Tí tách, tí tách.
Hắn lau mặt, khẽ gọi ta:
“Diệu Nhân.”
“Đừng, Chu đại nhân,” ta lườm hắn, “tại hạ là cá khô trên cạn, người rơi xuống nước kia mới là cá đấy. Hơn nữa, đây là nước rửa chân để qua đêm, không dễ có đâu.”
Hắn giũ tay áo rộng, chẳng giận, vắt nước xuống, cười hỏi: 
“Ngư đại nhân đây là muốn học Quắc Quốc phu nhân, ngại phấn son làm bẩn dung nhan, chẳng cần chải mày đã vào triều ư?”
Ta hừ khẽ:
“Không dám sánh với Chu đại nhân, lên triều mà còn phải tắm rửa sạch sẽ cơ mà.”
Cứ thế, ngươi châm chọc ta một câu, ta đáp lại một lời, tới cửa cung, hai chiếc kiệu, chẳng ai chịu ai.
Vào Kim Loan điện, cung vàng rực rỡ, tiểu hoàng đế khí thế ngút trời, vừa ngồi xuống đã trố mắt:
“Chu khanh, Ngư khanh, đây là chuyện gì thế này?”
Một người đầu tóc rối bời, mặt mũi lem luốc;
một người thì lếch thếch nhếch nhác, chẳng ra thể thống gì.
Chu Linh Phong tiến lên một bước, hắng giọng, thong thả nói:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần lỡ vén chăn của Ngư đại nhân, mới ra nông nỗi này.”
Tên lưu manh! Đồ cẩu độc thân chết tiệt!
Sắc mặt văn võ bá quan trong điện hiện giờ, ta chỉ từng thấy ở những người nghe kể chuyện trong tửu quán — nếu ai phát cho họ một nắm hạt dưa, chắc hẳn đều có thể ngồi xổm xem đến hết buổi.
Tiểu hoàng đế cũng sững sờ:
“Chu khanh, lời ấy là có ý gì?”
Chu Linh Phong làm bộ làm tịch, lắc đầu than:
“Haiz, uống rượu hỏng việc, thật chẳng sai.”
Càng nói càng sai!
“Chu Linh Phong!”
Ta tức đến đỏ mặt, gọi thẳng cả họ cả tên hắn.
Hắn vẫn điềm nhiên:
“Bao nhiêu người đang nhìn, Ngư đại nhân, hay là tạm gọi ta là Chu đại nhân đi.”
Thế là xong, có nói thanh minh thế nào cũng vô dụng!
Nếu vị đại học sĩ râu bạc kia có mặt, ắt sẽ đập ngực than: “Thế đạo suy đồi!”
Tiểu hoàng đế thấy ta sắp phát hỏa, vội chuyển đề tài:
“Thôi được, thôi được, chư khanh có bản tấu gì không?”
Thiên hạ thái bình, ngựa béo bò mập, mọi người chẳng ai có bản tấu, chỉ có ta — hối hận vô cùng vì hôm qua không nhân lúc say mà viết tấu vạch tội hắn, tâu lên rằng Chu Linh Phong chính là kẻ vô lại đệ nhất thiên hạ!
Không có việc thì bãi triều.
Thường ngày, người ra cửa đầu tiên bao giờ cũng là Tống Thái bảo — phu nhân ông ta đợi sẵn ở cửa cung, gió mưa chẳng ngại. Thái bảo yêu vợ hết mực, dù không mưa không nắng cũng sợ nàng phơi mày phơi mặt.
Nhưng hôm nay khác — người đầu tiên bước ra là ta, theo sát sau chính là Chu Linh Phong.
“Diệu Nhân, hôm qua quên trả nàng — đôi giày của nàng đây.”
Ta vừa nhấc một chân ra cửa, lập tức khựng lại.
Không chỉ ta, ngay cả tiểu hoàng đế cũng sững người, đứng dưới quạt của cung nữ, trố mắt nhìn về phía ta. 
Câu nói ấy vừa dứt, toàn bộ điện như bị điểm huyệt — không ai nhúc nhích, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía chúng ta.
Chỉ có Tống Thái bảo chẳng màng, lặng lẽ bước đi, lòng chỉ hướng về phu nhân yêu dấu.
Trong điện tĩnh lặng, ta nghe rõ tiếng nghiến răng của chính mình.
Quay lại, ta nhận lấy đôi giày nhỏ từ tay Chu Linh Phong, nói cứng:
“Đa tạ Chu đại nhân.”
Không thể nói thêm, ta sợ mình tức đến chết mất!
Vừa đi thêm mấy bước, ta lại thấy Huyền Trường Quân đang bước lên bậc thềm — chắc là được triệu kiến để bàn chuyện phong quan.
Vừa thấy ta, chàng liền gọi lớn:
“Diệu Nhân!”
Diệu cái đầu nhà ngươi!
Ta lười đáp, chỉ nghe phía sau Chu Linh Phong thong thả sửa lời:
“Phải gọi là Ngư đại nhân mới đúng.”
Huyền Trường Quân thoáng lúng túng, không nói được gì.
Hắn vẫn không buông tha, hỏi tiếp:
“Chẳng lẽ Huyền huynh gọi ta, cũng gọi thẳng tên Linh Phong ư?”
Huyền Trường Quân nghẹn lời hồi lâu, đành lùi hai bước, cúi đầu:
“Ngư đại nhân, Chu đại nhân.”
Ta phất tay:
“Huyền huynh tiền đồ rộng mở, thăng quan tiến tước, hẹn ngày tái ngộ.”
Dứt lời, ta quay người bước nhanh.
Huyền Trường Quân đi vào đại điện, còn Chu Linh Phong lại thong thả theo sau ta, đến tận cửa cung.
“Nữ nhân trở mặt, quả thật nhanh hơn lật sách. Một ngày vợ chồng, trăm ngày nghĩa, Ngư đại nhân, nàng tuyệt tình quá đấy, tuyệt tình.”
Giọng điệu nửa trêu nửa oán, hắn quả là bậc thầy châm chọc.
“Chu đại nhân, lo cho mình trước đi thì hơn. Ta tuyệt tình còn đỡ, ngài không lấy vợ, e rằng sắp tuyệt hậu rồi!”
Ta hất tay áo, sải bước đi, song vẫn chẳng thể vượt qua đôi chân dài của hắn.
“Hơi quá lời rồi đấy.”
Hắn mấy bước đã chặn trước mặt ta, hỏi:
“Thật sự giận sao?” 
“Ngài bớt trêu chọc ta đi, ta có khi còn sống thêm được mười năm.”
Hắn im lặng một lúc, lại hỏi:
“Diệu Nhân, nàng giận ta, hay giận Huyền Trường Quân?”
“Chu đại nhân, chẳng biết sao ngài cứ tự nhiên quá mức, hết gọi ta là Diệu Nhân này, lại ‘Diệu Nhân’ nữa. Thôi được, ta chẳng hơi đâu tranh cãi. Ta với Trường Quân nay đã đoạn tuyệt, nước sông không phạm nước giếng, sau này trước mặt ta, ngài chớ nhắc tới người ấy nữa!”
Hắn bật cười khẽ:
“Ngư đại nhân thật là bạc tình, người từng yêu bao năm, nói quên là quên được sao?”
Ta trừng mắt, đẩy hắn mạnh một cái, chỉ thẳng vào hắn:
“Rõ ràng là ngài đã hứa với ta, còn giả vờ không biết à!” 
Dứt lời, ta xoay người định đi — ai ngờ lại đụng phải hai thân ảnh vừa tiến đến.
“Xoảng!” — canh nóng đổ tung, văng khắp người ta.
Ngẩng lên nhìn, lại chính là Tống Thái bảo và phu nhân của ông ta.
