“Ta… ta nhảy đây! Nhảy thật đây!”
Nhảy rồi mới biết, hắn chẳng định làm anh hùng cứu mỹ nhân gì cả — nào có ôm ta xoay mấy vòng như trong hí khúc đâu! Hắn chỉ khẽ đỡ một cái, rồi thuận thế hất ta sang bên, cứ như đang bắt heo vậy.
Ta vốn định mắng hắn định giết ta hay sao, ngẩng đầu lên lại thấy thật ra chẳng cao đến thế.
Cái đồ đáng ghét ấy, chắc chắn đã chuẩn bị cả bụng lời châm chọc để trêu ta!
Kiểu như: “Ngư đại nhân không làm quan nữa, định hộ tống thánh tăng đi thỉnh kinh sao?”
Hay “Ngư đại nhân muốn ‘dục cùng thiên lý mục’, nên mới ‘xả thân thành nhân’ à?”
* dục cùng thiên lý mục’/ xả thân thành nhân : hàm ý nói Ngư đại nhân trèo cao như vậy, chẳng phải muốn ‘nhìn xa ngàn dặm’ sao? Định ‘xả thân vì nghĩa’ à?.
Cái nết của hắn, ta biết cả rồi!
Nhưng hắn chẳng nói gì, chỉ để lại một câu:
“Ngư đại nhân, cẩn thận.”
Ta vội nắm lấy tay áo hắn:
“Chẳng phải ngài đến tìm ta sao? Sao lại đi?”
Hắn đáp:
“Là thánh thượng lệnh cho ta đến đây tìm Ngụy Lê.”
“Được rồi, cứ cho là ngài không đến tìm ta đi, nhưng ta có lời muốn nói.”
Ta bước lên một bước, “ta đã nghĩ thông rồi.”
Ta nắm chặt tay áo hắn, gọi tên hắn một lần nữa:
“Chu Linh Phong, ta nghĩ thông rồi.”
Hắn lại rút tay áo ra:
“Có gì thì đợi ngày mai, khi ngài tỉnh rượu hãy nói.”
“Ta chỉ uống một chén, rất tỉnh táo!”
“Dù ngài chỉ uống một giọt, ta cũng...” — nói đến giữa chừng, hắn ngừng lại, giọng lại trầm ổn,
“ta cũng không dám mạo hiểm để ngài đổi ý giữa đường.”
“Ôi chao, con người ngài...” Ta kéo mạnh hắn, lôi vào một gian phòng gần đó,
“Chàng nhìn kỹ xem, ta say lắm sao?”
Hắn đáp: “Ta không dám tin.”
Ta liền buông tay áo, đổi sang nắm lấy tay hắn,
“Vậy giờ chàng tin chưa?”
“Ta không dám tin.”
Ta dứt khoát ngả vào lòng chàng, hỏi:
“Giờ tin chưa?”
“Ta không dám tin.”
Ngẩng mặt lên, ta khẽ chạm vào môi chàng một cái,
“Thế này cũng không tin sao?”
Chàng khẽ thở dài, nhìn ta, giọng thấp xuống:
“Ngư đại nhân, chẳng phải ta không tin, mà là không dám tin.”
“Được, được!” Không hiểu ta lấy đâu ra dũng khí, đưa tay cởi đai lưng,
“Chu Linh Phong, ta mấy lần khiến chàng mất mặt, là lỗi của ta. Nay, ta chẳng cần mặt mũi nữa!”
Chàng giữ tay ta lại:
“Ngư đại nhân, ngẩng đầu nhìn xem, đã canh mấy rồi? Nàng cởi y phục làm gì?”
Bất chợt, ta bật khóc. Có lẽ do uống nhiều nước, lại thêm những ngày qua lòng quá uất ức.
Chàng lại cười,
“Xem kìa, bảo không say, ai tin được?”
Ta lau nước mắt, rồi lau cả mũi,
“Ta nói thích chàng, chàng cũng chẳng tin.”
“Ngày mai nàng không uống giọt nào, rồi nói lại với ta một lần, ta sẽ tin.”
Chàng khẽ xoa đầu ta, “Ngư đại nhân, ta chờ nàng bao nhiêu năm, nàng chờ ta một ngày thì có sao?”
Chàng nói chẳng sai, nhưng ta — vốn là kẻ cố chấp, chẳng muốn đợi dù chỉ một khắc.
Tiểu hoàng đế đến tìm Ngụy Lê, mang theo điểm tâm như hoa, cua lông lớn bằng cái đĩa, lại cả quả ngọt phương Nam tiến cống.
Hắn nói: “Trẫm hôm nay chỉ ăn nửa bữa, để dành bụng cùng nàng ăn thêm một bữa nữa.”
Ngụy Lê không nói, song vui mừng đã lộ rõ trên mặt.
Tiểu hoàng đế còn tặng nàng một bộ y phục mới, trên thêu ẩn hoa lê, còn đẹp hơn cả bộ ta từng tặng.
Ngụy Lê định quỳ tạ ơn, hoàng đế lại nói, đây chẳng phải ban thưởng, mà là quà.
“Hôm nay là sinh thần của trẫm, cũng là của nàng. Sinh thần là lớn nhất — hôm nay nàng cùng trẫm, đều tôn quý như nhau.”
Đến đây vẫn tốt, nhưng một lát sau, ta đang ngồi ngoài gió, bỗng thấy tiểu hoàng đế hầm hầm bước ra.
“Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
Hắn hất tay áo, giận dữ nói:
“Đúng là biết người biết mặt, chẳng biết lòng! Tiên sinh, muội muội người thật là lợi hại!”
Hóa ra là cãi nhau rồi?
Ta ngăn không được hoàng đế, chỉ đành nói:
“Ngài đã gọi Chu đại nhân đi cùng, chi bằng cùng rời đi với chàng.”
“Ai gọi! Là do tiên sinh nổi giận bỏ đi, hắn mới đuổi theo đó!”
Hoàng đế khoát tay, “Tiên sinh, trẫm đang nổi giận, chẳng quản nổi chuyện ai khác!”
Hắn bỏ đi.
Ta mở cửa phòng, thấy Ngụy Lê úp mặt lên bàn khóc, hỏi cũng chẳng đáp.
Ta chẳng còn tâm trí truy hỏi — lòng ta giờ như cỏ mọc loạn, như kẻ mất hồn.
Trò cười lớn nhất Lỗ quốc, chẳng những bị hưu ngay ngày vào cửa, còn nửa đêm chạy đến gõ cửa nhà kẻ độc thân.
“Ngư đại nhân, đại nhân nhà ta đã nghỉ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Ta lùi một bước, ngồi xuống bậc thềm,
“Vậy ta đợi ở đây.”
Một lát sau, cửa mở, ta quay lại nhìn — chẳng phải Chu Linh Phong, mà là tỳ nữ mang áo ra:
“Ngư đại nhân, đại nhân nhà ta nói, đêm lạnh, người khoác tạm áo này.”
“Chàng định để ta đợi thế này sao?”
“Đâu có, đại nhân nói người nên về nghỉ trước.”
“Ta không về.”
Lại qua một hồi, cửa mở lần nữa — lần này quả là chàng.
“Ngư Diệu Nhân, là ai nuông chiều nàng đến mức này?”
Chàng hỏi xong, lại tự đáp:
“Thôi, còn ai nữa — ta nuông nàng.”
Ta định mở miệng, mũi bỗng ch** n**c,
“Thật là... lạnh quá.”
Chàng nhịn chẳng nổi, bật cười, lấy khăn trong ngực ra:
“Hỉ đi, mạnh lên, hỉ thêm cái nữa... ối chà, một người cả đời trọng thể diện như nàng, đây là làm gì thế?”
Nói rồi, chàng xoay người đi vào, tiện tay ném luôn chiếc khăn.
Bước được vài bước, chàng quay lại:
“Sao đứng ngẩn ra thế, định học Lý Thế Dân ‘trình môn lập tuyết’ à?”
