất tức giận sao? Vợ vì chồng mà bực tức thế này,
làm chồng sao có thể để em thất vọng. Đừng lo, tối nay bọn họ sẽ gặp Diêm
Vương.” Đàm Thuần Chi nói chuyện giết người nhẹ tựa thái rau, khiến Trần
Mộc Miên càng thêm hoảng hốt.
“Em sai rồi, đừng dọa em nữa. Vừa nãy em chỉ giận thay anh, nếu anh không
vui thì cứ đùa nghịch với bọn họ một chút thôi, đâu cần phải giết người.” Trong
mắt Trần Mộc Miên, chuyện này Đàm Thuần Chi chắc chắn làm được.
Anh là ma, lại còn là con ma vô cùng đáng sợ.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của Trần Mộc Miên, Đàm Thuần Chi rõ ràng đang thích
thú, nhưng vẫn làm bộ nghiêm túc nói: “Cô ta dám xúc phạm anh, nếu anh
không xé xác cô ta ra cho chó ăn, làm sao anh nguôi giận được.”
Trần Mộc Miên sợ đến phát run, định khuyên tiếp, nhưng lại nhận ra ánh mắt
anh đầy vẻ trêu chọc. Cô bừng tỉnh: “Anh lừa em! Anh trêu em chứ gì?”
Đàm Thuần Chi bật cười lớn, nắm lấy tay cô: “Nhìn em sợ kìa. Sao anh có thể
tùy tiện giết người được.”
“Vậy còn con ma vừa nãy là thế nào?” Trần Mộc Miên lo lắng hỏi.
“Chuyện đó không liên quan đến anh, là do cô ta tự rước lấy.”
Trần Mộc Miên mở to mắt ngạc nhiên: “Em đã bảo mà, nhìn cô ta đen sì cả trán,
đúng là sắp gặp họa. Khoan đã, con ma đó đi theo cái váy, nếu lúc nãy em mua
về, vậy chẳng phải nó sẽ theo em về nhà sao?”
Nói đến đây, cô rùng mình, hắt hơi liên tục mấy cái. Đàm Thuần Chi nhìn cô hắt
hơi, trong lòng thấy thú vị. Trông cô lúc này chẳng khác gì con mèo nhỏ bị trêu
chọc, mềm mại, dễ thương.
Trần Mộc Miên hít hít mũi, thấy ánh mắt anh nhìn mình chăm chú, đột nhiên
cảm thấy tai nóng bừng, tim đập loạn. Trời ơi, sao mỗi lần anh nhìn chăm chú
lại đẹp trai đến vậy?
Cô quay vội sang hướng khác, không dám nhìn vào mắt anh, sợ anh phát hiện
tim mình đang đập loạn nhịp.
Đàm Thuần Chi búng nhẹ lên tai cô: “Tai đỏ thế kia, em đang nghĩ gì vậy?”
“Đâu có… đâu có gì. Con ma đó rốt cuộc là thế nào?”
Không muốn anh tiếp tục trêu chọc mình, cô nắm chặt hai tay anh, không cho
anh đùa nghịch nữa.
Đàm Thuần Chi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại của cô:
“Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là chuyện liên quan đến chiếc váy thôi. Lúc đầu
anh cũng không để ý, nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?”
Đàm Thuần Chi lắc đầu, cười: “Không có gì, không liên quan đến chúng ta. Chi
bằng nghĩ xem về nhà thử váy nào trước.”
Trần Mộc Miên vẫn còn tò mò, nhưng Đàm Thuần Chi không cho cô hỏi thêm,
cúi xuống hôn cô để chặn những thắc mắc.
Anh đã đặt kết giới, tài xế ngồi phía trước chỉ thấy hai người ngồi yên lặng, đâu
hay rằng phía sau Đàm Thuần Chi đang ôm hôn cô vợ một cách mãnh liệt.
Trần Mộc Miên hô hấp không kịp, cố gắng đẩy anh ra. Nhưng Đàm Thuần Chi
càng thêm hứng thú, giữ chặt tay cô, ghì chặt đầu cô, hôn càng điên cuồng hơn.
Đến khi cô gần như sắp ngạt thở, anh mới chịu buông. Trần Mộc Miên mềm
nhũn, nằm gọn trong lòng anh, thở hổn hển, đôi mắt chỉ biết lườm anh.
Đúng lúc đó, xe về đến nhà. Người hầu ra đón với vẻ mặt có chút khác thường.