Tiểu Ngư Nhi

Chương 5



Hai người thong thả đi dạo, còn ta với Chu Linh Phong lại vội vã, nên mới va vào nhau ở cửa cung.

Tống Thái bảo vốn là người điềm đạm, mà lúc này giận đến mức ria mép cũng run:
“Trời ạ! Món cá quế Động Đình phu nhân ta tự tay nấu, ta còn chưa kịp uống một ngụm nào! Ngư Diệu Nhân, ngươi phải đền!”

Ta đang định cúi người xin lỗi, thì bị Chu Linh Phong kéo ra sau, hỏi:
“Có bị bỏng không?”

Ta cố giằng tay ra, nổi giận:
“Nam nữ khác biệt, ngài đừng có kéo kéo lôi lôi! Chính ngài phải đền canh của Tống đại nhân đấy!”

Phu nhân của Thái bảo vội ra hoà giải:
“Thôi thôi, hai vị đại nhân, trời nóng, mau hồi phủ đi thôi.”

Tống Thái bảo vẫn không chịu, nhảy cẫng lên la:
“Phải bắt hắn đền! Phải đền!”

Hét được hai câu, bị phu nhân kéo đi, liền ngoan ngoãn theo sau, chẳng dám hé răng nữa.

“Đều tại ngài! Gây họa cho ta rồi đây!”
Ta giơ chân định đá Chu Linh Phong, song hắn nhẹ nhàng né qua, chẳng hề tốn sức.

“Đôi chân nàng ngắn như đuôi cá, thôi đừng quẫy nữa.”
Thấy ta tức muốn nổ tung, hắn mới thong thả nói thêm: 
“Ta từng đến phủ Tống đại nhân ăn cơm, tay nghề của phu nhân ông ấy quả thực không vào nổi sảnh đường, giờ bị đụng đổ cũng coi như cứu ông ta một kiếp khổ hình.”

“Chu đại nhân, nếu mai trời đổ mưa, xin ngài đừng ra cửa, miệng ngài độc như thế, chỉ sợ ông trời có mắt, giáng sét xuống trừng trị thôi!”

Hắn chỉ cười, chẳng buồn để ý, lại hỏi:
“Nàng thật sự không bị bỏng chứ?”

“Bỏng nổi mụn nước khắp người rồi đấy! Muốn xem không? Xem cho đã mắt ngài hả?”
Cứ gặp hắn là ta chẳng còn ra dáng nữ quan, nói năng cũng chẳng giữ ý tứ, y như sư tử Hà Đông hóa thành người, đến ta còn thấy mình quá chanh chua. 

Ta đi được vài bước, lại chợt nghĩ ra, quay người hỏi:
“Chu đại nhân, cái gánh ca vũ ngài thuê hôm nay, có thể cho ta mượn được không?”

“Không phải không được, nhưng nàng định làm gì?”

“Đòi nợ.”
Ta hừ một tiếng:
“Càng nghĩ càng thấy tức, bao nhiêu châu báu vàng bạc lại để nhà họ Huyền chiếm mất, thật khiến ta đau lòng.”

Ta gọi mấy phu khuân vác khỏe mạnh trong phủ, bảo họ gánh hai rương sính lễ mà Huyền gia từng đưa tới.
Trên nắp vẫn còn buộc hoa đỏ, ta chưa tháo — hắn có thể tặng gì mà phủ ta chưa có chứ?
Ta vốn chẳng cần của hắn.

“Chốc nữa đem mấy rương này đến Huyền phủ, rồi mang những đồ của phủ ta về. Con tỳ hưu bằng ngọc ấy quý giá lắm, phải cẩn thận.”

Chưa đến nửa canh giờ, có người chạy về báo:
“Đại nhân, Huyền công không chịu, nói dù thế nào cũng muốn gặp ngài.”

Ta cười khẩy:
“Đã có hưu thư trong tay, còn bày trò ‘c** q**n rồi mới đánh rắm’ làm gì!”

Phủi lớp bụi trên áo, ta uể oải đứng dậy, vẫy tay gọi gánh hát đang chờ ngoài cửa:
“Đi thôi. Cứ hát cho ta vui, càng náo nhiệt, thưởng càng hậu.”

Ngày thường, dân trong thành mê vào trà quán nghe kể chuyện; hôm nay lại đổ ra đường vây quanh Huyền phủ xem trò vui — ta ngồi trên hai rương sính lễ, vắt chân, nghe ai hò reo to nhất.
Ai khiến ta vui, ta đều thưởng.

Chừng một khắc sau, Huyền Trường Quân từ trong phủ bước ra, giọng mềm mỏng:
“Diệu Nhân, nàng đây là làm gì thế?”

“Không phải Huyền quân muốn gặp ta sao?”

“Diệu Nhân, nàng đừng làm mình làm mẩy nữa.”
Hắn nhìn ta tha thiết, ánh mắt ướt át:
“Ta không nên viết hưu thư, ta hối hận rồi.”

Ta giơ tay, lắc đầu:
“Hôm nay bản quan rộn ràng khua chiêng gõ trống, là để chúc Huyền quân song hỷ lâm môn.
Một là thăng quan tiến tước, tiền đồ rạng rỡ;
Hai là trút bỏ ác phụ, tu sửa lầm xưa.”

Ta không cho hắn nói chen vào, tiếp lời:
“Nhưng việc nào ra việc nấy — sính lễ của ngươi, ta trả nguyên vẹn; hồi môn của ta, phiền ngươi trả lại đủ. Ngày thành hôn, tiền mừng khách đến ngươi nhận, ta không động một đồng. Còn phí cưới xin, yên tâm, ta sẽ quy đổi thành bạc mà hoàn trả lại.”

“Diệu Nhân, sao nàng lại lạnh nhạt đến thế, cứ phải tính toán từng ly từng tí?”

Ta thấy mệt, khẽ ngoắc tay:
“Dọn.”

Người trong phủ ta chỉ nghe lệnh ta, nên lập tức hành động.
Ngại ta mang chức nữ quan trong triều, không ai dám ra tay cản trở, thành ra cả bọn đều lúng túng đứng im.

Ta quay lại nhìn gánh hát đang run như cầy sấy:
“Tấu khúc!”

Lúc này mới rộn ràng một tí.

Một lát sau, đồ đạc của ta được khiêng ra, nhưng phía sau lại có thêm một người — là một nữ tử dung mạo có bảy phần giống ta, chỉ là giữa mày mang nét khổ sầu.
Chưa kịp mở miệng, nước mắt đã rơi lả chả, chẳng hợp chút nào với khúc nhạc vui vang lên.

“Tẩu tẩu...”
Giọng nàng run rẩy, thê lương như lá rụng trong gió thu.

“Toàn nhi, trời nắng thế, sao lại ra đây?”
Huyền Trường Quân quýnh quáng, vừa che nắng vừa quạt gió, bộ dạng chẳng khác nào khỉ múa.

“Ca ca, huynh và tẩu tẩu vì muội mà sinh hiểu lầm. Nếu cứ vậy mà đoạn tuyệt nhân duyên do trời định, Toàn nhi suốt đời chẳng yên lòng.”

Ta lạnh giọng cười: 
“Nghe xem, diễn xuất thế mới gọi là xuất thần, học lấy mà diễn.”

Huyền Trường Tuyền nghe vậy đỏ mặt, nước mắt nghẹn nơi cổ, nửa chừng bật ra một tiếng nấc.

“Toàn nhi, bản quan không phải tẩu của ngươi, cũng chẳng phải ‘nhân duyên trời định’ gì với ca ca ngươi. 
Quan trên một cấp như núi đè xuống, ngươi không hiểu quy củ, mà huynh ngươi cũng nỡ chẳng dạy?”

Huyền Trường Quân vội che chở cho nàng, giọng gay gắt:
“Ngư đại nhân, chuyện giữa hai chúng ta, xin đừng kéo Toàn nhi vào.”

“Bản quan với Huyền quân nào có thù hận gì? Nếu thật có, e chỉ vì Huyền quân tham luyến con tỳ hưu ngọc của ta, không chịu trả, khiến ta phải đích thân đến đòi.”
Ta cười nhạt:
“Cũng đúng thôi, tỳ hưu ấy là bảo vật hiếm có, chẳng phải ai cũng có được. Còn con kỳ lân ngọc kia, giờ ở phủ Chu Thái sư. Hắn chẳng ưa đồ quý, để cũng phí, chi bằng Huyền quân hạ mình đến hỏi thử xem, may ra xin lại được.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...