Tiểu Ngư Nhi

Chương 16



Ta vẫn ngây ngốc đứng đó, chàng bèn quay lại, nắm lấy tay ta, có lẽ thấy lạnh, liền kẹp vào giữa cánh tay mình.

“Nói đi, muốn nói gì?”

“Ta thích chàng.”

“Không đầu không đuôi, thật đột ngột.”

“Chỉ là bỗng hiểu ra thôi. Huyền Trường Quân viết hưu thư cho ta, ta chẳng thấy đau. Nhưng chàng không để ý đến ta, ta lại thấy khó chịu.
Hắn đối xử tốt với Huyền Trường Toàn, ta tuy giận, nhưng chẳng đau lòng. Còn chàng nói thơ nàng ấy hay, ta vừa giận vừa đau lòng.”

Chàng ngắt lời:
“Ta chưa từng nói thơ nàng ta hay.”

“Không phải chàng nói sao? Chàng bảo nếu luận công bằng, ta viết khá hơn chút, tức là trong lòng chàng thấy nàng ấy viết hay hơn.” 

“Ngư đại nhân, nàng chỉ nghe nửa câu, rồi bỏ đi, sau đó lại tự tưởng tượng nốt, còn gán cả lên đầu ta.” 
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp,
“Ta nói là: nếu không mang tư tâm, nàng viết khá hơn chút; còn nếu mang tư tâm, thì nàng viết thật xuất thần, bút pháp thấu tận lòng người.
Còn ả kia — chỉ là lời sáo rỗng, văn nhạt như nước lã, chẳng khác gì rác rưởi.”

Ta ngẩng đầu:
“Chàng thật nói thế sao?”

“Há chẳng phải? Khi ấy ả khóc tại chỗ, Huyền Trường Quân trừng ta suýt giết bằng ánh mắt.”

Ta thở dài:
“Ta cũng chẳng muốn chàng vì ta mà kết thù với họ...”

Chàng nói:
“Ta với nàng cả đời chẳng nắm quyền, sợ gì kết thù? Ta chỉ thật lòng thấy ghét kiểu người viết thơ mà châm chọc kẻ khác thôi, tưởng ta nghe không ra sao?”

Nói đoạn, chàng liếc ta một cái:
“Còn nàng, cũng bị ả chọc cho phát điên, suýt làm chuyện không nên làm.”

Ta ho khẽ một tiếng, lảng đi:
“Hoàng thượng và Ngụy Lê cãi nhau, ta vẫn chưa rõ nguyên do, phải về hỏi mới được.”

Chàng cười:
“Bảo sao người ta nói nữ nhân tâm độc nhất. Nàng ở đây quấn ta như lửa đốt dầu, giờ dốc hết lòng ra nói, thấy nhẹ rồi thì định bỏ đi.”

Ta đã thừa nhận, nên cũng chẳng giả bộ:
“Nếu chàng không muốn thả, ta sẽ không đi.”

“Thật sao?”

Ta mỉm cười khẽ gật đầu:
“Chàng từng nói rồi mà, nam nhân không phải Phật tổ, nhẫn nhịn bao năm, cũng là có nguyên do.”

“Không phải Phật tổ, cũng chẳng phải thú dữ.”
Chàng không giữ ta lại, chỉ nói:
“Đêm đã khuya, ta không tiện tiễn, nàng đi đường cẩn thận.”

Ta cười, khẽ chọc vai chàng:
“Phải rồi, ta xinh đẹp thế này, phải cẩn thận mới được.”

Chàng hừ nhẹ:
“Nàng vừa rồi khóc trông thật xấu, đêm đen thế này, cẩn thận kẻ khác tưởng là ma mà bắt đi.”

“Không phải chàng từng khen ta đẹp sao?”

Chàng bật cười:
“Tiểu Ngư nhi, trí nhớ nàng cũng tốt thật. Miệng nói không để tâm, lòng lại vui như nhặt được vàng ấy chứ?”

Thấy ta vội vã, chàng lại chẳng nói thêm gì, chỉ vỗ tay, rồi dang rộng hai tay, ra vẻ muốn ta nhào vào lòng.

Ôi, ta vốn da mặt mỏng, chỉ là “miễn cưỡng thuận theo” mà ôm chàng một cái thôi!

Đêm ấy gió lớn, ta... ta không ôm, e rằng đứng cũng chẳng vững nổi! 

Khi trở về, Ngụy Lê đã ngừng khóc, chỉ là ta hỏi nàng rốt cuộc có chuyện gì, nàng lại chẳng chịu nói. 

Hôm sau hạ triều, ta định hỏi hoàng thượng, lại bị Huyền Trường Quân chặn đường.

“Đại nhân có việc sao?” ta hỏi. 

Hắn nói: “Diệu Nhân, trời oi bức, đừng nói ở đây, chi bằng đi uống chén nước sấu nàng thích nhất.”

Ta nghiêng đầu, khẽ xoay cổ: “Nếu không có việc, xin nhường đường.”

“Diệu Nhân,” hắn lại cản ta, nhìn thẳng vào mắt ta, “câu nàng viết hôm qua — “Giữa muôn sao xa còn thấy lửa, sáng tỏ nhưng chàng chẳng thấy ta.” — ta hiểu rồi.”

Trong lòng ta thấy buồn cười, liền bật cười thật:
“Ngươi hiểu được điều gì?” 

Hắn nói: “Lòng chàng như sao rải trời, đã thấy pháo hoa, cũng thấy nàng.”

Ta thở dài: “Huyền đại nhân, ta không rảnh mà cùng ngài ngâm nga đối thơ.”

Hắn lại dai dẳng: “Diệu Nhân, trong lòng ta sao có thể không có nàng?”

Ta vốn định đi, lại quay đầu liếc hắn một cái: 
“Huyền đại nhân, ngài bệnh chẳng nhẹ đâu, mời lang trung đến xem đi! Nếu thật hiểu được hai câu ấy, đã chẳng nói ra lời nực cười thế. Đừng tự dát vàng lên mặt, nửa chữ trong ấy cũng chẳng liên quan đến ngài!” 

Hắn lại nói: “Diệu Nhân, ta biết nàng trọng thể diện.”

Ta khẽ thở ra: 
“Huyền đại nhân, thật nói cho ngài hay — ta từng cho rằng mình trọng thể diện, nhưng sau mới hiểu, chẳng phải ta yêu mặt mũi, mà là... ngài không đáng để ta giữ thể diện ấy.”

Hắn còn định nói thêm, ta khoát tay:
“Huyền đại nhân, ta thật có việc gấp.”

Ta cầu kiến tiểu hoàng đế. Ban đầu hắn không chịu gặp, sau mới đổi ý.

Ta hỏi, tối qua cùng Ngụy Lê rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Hắn lại hỏi ngược:
“Tiên sinh, vị muội muội này của người là từ đâu nhận về? Trước kia làm gì?”

Nghe hắn hỏi thế, ta đã đoán được phần nào, bèn đáp:
“Nàng vốn là ca kỹ ở Kim Thúy Lâu.”

Không ngờ tiểu hoàng đế hừ lạnh một tiếng:
“Là ca kỹ ở tửu lâu, hay kỹ nữ nơi thanh lâu?”

Ta chau mày: 
“Lời này, hoàng thượng cũng hỏi y như thế với Ngụy Lê sao?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...