“Chuyện gì vậy?” Đàm Thuần Chi mở cửa xe, đỡ Trần Mộc Miên xuống. Cô
cúi đầu, cố gắng che giấu gương mặt đỏ ửng để không để ai thấy.
Người hầu ngập ngừng đáp: “Trong nhà có khách ạ.”
Đàm Thuần Chi nhận ra có điều bất thường, bèn bảo Trần Mộc Miên vào nhà
trước. Sau khi cô đi khuất, anh mới hỏi: “Khách nào?”
Người hầu hạ giọng đáp: “Là cô cả nhà họ Chu và công tử nhà họ Tương.”
Ánh mắt Đàm Thuần Chi thoáng lạnh đi vài phần, khiến người hầu run rẩy.
Trước kia, cậu chủ đã là người ít nói, lạnh lùng, giờ đây tuy không còn vẻ xa
cách như trước, nhưng lại có thêm sự uy nghi đáng sợ.
“Bọn họ đến làm gì?”
Người hầu đáp ngay: “Nói là đến chúc mừng cậu tân hôn, nhưng theo con thấy,
họ dường như muốn gặp mợ hơn. Trong lời nói của họ toàn dò hỏi về mợ. Quản
gia cảm thấy không ổn nên bảo con báo với cậu.”
Đàm Thuần Chi mỉm cười nhạt, khen ngợi: “Làm tốt lắm. Ra nhận mười đồng
bạc ở phòng thu chi.” Người hầu nhận thưởng, vui mừng lui ra.
Trần Mộc Miên về tới phòng, liền nằm dài trên giường. Nửa ngày ra ngoài đã
khiến cô mệt lử.
Đàm Thuần Chi đẩy cửa bước vào, cô vội ngồi dậy lo lắng nhìn anh. Thực lòng
mà nói, cô vẫn còn sợ khi ở một mình với Đàm Thuần Chi.
“Sao vậy, sợ anh à?” Đàm Thuần Chi tiến lại gần, vòng tay ôm cô, giọng nói
pha chút đùa cợt.
Trần Mộc Miên khẽ rụt người: “Không… không phải… chỉ là… em vẫn chưa
khỏe hẳn.”
Ánh mắt của Đàm Thuần Chi đầy vẻ ham muốn, dù ai nhìn vào cũng thấy rõ.
Trần Mộc Miên không sợ gì, chỉ sợ anh lại nổi cơn ham muốn, ép buộc cô lần
nữa.
Cơ thể cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lưng đau nhức, không thể chịu nổi nếu
anh tiếp tục “hành hạ” như trước.
Nghe cô nói, Đàm Thuần Chi kéo cô vào lòng, mặc cho cô phản kháng, anh cúi
xuống để lại một vết hôn đỏ trên cổ cô.
Trần Mộc Miên tức tối đẩy anh ra: “Em thật sự không khỏe mà.”
Đàm Thuần Chi buông cô ra, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn cô, khiến cô
bối rối: “Đừng nhìn em như thế, em sợ.”
Ánh mắt anh, như thể muốn nuốt chửng cô.
Anh khẽ cười: “Được rồi, không trêu em nữa. Trong nhà có khách, chúng ta ra
ngoài tiếp khách thôi.”
“Khách nào?” Trần Mộc Miên nghĩ đó chỉ là người quen của nhà họ Đàm. Dù
sao, cô mới đến Thượng Hải, không quen biết nhiều người, cũng chẳng thắc
mắc thêm về việc tiếp khách.
Nhưng khi bước vào phòng khách, thấy Chu Mẫn và Tương Thông, cô mới bất
ngờ, không khỏi bối rối: “Chị Chu, sao hai người lại đến đây?”
Chu Mẫn vẫn giữ vẻ tươi cười, tiến tới nắm tay cô: “Em dạo này thế nào?”
Tương Thông thì thẳng thắn hơn, lo lắng hỏi: “Mộc Miên, rốt cuộc có chuyện gì
xảy ra? Chúng tôi tìm em mấy ngày, mới biết em đã lấy chồng.”
Trần Mộc Miên có chút lúng túng, cười gượng đáp: “Chuyện này có hơi phức
tạp. Cha em đã sắp đặt hôn sự, ngày cưới quá gấp nên không kịp báo với hai
người.”
“Không phải gấp gáp gì đâu, đừng nói dối chị. Chị đã biết hết rồi.” Chu Mẫn
nhìn cô, càng chắc chắn rằng cô bị ép cưới. “Nhà chị và nhà họ Đàm cũng có
quen biết. Cậu chủ nhà họ Đàm từ nhỏ đã yếu ớt, sức khỏe ngày càng tệ, đến
nỗi không ra khỏi cửa được.”
Nói rồi, Chu Mẫn liếc quanh, thấy đám người hầu đứng xa, bèn hạ giọng: “Chị
nghe nói cậu ta sắp không qua khỏi, nên bà lớn nhà họ Đàm mới tìm một người
có mệnh hợp để cưới về xung hỉ. Em đừng sợ, chị nhất định sẽ tìm cách đưa em
ra khỏi đây.”
Tương Thông cũng tiếp lời, lo lắng cho Trần Mộc Miên: “Mộc Miên, em đừng
sợ. Ở Thượng Hải này có pháp luật, nếu em muốn, tụi anh sẽ tìm luật sư giúp
em ly hôn. Hôn nhân sắp đặt thế này chẳng khác nào mê tín dị đoan.”
Trần Mộc Miên nghe hai người khuyên răn mà lòng cảm thấy ấm áp. Không
ngờ những người quan tâm đến cô nhất lại là hai người bạn mới quen. Cô mỉm
cười, định giải thích thì Đàm Thuần Chi đã bước vào.
“Hai vị thấy chỗ nào mà nghĩ rằng vợ tôi không hài lòng với cuộc hôn nhân
này?”