Tiểu Ngư Nhi

Chương 12



“Ngài gọi thế nào cũng được, Chu đại nhân, nhưng bức họa này, thật không như ngài nghĩ...”

Ta cầm hai tờ giấy, cố nghĩ cách nói sao cho giữ được thể diện của công chúa, mà cũng chẳng khiến hắn mất mặt.
Thể diện — đúng là hại người!

Giằng co mãi, phía sau bỗng vang giọng nhỏ nhẹ của Tưởng Vân: “Phu tử, thật sự không phải đồ của tiên sinh, là chúng ta nhờ người vẽ, để nhờ tiên sinh chọn.”

Chu Linh Phong chẳng đổi sắc: “Chọn gì?” 

Tưởng Vân đáp: “Chọn ai đẹp hơn, xin Chu phu tử đừng nói với phụ hoàng.”

Hắn bị mấy tiểu nha đầu ấy chọc cười, hỏi tiếp: “Vậy các công chúa chọn ra sao?”

Huệ Vân nói: “Phu tử muốn biết tiên sinh chọn ai sao? Người không chọn được!”

Hiển Vân lại huých nàng một cái: “Ai nói không? Người chọn rồi!” 

Quân Vân cũng hùa: “Đúng thế! Tiên sinh nói chuyện với phu tử là đỏ mặt đấy, chẳng phải đã chọn rồi sao?” 

Ta khi nào đỏ mặt chứ? Mấy con nhóc này!

“Khụ, Chu đại nhân, các công chúa tuổi còn nhỏ...”

Chu Linh Phong chẳng nhìn ta, chỉ nghiêm giọng nói: “Các vị công chúa, Luận Ngữ có nói: ‘Nhìn người, không chỉ xem dung mạo, mà phải trọng đức hạnh, hiểu không?”

Bốn vị công chúa đồng thanh: “Hiểu rồi, phu tử.”

Hắn gật đầu, mới quay sang ta: “Ngư đại nhân, Chu mỗ cáo từ.”

“Chu đại nhân!” Ta gọi theo, cũng chẳng biết vì sao gọi, “Chu đại nhân, có thể... cho ta đi cùng một đoạn không? Hôm nay ta đi bộ đến.”

“Hồi nãy ngoài cung ta thấy kiệu của ngài rồi.”

“Có việc muốn bàn với ngài...”

Chu Linh Phong dừng lại lần nữa, nhìn ta thật lâu, rồi nói hai chữ: “Theo ta.”

Ta vốn chẳng phải người biết nghe lời, vậy mà lúc này lại rụt rè theo sau, chẳng dám hỏi nửa câu, chỉ sợ hắn mất kiên nhẫn quay lưng bỏ đi.

Gian tiểu các này là nơi hoàng thượng dành riêng cho hắn, song hắn rất ít đến.

“Ngư đại nhân, rốt cuộc ngài muốn gì?”

Hắn không mời ngồi, mở lời đã thẳng thắn hỏi.

Ta im lặng, vì chính ta cũng chẳng biết đáp án.

Nghe hắn nói tiếp: “Khi ta theo đuổi ngài, ngài thấy phiền. Giờ ta biết khó mà lui, chẳng muốn bám lấy ngài nữa, thì ngài lại tự chạy đến, là vì sao?” 

Ta cúi đầu, nghe hắn trách cứ, buồn bực đáp nhỏ: “Ngài và ta quen biết bao năm, chẳng phải cũng vui sao? Không yêu đương nam nữ, thì không được à?”

“Ngư đại nhân, ngài phải hiểu. Nhiều năm qua, vui vẻ chỉ có mình ngài, còn ta là phiền não, là khổ tâm, là dằn vặt — vì ngài khi gần khi xa, chẳng rõ thật lòng.”   

“Nghe ngài nói vậy, hóa ra ta thật chẳng có chút đạo lý nào.”

“Vậy chứ ngài nghĩ sao?” Hắn khẽ cười, “Ngài ăn ngon, ngủ yên, thăng quan, gả chồng, chẳng chậm trễ việc nào. Còn ta không theo đuổi nữa, ngài lại thấy khó chịu? Ta muốn rút lui, ngài lại thấy oan ức? Ngư đại nhân, sao ngài lại bá đạo đến thế?” 

“Ta... cũng chẳng đến nỗi tệ như ngài nói, chỉ là... ngài không để ý đến ta nữa, ta thấy hơi buồn thôi.” Ta nói đến đây, giọng đã nghẹn.

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói:
“Ngư đại nhân, ngài buồn vì không còn ai cùng ngài cãi vã, hay vì ta... không còn thích ngài nữa?” 

Chu Linh Phong bước đến gần, giọng thấp như gió qua ngói:
“Ngư Diệu Nhân, Chu mỗ không phải là kẻ hề, để ngài tùy ý đùa giỡn giải sầu.” 

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nhẹ đẩy ta một cái — rõ ràng chỉ là động tác khẽ khàng, ta lại bị hắn ép lưng vào cột gỗ lim, đầu ngón tay cào rách lớp sơn đỏ, để lại một vết nhỏ.

“Chu Linh Phong, ngài… ngài …” 

“Ngư đại nhân.” Hắn cắt lời ta, một tay đè lên vai ta, “Nếu ngài thực lòng với ta, thì muốn gọi gì cũng được. Còn nếu không — về sau vẫn nên ngoan ngoãn gọi ta một tiếng Chu đại nhân, nghe rõ chưa?” 

“Ngài… ngài trước tiên… đừng đứng gần ta như thế.” 

Hắn làm như chẳng nghe thấy. Ta vừa định tránh, liền bị hắn bắt lại, ấn chặt vào cột.

“Ngư đại nhân,” giọng hắn trầm thấp, mang theo mấy phần chế giễu, “ngài từng giả trai, lăn lộn giữa chốn quan trường, sao đến nay vẫn chẳng hiểu nổi đàn ông là gì?” 

Hắn nhìn ta chằm chằm, cổ tay khẽ xoay, cây quạt trong tay trượt vào nút thắt bên hông ta, chỉ cần nhẹ nhấc là có thể cởi ra.

“Đàn ông chẳng phải Phật tổ. Dù là bậc quân tử như Liễu Hạ Huệ, gặp được người mình yêu, cũng phải cố mà nhẫn. Ngài cứ nhảy nhót trước mắt ta, trái va phải đụng, thật là không biết sống chết, hiểu không?”

Nói xong, hắn rút quạt ra, buông tay, song vẫn không chịu lùi.

“Ta cố ý lạnh nhạt ngài, chẳng phải để thuận ý ngài sao? Thế mà ngài lại cố tình trêu chọc ta — là muốn làm gì? Đùa giỡn ư?” 

Ta hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu: “Không phải vậy, ngài đừng nghĩ xấu về ta.”

“Không phải thì tốt.” Hắn cười nhạt, “Nếu ngài chỉ định cùng ta tiêu khiển cho vui, Ngư đại nhân, đừng trách ta không nhắc trước — ta chẳng phải kẻ hèn, cũng chẳng phải thánh nhân. Ngài mà chơi như thế, sớm muộn cũng tự hại mình, đến lúc ấy, khóc cũng chẳng kịp đâu.” 

“Chu đại nhân, ngài đừng vội hù dọa ta. Cho ta vài ngày… để ta suy nghĩ kỹ đã.”

Ta nghĩ tới nghĩ lui, rồi cũng đến ngày mừng sinh thần tiểu Hoàng đế. 

Ngụy Lê giúp ta sửa soạn y phục. Trước khi ra cửa, ta hỏi nàng:
“Ngươi có muốn đi không?”

Nàng lại hỏi ngược: “Đại nhân, nếu nô tỳ không đi, Hoàng thượng có vì thế mà trách ngài không?”

Ta cười: “Sao lại thế được? Nếu muốn đi, thì cùng đi. Không muốn, thì cứ ở nhà chờ ta.”

“Vậy nô tỳ không đi.” Nàng đi tới cửa, lại ngoảnh lại dặn: “Đại nhân, người dự yến phải cẩn trọng lời nói, thu liễm tính tình. Nay ngài cùng Chu đại nhân đã trở mặt, nô tỳ sợ không còn ai chống lưng cho ngài nữa.”

Ta vốn chẳng phải người nhờ quyền thế của Chu Linh Phong mà tác oai tác quái, nhưng nghe nàng nói thế, trong lòng vẫn thấy ngột ngạt.

Yến tiệc đã bắt đầu, ta ngồi đối diện với hắn.

Tiểu Hoàng đế nói đôi câu khách khí, rồi sai người đàn nhạc múa ca. Tiệc rượu nối nhau, tiếng chúc thọ vang khắp điện.

Xem múa chán, có người đề nghị: “Hôm nay là ngày vui, chẳng bằng ra câu rượu lệnh, vừa hứng thú vừa thêm vui.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...