Huyền Trường Quân đỏ mặt tía tai:
“Ngư đại nhân chớ vu khống, Huyền mỗ không phải kẻ tham tiền!”
“Huyền quân liêm khiết trong sạch, còn ta mắt sáng vì tiền, ham lợi tham tài — phân rạch ròi thế là tốt nhất.”
Vừa dứt lời, ta quay đầu liền thấy Chu Linh Phong cưỡi ngựa đỏ thẫm, chậm rãi đi tới.
“Nghe nói nàng đem con kỳ lân ngọc của ta tặng người khác?
Diệu Nhân, nàng giỏi thật, thay ta quyết định cả rồi.”
Hắn ghì cương, ánh mắt liếc qua Huyền Trường Toàn đứng bên, nhìn thật lâu rồi mới quay lại nói với ta:
“Có giống nàng chút nào đâu?” 
Ta còn chưa kịp đáp, chỉ thấy đóa hoa yếu ớt kia e dè nắm tay áo Huyền Trường Quân, khẽ hỏi:
“Ca ca, vị quý nhân này là ai?”
Đôi mắt như thu thủy, thân hình mềm mại như liễu rủ trong gió.
Huyền Trường Quân nhẹ giọng trấn an:
“Đừng sợ, Toànnhi, vị này là Chu Thái sư, Chu đại nhân.”
Ta bật cười “phụt” một tiếng — Huyền Trường Quân quả thật là tên ngốc, muội muội hắn đâu phải sợ hãi, rõ ràng là xuân tâm lay động, vừa nhìn đã yêu Chu Linh Phong rồi.
Nàng ta khẽ hành lễ, dáng vẻ yếu ớt như đóa hoa trong gió:
“Chu đại nhân, huynh trưởng của tiểu nữ mới đến kinh, lễ số còn vụng, nếu có chỗ mạo phạm, Toàn nhi thay đại ca tạ lỗi cùng ngài.”
“Không cần.” Chu Linh Phong phẩy tay, ngay cả con ngựa của hắn cũng lắc đầu theo:
“Hắn tuy thất lễ nhưng còn hơn ngươi. Khuê nữ chưa xuất các, mà dám ra giữa đường lộ diện, còn ra thể thống gì?”
Huyền Trường Toàn nức nở, giọng run rẩy:
“Chu đại nhân nói phải. Chỉ là Toàn nhi nhất thời nóng ruột, muốn cùng Ngư đại nhân nói mấy lời...”
Chưa dứt câu, Chu Linh Phong đã lạnh nhạt cắt ngang:
“Nói xong thì mau quay về, vốn đã xấu xí, nếu còn chẳng hiểu quy củ, e là cả đời gả chẳng nổi.”
Huyền Trường Toàn bị nghẹn, bật ra cái nấc thứ hai trong ngày, rồi khóc càng to hơn:
“Chu đại nhân, ngài chán ghét Toàn nhi không sao, nhưng thiên hạ đều nói Toàn nhi và Ngư đại nhân dung mạo tương tự. Ngài nói như vậy, chẳng phải là chê cả Ngư đại nhân sao...”
Ta suýt vỗ tay — đúng là con hồ ly nhỏ, dám kéo ta vào cùng để đỡ đạn thay.
Ta chưa kịp mở miệng, Chu Linh Phong liền cưỡi ngựa vòng quanh, đảo mắt một lượt rồi hỏi:
“Ai nói giống? Ai nói hả? Thật là mù cả mắt lẫn tim! Phải không, Huyền quân?”
Huyền Trường Quân cúi đầu, nghiến răng:
“Chu đại nhân, Toàn nhi vụng miệng, mong ngài chớ trách.”
Chu Linh Phong cười, bung chiếc quạt xương ngọc mặt đen viền vàng trong tay:
“Không trách, không trách, huynh muội các người... quả thực chẳng ai biết nói lời tử tế.”
Dứt lời, ngựa hắn bỗng hí vang, lắc bờm một cái, làm con chó vàng trong sân Huyền phủ sợ đến lật cả chậu cơm thừa, rồi sủa ầm lên.
Chu Linh Phong liếc nhìn, thản nhiên buông giọng:
“Đồ súc sinh vô dụng, ăn cơm trắng, phun ra phân bẩn.”
Ta cố nhịn, mà cuối cùng vẫn không nén nổi, bật cười thật lớn — đúng là miệng hắn độc thật, nhưng chỉ cần không độc với ta, thì lại thú vị vô cùng.
Hắn nghe ta cười, quay sang, làm bộ than thở:
“Ấy, Huyền quân còn chưa đi sao? Giữa ban ngày thế này, đứng giữa phố, tiền chẳng nhặt được đâu, chỉ nhặt được tiếng chửi thôi.”
Huyền Trường Quân run lên vì giận, nói một tiếng cáo lui, kéo Huyền Trường Toàn, song kéo mãi không nổi.
“Chu đại nhân, hôm nay Toàn nhi thật thất lễ...”
“Huyền cô nương nói chi thế, trời nắng gắt, mau trở về đi.”
Chu Linh Phong bỗng nói giọng dịu dàng, khiến người ta chẳng biết hắn định giở trò gì.
Hắn phủi tay áo, nói tiếp:
“Một làn da trắng có thể che trăm vẻ xấu, nếu để rám nắng rồi thì coi như xong đời.”
Huyền Trường Toàn khóc mệt hay chưa, ta không biết — chỉ biết ta cười đến suýt nôn ra.
Chu Linh Phong thấy vậy liền hỏi:
“Diệu Nhân, làm sao thế? Muốn nôn à?”
Ta vội bịa:
“Chắc do nóng quá... nóng quá thôi.”
Hắn gật đầu, thở dài:
“Bản quan cũng muốn nôn, chẳng biết có phải do nhìn thấy thứ bẩn thỉu gì không.”
Ta ôm bụng cười đau cả người.
Rời khỏi Huyền phủ, ta vui vẻ thưởng tiền cho cả bọn:
“Ta nói rồi, ai khiến ta vui đều có thưởng, cứ xếp hàng mà lĩnh.”
Mọi người hớn hở nhận lấy, dù chỉ là ít bạc vụn — xem kịch vui cả buổi, ta không thu tiền, thế là nhân nghĩa lắm rồi.
Đến cuối cùng, Chu Linh Phong mặc cẩm y, giày vân xanh, thong thả đến “đòi thưởng.”
“Chu đại nhân, ngài cũng đến góp vui sao?” Ta hỏi, nửa cười nửa không.
“Đã nói ai khiến nàng vui đều có thưởng, Diệu Nhân, chẳng phải người khiến nàng vui nhất chính là ta sao?”
Hắn nói nghe cũng phải, ta chẳng biết đáp sao, đành phất tay:
“Đưa tay đây.”
“Đừng tưởng hai nén bạc mà muốn đuổi ta đi.” Hắn nhướng mày.
Ta bật cười:
“Vậy Chu đại nhân muốn gì?”
Hắn khẽ vỗ mấy rương sính lễ ta vừa mang về:
“Vàng bạc ngươi đã đòi lại, giờ cũng nên mời ta một chầu rượu.”
Ta vốn đang hứng, liền đáp: 
“Được, hôm nay vui, ta mời. Kim Túy Lâu, ngài dẫn đường.”
Rượu mang lên, ta mới uống một chén đã bị hắn đổi thành trà.
Hắn ngẩng mắt nhìn ta, giọng nhàn nhạt:
“Còn dám uống à? Không sợ lần này say, lại để quên cái yếm cho ta giữ?”
“Biến đi, miệng ngài đúng là chẳng nói nổi câu nào tử tế.”
Ta mặc kệ, chuyển sang uống trà, trong lòng vui vẻ, thấy cả trà cũng ngon lạ thường.
Dưới lầu có tiếng hát vọng lên, giọng còn non nớt.
Lần trước ta say nên chẳng nghe rõ, lần này tỉnh táo mới biết — là khúc dâm tình xuân sắc!
Ta nhíu mày, khẽ gõ bàn: 
“Giữa ban ngày ban mặt, hát cái gì thế không biết!”
Chu Linh Phong cúi đầu gắp thức ăn, giọng lười nhác:
“Nàng không thích, nhưng luôn có kẻ thích.”
Nói rồi hắn buông đũa, gọi tiểu nhị.
“Nhị vị đại nhân có điều chi dặn dò?”
Ta hỏi:
“Cô nương hát khúc ấy bao nhiêu tuổi?”
“Thưa, mới mười bốn ạ.”
Ta và Chu Linh Phong nhìn nhau — bằng tuổi tiểu hoàng đế, mà số phận khác xa một trời một vực.
Ta lại hỏi:
“Mười bốn tuổi, sao dạy nàng hát mấy lời bậy bạ đó?”
