Tiểu Ngư Nhi

Chương 7



Tiểu nhị lúng túng, mãi mới đáp:
“Đại nhân minh giám, không phải bọn tiểu nhân dạy, là mấy vị quý khách cứ nhất quyết bắt hát, ngày nào cũng đến... bọn tiểu nhân chẳng dám trái ý.”

Chu Linh Phong trầm giọng:
“Quý khách nào mà các ngươi không dám đắc tội?”

“Là... là công tử nhà Trấn Bắc đại tướng quân, thích nghe tiểu cô nương hát khúc xuân, nói có ‘hương vị khác lạ’.”

Ta tức giận mắng:
“Đồ khốn, đúng là cái thằng nhãi quen thói kiêu căng! Già sinh con muộn, chiều hư thành ra thế!”

Ta bảo tiểu nhị mang giấy bút, viết mấy câu ca:
“Đem xuống, bảo cô nương đó hát đúng theo lời này.”

Tiểu nhị liếc qua, mặt biến sắc:
“Ngư đại nhân... cái này...”

“Có chuyện gì, Chu đại nhân gánh.” Ta nói thản nhiên.

Tiểu nhị nhìn sang Chu Linh Phong, hắn gật đầu:
“Ta gánh.”

Chẳng bao lâu, tiếng hát dưới lầu đổi khác.

Chư công hãy ngừng đũa, nghe tỳ hát một khúc.

Tiểu tỳ mười bốn xuân, tuổi đào vừa chớm nụ.

Lang quân tuấn tú kia, tiểu nữ ngây thơ vụng.

Xa trông tưởng nho nhã, gần lại hóa vô lại.

Phụ thân là đại tướng, công huân kể chẳng xuể.

Nào ngờ hổ phụ sinh cẩu tử, đắm mình váy lụa hồng.

Tiểu nữ chẳng dám nói, xin chư công định luận.

Trời cao có mắt tỏ, nhân quả chẳng dung ai.

Đức riêng đã chẳng giữ, công danh có còn hoài?

Khúc hát chưa dứt, dưới lầu đã vang tiếng bàn ghế đổ ngổn ngang, theo sau là tiếng say khướt giận dữ:
“Con tiện tỳ! Dám chọc ta!”

Ta tựa lan can nhìn xuống, quay lại hỏi Chu Linh Phong:
“Chu đại nhân, ngài ném chuẩn không?”

Hắn liếc ta, uống cạn chén rượu, xách ly trống bước đến, cũng dựa lan can cùng ta.

“Cạch!” —
Một tiếng giòn vang, gã công tử ôm đầu kêu thét:
“Là ai?! Là ai đánh bản công tử?!”

Chu Linh Phong nhận lấy chén trà trong tay ta.

 “Cạch!” —

 “Nhanh! Mau bảo vệ ta! Mau lên!”

Phía dưới nhất thời hỗn loạn, chẳng biết là kẻ nào gan lớn hô to:
“Nhìn kìa! Hắn sợ đến đái cả ra quần rồi!”

Hai chén trà ném xuống, công tử nhà Trần lão tướng quả thật sợ đến ướt cả y phục.

“Các ngươi! Các ngươi là ai mà dám đánh lén bổn công tử?!”

Ta đưa tay che mũi, nghiêng đầu chẳng buồn để ý.

Chu Linh Phong phe phẩy quạt, thong thả nói:
“Vị Ngư đại nhân đây chính là đương triều Thái phó, luận về chức vị, còn cao hơn phụ thân ngươi nửa bậc.”

Hắn nâng ta một lời, ta cũng thuận thế đáp lại:
“Cũng là nhờ Chu Thái sư Chu đại nhân đề bạt.”

Vừa lộ thân phận, tên công tử ngu xuẩn kia liền yếu giọng lại:
“Nhị vị đại nhân, vì sao lại đánh lén tại hạ?”

“Đánh lén? Chưa từng có chuyện ấy.” Ta khẽ cười, thong dong đáp:
“Bản quan nghe cô nương kia hát thật hay, không kìm được mà ném thưởng lên đài. Sao? Lẽ nào trúng phải ngươi?”

Chu Linh Phong rất biết đón lời, liếc nhìn cô nương đang hát, rồi chỉ hai mảnh chén vỡ dưới đất:
“Là Ngư đại nhân ban thưởng, sao còn chưa mau nhận?”

Cô nương vội vàng quỳ xuống, nhặt mảnh sứ, run giọng nói:
“Tạ ơn đại nhân ban thưởng.”

Ta phất tay, bảo tiểu nhị dẫn nàng lên lầu.

Công tử kia chẳng dám đụng đến ta và Chu Linh Phong, lại cản đường cô gái kia:
“Khoan đã! Ngươi vừa hát khúc ấy là hát cho ai nghe?”

Cô gái sợ hãi, không dám nói, chỉ len lén nhìn ta.

Ta khẽ cười, thong dong nói:
“Bản quan cũng lấy làm lạ, chẳng biết là hát cho ai. Chu đại nhân học rộng hiểu nhiều còn nghe chẳng ra, bản quan miễn cưỡng coi như biết đôi phần văn chương, cũng chẳng đoán được. Hay là Trần công tử nghe ra rồi chăng? Ngươi nói xem, hát cho ai nghe?”

Bị ta khích mấy câu, hắn lập tức nổi nóng:
“Ngư đại nhân định làm anh hùng trượng nghĩa, bênh vực cho con tiện nhân này sao?”

Ta bước lên, một cước đá thẳng vào bụng hắn, giọng lạnh như băng:
“Ngậm miệng! Ngươi là thứ gì mà dám ăn nói như vậy? 

Về hỏi lại phụ thân ngươi xem, có dám nói với Ngư Diệu Nhân ta bằng cái giọng ấy không!”

Hắn ôm bụng kêu đau, ngẩn người ra, dường như không ngờ ta thật sự dám động thủ, rồi mới gào lên như lợn bị chọc tiết.

Chu Linh Phong vẫn nhàn nhã phe phẩy quạt, nhìn hắn lăn lộn trên đất, cười nhạt nói:
“Ngư đại nhân quả có khí phách, ngay cả thể diện của Trấn Bắc Đại tướng quân cũng dám không nể.”

Ta hừ nhẹ, nửa cười nửa thật, quay sang hắn:
“Chu đại nhân chẳng phải nói sẽ đỡ cho ta sao?”

Trần công tử vừa kêu vừa lăn, náo loạn cả Kim Thúy Lâu.
Hắn ngồi phịch xuống đất, quần còn ướt, giận dữ gào:
“Các ngươi! Các ngươi ỷ thế h**p người! Ta phải về nói với phụ thân ta!”

“Ta khác ngươi,” ta cười khinh miệt, “ta muốn h**p thì h**p, chẳng cần mượn thế người khác. Ngươi về nói với phụ thân đi, bảo Trần đại tướng quân năm xưa ra chiến trường, máu vấy giáp, đầu chẳng cúi ai nửa phần, nay vì đứa con vô dụng như ngươi mà phải cúi đầu cầu ta — ngươi không thấy nhục sao?”

Ta giễu cợt, lời lẽ châm chọc từng câu:
“Chỉ hai cái chén đã dọa ngươi đến ướt quần, vô dụng đến thế thì bảo sao thích lén đến tửu lâu nghe thiếu nữ hát dâm khúc. Còn chẳng màng cô nương kia có phải là hoàng hoa khuê nữ hay không! 

Đến thanh lâu, e là vừa c** q**n người ta đã đòi ngươi trả tiền. Cái của nợ ấy của ngươi, chẳng biết khi nào gãy, ai dám hầu hạ? 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...