Chu Linh Phong tựa như lầu cao trăm trượng, chẳng thể chỉ một bước mà lên tới.
Kiệu bỗng nghiêng, ta ôm dưa ngã chúi về phía trước, hắn đưa tay đỡ, chỉ chạm nhẹ một cái.
“Chuyện gì vậy?” hắn hỏi.
“Không sao, chỉ là ta ngồi chưa vững.” Ta đáp.
Hắn vén rèm, hỏi phu kiệu: “Sao thế?”
“Lão gia thứ tội, giẫm phải vỏ dưa, trượt chân.”
Thì ra hắn chẳng hỏi ta — ta lại tự cho là mình được quan tâm.
Chu Linh Phong quay đầu, nhìn ta: “Ngư đại nhân vừa nói gì?”
Ta lắc đầu, “Không, chẳng có gì, đi tiếp đi.”
Từ đó, suốt đường chẳng ai mở miệng. Hắn nghĩ gì ta không biết, chỉ thấy mình đang hờn dỗi.
Kiệu dừng trước phủ ta.
“Đa tạ Chu đại nhân bận lòng.” Ta nói trước khi xuống.
Chờ một lúc, hắn chẳng đáp, ta đành lủi thủi xuống kiệu.
Đi được vài bước, sắp qua ngạch cửa, mà cơn tức vẫn nghẹn, ta quay đầu nói: “Chu đại nhân, nếu ngài không ăn dưa, trả lại cho ta, ta thích ăn.”
Kiệu không nhúc nhích, cũng chẳng có tiếng. Ta tức đến mức muốn xông tới giật lại dưa trong tay tùy tùng của chàng.
Một chân vừa bước, liền nghe một chữ —
“Ăn.”
Chu Linh Phong cái đồ khốn kiếp, ăn dưa của ta rồi còn dám làm mặt lạnh!
Thật ra, nghĩ kỹ lại, ta cũng chẳng có lý — nếu hắn chỉ muốn có ta, mà ta lại chẳng chịu, vậy thì nên rạch ròi ranh giới.
Nhưng ta lại chẳng nỡ.
Bình thường thấy hắn phiền, mà nay hắn chẳng đến phiền ta nữa, lại thấy trong lòng trống vắng. Có lẽ, xa thì nhớ, gần thì ghét, nhưng cũng thành thói quen.
Gần đây, bốn vị công chúa đến học thi từ với ta. Các nàng là chị em sinh bốn, tính tình hoạt bát, không ưa gò bó, thường nài ta kể chuyện dân gian.
Hôm nay ta kể “Mạc Thượng Tang”. Nghe xong, Huệ Vân công chúa vỗ tay: “Thưa tiên sinh, ta hiểu rồi! Là nói vị sử quân kia tham sắc mà khinh khi La Phu, muốn ngồi chung xe ngựa với nàng, lại bị nàng khéo miệng mắng cho một trận!”
Ta khẽ gật đầu: “Ừ, đại khái là như thế.”
Hiểu Vân công chúa nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, quả thật không nên ngồi chung xe. Nhưng ta nghĩ, nếu là người mà ta đem lòng mến mộ mời ngồi cùng, ta nhất định sẽ đáp ứng.”
Ta chợt thấy có chút chột dạ — chẳng phải ta mới ngồi kiệu của Chu Linh Phong đó sao?
Không đúng, sao lại nhớ đến hắn chứ?
Thấy ta không nói, Tưởng Vân công chúa liền hỏi: “Thưa tiên sinh, người nghĩ sao?”
“Ừm? À... Ta cũng nghĩ vậy.”
Ta định lái sang chuyện khác, thì Quân Vân công chúa — vị công chúa út— lại thêm một câu:
“Thưa tiên sinh, sử quân mến mộ La Phu là không đúng. Nhưng Chu Thái sư giảng Kinh Thi nói: ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu,’ người quân tử gặp giai nhân mà thương nhớ, mộng cũng chẳng yên — thế chẳng phải cũng là tốt sao?”
Ta khẽ ho một tiếng, hơi ngượng ngùng đáp: “Hữu tình hữu nghĩa, dám yêu dám chịu, đương nhiên là chuyện tốt.”
Bốn vị công chúa cùng gật đầu, rồi kéo tay áo ta, nói giọng bí mật: “Thưa tiên sinh, chúng ta kể ngài nghe một chuyện, nhưng ngài không được nói lại cho ai nhé.”
Ta không vội nhận lời, chỉ nói: “Cứ nói đi, là chuyện gì?”
Hiểu Vân lá gan lớn nhất, liền rút trong tay áo ra một cuộn tuyên chỉ, trải lên bàn đá nhỏ.
“Thưa tiên sinh, nghe nói vị tân học sĩ Huyền Trường Quân phong độ xuất chúng. Huệ Vân và Tưởng Vân cứ bảo rằng chàng là mỹ nam tử đệ nhất triều, nhưng ta và Quân Vân lại thấy, so với Chu phu tử Chu Thái sư, hắn ta vẫn kém vài phần. Chỉ là chúng ta đều mới xem qua bức họa, chẳng biết ai hơn ai. Người từng gặp rồi, vậy xin hỏi, ai đẹp hơn?”
Kỳ quái thật, sao ta cứ thấy thiên hạ đều đối nghịch với ta — câu nào cũng khiến ta nghẹn họng!
“Các con đều là công chúa, thân phận cao quý, sao lại bàn chuyện dung mạo nam nhân? Thật chẳng hợp lễ nghi!” ta nghiêm mặt nói.
Tưởng Vân liền cười: “Thưa tiên sinh, người lại cổ hủ rồi, chẳng phải người ghét nhất kẻ cổ hủ đó sao?”
Huệ Vân lại nhanh miệng: “Ta đoán là hai vị ấy đều tuấn tú, tiên sinh cũng chẳng biết chọn ai!”
Ta liền trầm giọng: “Nói là học thi văn, các con học được mấy chữ rồi? Hết nghe kể chuyện lại tám nhảm, nay còn chọn cả mỹ nhân! Quá lắm rồi! Hai bức tiểu họa này, ta tịch thu!”
Ta vừa cầm lấy hai bức vẽ, xoay người định đi, thì bốn vị công chúa ríu rít xúm lại, cười đùa tranh giành như chim con bảo vệ tổ.
Ta vừa tránh vừa trêu, lùi mấy bước liền đụng vào người phía sau.
“Ái da!” — ta quay lại, thì ra là Chu Linh Phong.
“À... Chu đại nhân...”
Hắn khẽ gật đầu: “Ngư đại nhân.”
Nói rồi cúi người nhặt tờ giấy dưới chân ta. Lúc ấy ta mới phát hiện, trong tay chỉ còn một bức, không biết tờ kia rơi lúc nào.
Hắn nhìn qua, thấy là bức vẽ Huyền Trường Quân, sắc mặt không đổi, chỉ đưa trả: “Ngư đại nhân, đồ của ngài.”
“Không, không phải của ta!” Ta nghĩ một thoáng, không thể nói là công chúa vẽ đàn ông giấu trong tay áo, bèn chữa lời: “Không chỉ có bức của hắn ta, còn có cả của ngài, ngài xem.”
Ta vừa dứt lời liền hối hận — thật là ngu xuẩn không khác gì heo!
Quả nhiên, ánh mắt Chu Linh Phong khẽ động, hạ giọng hỏi: “Ngư đại nhân, đây là muốn lập sổ mỹ nhân sao?”
“Chu đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta—”
“Ngư đại nhân cầm kỹ đi, gió lớn, bay xuống hồ thì khó nhặt lắm.”
Hắn không buồn nghe ta giải thích, quay người định rời đi.
“Ê! Chu đại nhân! Chu Linh Phong!”
Hắn chân dài, ta đuổi chẳng kịp, phải gọi cả họ tên, hắn mới dừng bước.
Quay đầu lại, trong tay hắn cầm quạt, tua vàng nơi chuôi khẽ bay theo gió, còn hắn thì thong thả tiến lại từng bước.
“Ngài chẳng bao giờ chịu nghe ta nói hết câu sao?”
Hắn dừng trước mặt, giọng trầm thấp: “Ngư đại nhân, ta và ngài, thân mật đến mức ấy rồi ư?”
Ta hít sâu, “Chu đại nhân, làm người phải có lý, trước đây chẳng phải ngài vẫn gọi ta là Diệu Nhân sao?”
“Lúc ấy ngài dội cho ta bao nhiêu gáo nước lạnh rồi?” Hắn cười nhạt, “Thôi, Chu mỗ chẳng thích tính toán, yên tâm, sau này chỉ gọi ngài là Ngư đại nhân thôi.”
