Tiểu O Xinh Đẹp Sau Khi Xuyên Đến Mạt Thế
Chương 10: Tật xấu
Mưa đạn trong nháy mắt thay đổi quỹ đạo, những người mặc đồ đen cảm thấy cơ thể mình bị một lực vô hình ép xuống khiến động tác cũng trở nên chậm chạp, ai cùng lộ vẻ mặt khiếp sợ. Ngoại trừ tên cầm đầu đăng cắn răng duy trì động tác giơ súng thì cánh tay những kẻ khác đều đồng loại rũ xuống.
Chuyện gì đang xảy ra?
Mặc dù không rõ đối phương bị làm sao nhưng đây chắc chắn là một cơ hội tốt!
Những mũi tên nhọn phá không lao đến, mấy người không có khả năng né tránh đều bỏ mình. Cùng lúc đó Quách Đức cũng từ phía sau tập kích, hắn bị sự thay đổi trọng lực đột ngột làm cho động tác hơi cứng lại, nhưng dù sao cũng là người từng được huấn luyện nên hắn lấy lại được trạng thái rất nhanh. Nhân lúc mấy tên đó bị cầu nước quấy nhiễu liền giơ tay chém xuống.
"Chết tiệt!" Thấy mấy tên đàn em nhanh chóng ngã xuống, tên cầm đầu liền hướng Quách Đức nổ súng.
Nhưng ngón tay gã còn chưa kịp bóp cò thì trước mắt đã xuất hiện một đạo bạch quang, cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn. Gã chỉ kịp nhìn đến một đôi mắt lạnh băng, Tạ Ân nhẹ nhàng vẩy máu trên thân đao rồi lại tàn nhẫn ra thêm một đòn nữa. Anh giống như không hề bị trọng lực làm ảnh hưởng, gã cầm đầu còn chưa kịp kêu lên đã tắt thở.
"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy?" Sau khi xử lý hết đám người kia thì trọng lực cũng trở lại bình thường, Quách Đức thử nâng tay rồi nghi hoặc nhìn Tạ Ân.
Tạ Ân đi về phía trước hai bước rồi ngồi xổm xuống, trên mặt đất là một thiết bị kì lạ đã bị hư hỏng, bề mặt thiết bị có một ít vết rạn. Nếu phải nói có điều gì bất thường thì chỉ có thể là do thiết bị đột nhiên từ trên trời rơi xuống này gây ra.
"Có liên quan đến thứ này sao? Nhìn nó giống như mô hình đồ chơi vậy, chắc là ai đó đánh rơi thôi." Quách Đức lại gần xem.
"Nó rơi xuống từ trên trời."
Quách Đức:!!!
Vừa rồi là hỗn chiến, ai rảnh đến mức đi chú ý mấy thứ nhỏ bé này!
Nhìn thấy trận chiến đã kết thúc, Ngôn Bạch vỗ nhẹ lên thân cây liễu, giọng nói chứa đầy sự đau lòng: "Cô sao rồi? Còn ổn chứ?"
Cành liễu nhẹ nhàng đáp lại cậu.
"Cậu......" Hà Dục Liêu chần chờ mở miệng. Hiện tại nếu có người nhìn thấy cảnh này chắc sẽ nghĩ là mình nhìn nhầm, Thái Tử gia giới giải trí lại có ngày lộ ra biểu tình cẩn thận như vậy với người khác.
"Suỵt, đừng nói ra......chít," Cậu vừa thả lỏng cơ thể thì cảm giác khó chịu kia lại đến lần nữa, Ngôn Bạch uy hiếp mà nhìn hai người kia nhưng chưa kịp dứt câu đã biến trở về hình dạng hamster.
Hà Dục Liêu là một tên nhan khống, thái độ của anh sẽ tùy vào nhan sắc người đối diện. Anh có thể thân thiện xem người khác là bạn bè nhưng nếu là một người xấu xí thì tuyệt đối không có khả năng đó. Cho nên hiện tại ánh mắt hung tợn kia liền bị anh nhìn thành cậu đang giận dỗi nhưng vẫn rất đáng yêu, chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến anh đáp ứng tất cả.
"Cây liễu sao lại như thế này?" Lúc trở về nhìn thấy lá cây rụng đầy đất, Quách Đức liền hoảng sợ.
Tạ Ân vỗ vỗ thân cây, "Vất vả cho mày rồi, có thể mang Ngôn Bạch xuống không?"
Những cành liễu vẫn còn lành lặn thuần thục đan thành một cái ổ nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt Ngôn Bạch vào tay của Tạ Ân. Mấy cành cây đó còn lưu luyến mà cuốn lấy hamster nhỏ, giống như một cái ôm từ biệt vậy.
Mọi người đã không còn lý do gì để nán lại nơi này.
Quách Đức đã lái xe ra, tất cả mọi người đều ngồi lên xe. Lúc này, Ngôn Bạch mới chân chính cảm nhận được sự khó chịu khi phải ly biệt.
"Chít." Hamster nhỏ khẩn trương nắm lấy cành cây không chịu buông ra, đôi mắt đen nhánh lúc này đã phủ đầy hơi nước. Cây liễu chỉ vì cứu bọn họ nên mới bị thương thành như vậy, cậu sao có thể bỏ đi vào lúc này chứ? Không thể ở lại thêm một chút nữa sao?
"Chờ sau khi xây dựng xong căn cứ, chúng ta sẽ trở lại mang nó đi cùng được không?" Tạ Ân dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Ngôn Bạch, anh ôn nhu khuyên nhủ cậu.
Cây liễu nghe vậy liền giật giật giống như đồng ý với lời nói của Tạ Ân.
Mang theo? Ngôn Bạch đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu bỏ qua cảm xúc bi thương của mình rồi nhảy xuống dưới tàng cây.
"Chít chít." Cô có muốn đi cùng chúng tôi không?
Cậu suýt nữa thì quên mất, chỉ cần cây liễu đồng ý thì cậu có thể mang cô vào trong không gian, chờ khi có chỗ ở ổn định rồi thì lại mang cô ra ngoài. Hơn nữa trong không gian cũng có rất nhiều đất đai phì nhiêu, điều này đối với cây liễu nói không chừng còn tốt hơn là ở lại đây.
Ngôn Bạch lại vào trong không gian, mấy ngày nay cậu đã nỗ lực rất nhiều nên hiện tại không gian đã lên tới cấp bốn. Đất đai bây giờ có tổng cộng mười sáu mẫu chưa trồng cây mới, cậu lập tức khai khẩn ngay một mẫu đất. Chỉ sau một lát trán cậu đã lấm tấm một lớp mồ hôi nhưng đôi mắt mèo lại loé lên ánh sáng vui vẻ.
"Hay là chúng ta ở lại thêm vài ngày?" Quách Đức cũng không đành lòng, hơn nữa hamster nhỏ cũng rất buồn bã. Nếu không phải vì cứu bọn họ thì cây liễu cũng sẽ không trở thành bộ dáng thê thảm như hiện tại.
"Không cần đâu." Tạ Ân lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên một lúc sau hamster nhỏ đã tỉnh lại, cậu duỗi móng vuốt chạm vào thân cây rồi chít chít nói gì đó với cây liễu, gần như ngay tức tán cây liền đung đưa giống như đang biểu đạt sự vui vẻ. Và chỉ một giây sau đó cả cây đại thụ liền biến mất trước mặt mọi người.
"Bây giờ có thể đi rồi chứ?" Tạ Ân nhẹ nhàng vớt hamster nhỏ dưới đất lên, giọng điệu bất đắc dĩ.
"...." Nghĩ lại phản ứng kích động của mình lúc nãy, Ngôn Bạch hơi xấu hổ sờ sờ khuôn mặt ướt sũng của mình rồi gật đầu với anh.
"Lần sau có việc gì thì đánh chữ cho tôi biết, không được khóc." Tạ Ân vốn định nghiêm túc một chút nhưng lúc nhìn lông mao quanh mắt của cậu đã ướt sũng thì chỉ có thể thở dài, "Tôi sẽ cố gắng thực hiện cho cậu."
"Mọi, mọi người có thể cho chúng tôi đi cùng không?" Nhìn thấy cậu thiếu niên biến thành hamster chuẩn bị đi mất, Hà Dục Liêu vội vàng lên tiếng. Anh đường đường là một đại minh tinh nhưng bây giờ lại bị người khác bỏ qua một thời gian dài như vậy, đây quả đúng là điều hiếm thấy.
"Anh chính là minh tinh Hà Dục Liêu? Bên cạnh chính là....." Lý Thành Hưng không thể tin được mà lên tiếng.
"Đúng vậy, đây là chị của tôi, cô ấy hiện tại đang thức tỉnh." Hà Dục Liêu hơi mỉm cười, lúc giơ tay nhấc chân so với nhìn trên màn ảnh còn ưu nhã mê người hơn. Ngay cả tính cách ôn thuận, khiêm tốn cũng khác xa lời đồn lúc trước.
"Lên xe đi." Tạ Ân không thèm nhìn một cái đã ngồi vào chỗ.
Hà Dục Liêu hơi sửng sốt, anh chỉ là tới thử vận may thôi vì dù sao thân phận bọn họ cũng thu hút sự chú ý của quá nhiều người, với lại chị gái vẫn còn đang hôn mê điều này sẽ khiến bọn họ có thêm trói buộc. Nam nhân dẫn đằu kia nhìn cũng không giống một người chí công vô tư thích giúp đỡ người khác, mà những người còn lại dù có tâm tư đó cũng không hề lên tiếng....
"Ân nghĩa này không lời nào có thể nói hết được." Hà Dục Liêu nhanh nhẹn mang chị mình lên xe, chiếc xe bảy chỗ hiện tại đã có hơi chật chội. Anh ôm lấy Hà Dục Tiêu chen chúc một chỗ với Cầu An, miễn cưỡng có thể ngồi chung được. Sau khi điều chỉnh ổn thoả cho cả hai, anh mới quay sang người bên cạnh, "Tôi có thể hỏi chúng ta sẽ đi đâu được không?"
Cầu An:.....
Nói thật, mấy khuôn mặt này thật sự rất khó để nhìn thẳng, không phải là quá xấu mà là quá đẹp. Tuy rằng diện mạo của Tạ Ân đã được tính là không kém nhưng dù sao khi nhìn anh sẽ chẳng ai lại đi nhìn mặt trước cả. Số lần mà cậu nhìn thẳng mặt anh Tạ thật sự là quá ít, càng miễn bản tới hai người đang ngồi sát rạt bên cạnh mình.
"Đi Thượng Hải." Lúc nói chuyện Cầu An nhịn không được nhìn Hà Dục Tiêu đang dựa đầu lên cửa sổ xe. Những người dù không để ý tin tức giới giải trí thì chắc chắn không thể không biết đến vị ảnh hậu này.
"Cậu cứ nhìn chằm chằm chị tôi như vậy thì không ổn lắm đâu." Hà Dục Liêu nheo mắt.
"Khụ, thật xin lỗi!" Cầu An hơi đỏ mặt dời tầm mắt đi.
Hà Dục Liêu nhìn về phía hamster nhỏ đang nằm ngủ thành hình chữ X trên đùi Tạ Ân, bụng nhỏ nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở, nếu đổi lại thành dạng người thì đây chắc sẽ là một cảnh tượng rất đẹp mắt.
"Hà tiên sinh tựa hồ cũng không có tư cách để nói người khác về việc đó." Tạ Ân lãnh đạm liếc về phía sau.
Anh đồng ý cho bọn họ đi theo bởi vì đời trước anh và Hà Dục Tiêu chính là người quen, cô là một dị năng giả hệ băng rất mạnh vào lúc đó.
Tuy rằng tính cách cô quái dị không khác gì Vân Thăng----một bên tính lãnh đạm, một bên thì chán ghét nam nhân, nhưng quý ở chỗ năng lực xuất chúng và nhân phẩm cũng rất đáng tin cậy.
Còn Hà Dục Liêu thì đời trước anh chưa từng nghe nói qua.
"Chỉ trách hamster nhỏ này lớn lên quá đẹp." Hà Dục Liêu làm như không hề nghe ra sự khó chịu trong giọng của Tạ Ân, biểu tình thật lòng mà khen ngợi.
Tạ Ân nhăn mày lại:......
Lần đầu thấy có người dùng từ ngữ như vậy để hình dung một con hamster, tên này bị bệnh à?
Ngôn Bạch mới ra khỏi không gian:!!!
Bây giờ cậu mới chân chính ý thức được tầm quan trọng của mấy đồng vàng trong không gian, vì điều đó nên Ngôn Bạch đã lập tức hoá thân thành một người nông dân chăm chỉ. Cậu đã mua thêm một ít hạt giống bình thường và bán một số trái cây để xem thử chênh lệch giá cả của chúng. Những trái có thời gian thu hoạch càng dài thì có thể bán được giá cao hơn. Tưởng tượng về sau cậu có thể trồng trọt đuợc hết tất cả đất trong không gian, chỉ cần bỏ ra mười đồng vàng là có thể kiếm lại được hơn một ngàn đồng vàng khác!
"Chít chít." Thấy Hà Dục Liêu còn muốn nói thêm gì đó, Ngôn Bạch lập tức nằm xuống rồi dùng tay chỉ bụng mình, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
Không còn cách nào khác, Tạ Ân quá nhạy bén, nếu bây giờ cậu làm ra hành động gì đó với Hà Dục Liêu chắc chắn anh sẽ hoài nghi. Huống hồ cậu cũng mới vừa thu hoạch cùng khai khẩn đất đai để gieo trồng, hiện tại cả người đều đau nhức là sự thật.
"Vẫn còn đau bụng sao?" Tạ Ân quả nhiên không để ý đến Hà Dục Liêu nữa mà chuyên tâm xoa xoa bụng nhỏ.
Ngôn Bạch lén lút ra vẻ hung ác mà nhe răng với Hà Dục Liêu, Hà Dục Liêu cũng xấu hổ sờ mũi mình, anh thật sự không có ý định mật báo đâu.
"Ven đường đi chú ý một chút, chúng ta sẽ đổi một chiếc xe khác." Đi được một đoạn thì sắc mặt chuột nhỏ đã tốt hơn lúc nãy, Tạ Ân nói.
Không nói tới việc nhiều người như vậy chen chúc trong một chiếc xe, thì chỉ riêng việc không ai mang theo hành lý đã quá mức chói mắt rồi. Điều này không tránh khỏi sẽ thu hút sự chú ý của người khác, lúc trước may mắn chỉ gặp phải mấy tên không có đầu óc nhưng nếu đối phương đã sớm nhắm vào bọn họ thì sẽ rất khó để đề phòng.
- --------------------------------------
Hai ngày vừa đi vừa nghỉ, hoàng hôn chậm rãi buông xuống. Quách Đức rốt cuộc cũng lái xe vào thành thị, mọi người tính toán sẽ nghỉ ngơi thoải mái một đêm.
Vào ban đêm tang thi sẽ xuất hiện nhiều hơn ban ngày nên họ phải tìm một nơi an toàn để dừng chân lại. Mà trước mạt thế thì khu chợ phía đông có kinh tế không được phát đạt lắm, nơi này có trẻ nhỏ và người già nhiều hơn các khu vực khác, tỉ lệ nguy hiểm cũng vì vậy mà thấp hơn rất nhiều. Nhưng vì khí hậu và cảnh vật ở đây khá đẹp nên cũng thu hút được một ít du khách, vì lý do đó nên kiến trúc ở đây được xây dựng khá là đầy đủ, là một nơi dừng chân không tồi.
Bọn họ đã đi được một nửa lộ trình, tiêu diệt tang thi tập kích ở ven đường, dọn dẹp một số chướng ngại vật làm chậm tiến trình của họ.
Rõ ràng là đang đi về phía nam nhưng nhiệt độ không khí lại không hề thay đổi, thời tiết vẫn rét lạnh và tuyết không hề ngừng rơi.
Điều này cũng làm kế hoạch thay đổi xe của mọi người không thực hiện được. Tuy rằng xe tải có dung lượng lớn nhưng cabin chỉ có thể ngồi được ba người, cũng không thể để mấy người còn lại chịu lạnh trong thùng xe được. Mà xe ở trên cao tốc không phải bị hư hại nghiêm trọng thì bên trong cũng bị máu tanh làm cho dơ bẩn, bọn họ quyết định vào thành phố sẽ tìm xe khác thích hợp hơn.
Làm người ta kinh ngạc chính là họ rất thuận lợi lái xe vào thành thị, tang thi dọc đường gặp được rất ít ỏi. Mà sau khi đi sâu vào bên trong lại có thể thấy được một bức tường thành cực kì cao lớn, phía trên viết bốn chữ "Căn cứ Thự Quang(*)", bên ngoài bức tường còn có các vòng thép dựng thẳng lên để ngăn cản tang thi.
(*) Trên wiki từ Thự Quang được dịch là ánh rạng đông, lúc đầu tôi tính ghi là Căn cứ Bình Minh nhưng suy nghĩ một hồi thì để luôn tên Hán Việt vì tôi thấy nó khí thế hơn:)) nếu các bạn không thích thì tôi đổi lại cũng được.
"Đi vòng qua đi." Chỉ là dừng lại nghỉ chân một buổi tối mà thôi, Tạ Ân hoàn toàn không có ý định gia nhập vào căn cứ này.
Nhưng không chờ ô tô quay đầu lại, xe buýt ở phía sau bọn họ đã mở một cửa sổ ra, tài xế của xe buýt ló đầu ra gọi bọn họ lại.
Chuyện gì đang xảy ra?
Mặc dù không rõ đối phương bị làm sao nhưng đây chắc chắn là một cơ hội tốt!
Những mũi tên nhọn phá không lao đến, mấy người không có khả năng né tránh đều bỏ mình. Cùng lúc đó Quách Đức cũng từ phía sau tập kích, hắn bị sự thay đổi trọng lực đột ngột làm cho động tác hơi cứng lại, nhưng dù sao cũng là người từng được huấn luyện nên hắn lấy lại được trạng thái rất nhanh. Nhân lúc mấy tên đó bị cầu nước quấy nhiễu liền giơ tay chém xuống.
"Chết tiệt!" Thấy mấy tên đàn em nhanh chóng ngã xuống, tên cầm đầu liền hướng Quách Đức nổ súng.
Nhưng ngón tay gã còn chưa kịp bóp cò thì trước mắt đã xuất hiện một đạo bạch quang, cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn. Gã chỉ kịp nhìn đến một đôi mắt lạnh băng, Tạ Ân nhẹ nhàng vẩy máu trên thân đao rồi lại tàn nhẫn ra thêm một đòn nữa. Anh giống như không hề bị trọng lực làm ảnh hưởng, gã cầm đầu còn chưa kịp kêu lên đã tắt thở.
"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy?" Sau khi xử lý hết đám người kia thì trọng lực cũng trở lại bình thường, Quách Đức thử nâng tay rồi nghi hoặc nhìn Tạ Ân.
Tạ Ân đi về phía trước hai bước rồi ngồi xổm xuống, trên mặt đất là một thiết bị kì lạ đã bị hư hỏng, bề mặt thiết bị có một ít vết rạn. Nếu phải nói có điều gì bất thường thì chỉ có thể là do thiết bị đột nhiên từ trên trời rơi xuống này gây ra.
"Có liên quan đến thứ này sao? Nhìn nó giống như mô hình đồ chơi vậy, chắc là ai đó đánh rơi thôi." Quách Đức lại gần xem.
"Nó rơi xuống từ trên trời."
Quách Đức:!!!
Vừa rồi là hỗn chiến, ai rảnh đến mức đi chú ý mấy thứ nhỏ bé này!
Nhìn thấy trận chiến đã kết thúc, Ngôn Bạch vỗ nhẹ lên thân cây liễu, giọng nói chứa đầy sự đau lòng: "Cô sao rồi? Còn ổn chứ?"
Cành liễu nhẹ nhàng đáp lại cậu.
"Cậu......" Hà Dục Liêu chần chờ mở miệng. Hiện tại nếu có người nhìn thấy cảnh này chắc sẽ nghĩ là mình nhìn nhầm, Thái Tử gia giới giải trí lại có ngày lộ ra biểu tình cẩn thận như vậy với người khác.
"Suỵt, đừng nói ra......chít," Cậu vừa thả lỏng cơ thể thì cảm giác khó chịu kia lại đến lần nữa, Ngôn Bạch uy hiếp mà nhìn hai người kia nhưng chưa kịp dứt câu đã biến trở về hình dạng hamster.
Hà Dục Liêu là một tên nhan khống, thái độ của anh sẽ tùy vào nhan sắc người đối diện. Anh có thể thân thiện xem người khác là bạn bè nhưng nếu là một người xấu xí thì tuyệt đối không có khả năng đó. Cho nên hiện tại ánh mắt hung tợn kia liền bị anh nhìn thành cậu đang giận dỗi nhưng vẫn rất đáng yêu, chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến anh đáp ứng tất cả.
"Cây liễu sao lại như thế này?" Lúc trở về nhìn thấy lá cây rụng đầy đất, Quách Đức liền hoảng sợ.
Tạ Ân vỗ vỗ thân cây, "Vất vả cho mày rồi, có thể mang Ngôn Bạch xuống không?"
Những cành liễu vẫn còn lành lặn thuần thục đan thành một cái ổ nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt Ngôn Bạch vào tay của Tạ Ân. Mấy cành cây đó còn lưu luyến mà cuốn lấy hamster nhỏ, giống như một cái ôm từ biệt vậy.
Mọi người đã không còn lý do gì để nán lại nơi này.
Quách Đức đã lái xe ra, tất cả mọi người đều ngồi lên xe. Lúc này, Ngôn Bạch mới chân chính cảm nhận được sự khó chịu khi phải ly biệt.
"Chít." Hamster nhỏ khẩn trương nắm lấy cành cây không chịu buông ra, đôi mắt đen nhánh lúc này đã phủ đầy hơi nước. Cây liễu chỉ vì cứu bọn họ nên mới bị thương thành như vậy, cậu sao có thể bỏ đi vào lúc này chứ? Không thể ở lại thêm một chút nữa sao?
"Chờ sau khi xây dựng xong căn cứ, chúng ta sẽ trở lại mang nó đi cùng được không?" Tạ Ân dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Ngôn Bạch, anh ôn nhu khuyên nhủ cậu.
Cây liễu nghe vậy liền giật giật giống như đồng ý với lời nói của Tạ Ân.
Mang theo? Ngôn Bạch đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu bỏ qua cảm xúc bi thương của mình rồi nhảy xuống dưới tàng cây.
"Chít chít." Cô có muốn đi cùng chúng tôi không?
Cậu suýt nữa thì quên mất, chỉ cần cây liễu đồng ý thì cậu có thể mang cô vào trong không gian, chờ khi có chỗ ở ổn định rồi thì lại mang cô ra ngoài. Hơn nữa trong không gian cũng có rất nhiều đất đai phì nhiêu, điều này đối với cây liễu nói không chừng còn tốt hơn là ở lại đây.
Ngôn Bạch lại vào trong không gian, mấy ngày nay cậu đã nỗ lực rất nhiều nên hiện tại không gian đã lên tới cấp bốn. Đất đai bây giờ có tổng cộng mười sáu mẫu chưa trồng cây mới, cậu lập tức khai khẩn ngay một mẫu đất. Chỉ sau một lát trán cậu đã lấm tấm một lớp mồ hôi nhưng đôi mắt mèo lại loé lên ánh sáng vui vẻ.
"Hay là chúng ta ở lại thêm vài ngày?" Quách Đức cũng không đành lòng, hơn nữa hamster nhỏ cũng rất buồn bã. Nếu không phải vì cứu bọn họ thì cây liễu cũng sẽ không trở thành bộ dáng thê thảm như hiện tại.
"Không cần đâu." Tạ Ân lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên một lúc sau hamster nhỏ đã tỉnh lại, cậu duỗi móng vuốt chạm vào thân cây rồi chít chít nói gì đó với cây liễu, gần như ngay tức tán cây liền đung đưa giống như đang biểu đạt sự vui vẻ. Và chỉ một giây sau đó cả cây đại thụ liền biến mất trước mặt mọi người.
"Bây giờ có thể đi rồi chứ?" Tạ Ân nhẹ nhàng vớt hamster nhỏ dưới đất lên, giọng điệu bất đắc dĩ.
"...." Nghĩ lại phản ứng kích động của mình lúc nãy, Ngôn Bạch hơi xấu hổ sờ sờ khuôn mặt ướt sũng của mình rồi gật đầu với anh.
"Lần sau có việc gì thì đánh chữ cho tôi biết, không được khóc." Tạ Ân vốn định nghiêm túc một chút nhưng lúc nhìn lông mao quanh mắt của cậu đã ướt sũng thì chỉ có thể thở dài, "Tôi sẽ cố gắng thực hiện cho cậu."
"Mọi, mọi người có thể cho chúng tôi đi cùng không?" Nhìn thấy cậu thiếu niên biến thành hamster chuẩn bị đi mất, Hà Dục Liêu vội vàng lên tiếng. Anh đường đường là một đại minh tinh nhưng bây giờ lại bị người khác bỏ qua một thời gian dài như vậy, đây quả đúng là điều hiếm thấy.
"Anh chính là minh tinh Hà Dục Liêu? Bên cạnh chính là....." Lý Thành Hưng không thể tin được mà lên tiếng.
"Đúng vậy, đây là chị của tôi, cô ấy hiện tại đang thức tỉnh." Hà Dục Liêu hơi mỉm cười, lúc giơ tay nhấc chân so với nhìn trên màn ảnh còn ưu nhã mê người hơn. Ngay cả tính cách ôn thuận, khiêm tốn cũng khác xa lời đồn lúc trước.
"Lên xe đi." Tạ Ân không thèm nhìn một cái đã ngồi vào chỗ.
Hà Dục Liêu hơi sửng sốt, anh chỉ là tới thử vận may thôi vì dù sao thân phận bọn họ cũng thu hút sự chú ý của quá nhiều người, với lại chị gái vẫn còn đang hôn mê điều này sẽ khiến bọn họ có thêm trói buộc. Nam nhân dẫn đằu kia nhìn cũng không giống một người chí công vô tư thích giúp đỡ người khác, mà những người còn lại dù có tâm tư đó cũng không hề lên tiếng....
"Ân nghĩa này không lời nào có thể nói hết được." Hà Dục Liêu nhanh nhẹn mang chị mình lên xe, chiếc xe bảy chỗ hiện tại đã có hơi chật chội. Anh ôm lấy Hà Dục Tiêu chen chúc một chỗ với Cầu An, miễn cưỡng có thể ngồi chung được. Sau khi điều chỉnh ổn thoả cho cả hai, anh mới quay sang người bên cạnh, "Tôi có thể hỏi chúng ta sẽ đi đâu được không?"
Cầu An:.....
Nói thật, mấy khuôn mặt này thật sự rất khó để nhìn thẳng, không phải là quá xấu mà là quá đẹp. Tuy rằng diện mạo của Tạ Ân đã được tính là không kém nhưng dù sao khi nhìn anh sẽ chẳng ai lại đi nhìn mặt trước cả. Số lần mà cậu nhìn thẳng mặt anh Tạ thật sự là quá ít, càng miễn bản tới hai người đang ngồi sát rạt bên cạnh mình.
"Đi Thượng Hải." Lúc nói chuyện Cầu An nhịn không được nhìn Hà Dục Tiêu đang dựa đầu lên cửa sổ xe. Những người dù không để ý tin tức giới giải trí thì chắc chắn không thể không biết đến vị ảnh hậu này.
"Cậu cứ nhìn chằm chằm chị tôi như vậy thì không ổn lắm đâu." Hà Dục Liêu nheo mắt.
"Khụ, thật xin lỗi!" Cầu An hơi đỏ mặt dời tầm mắt đi.
Hà Dục Liêu nhìn về phía hamster nhỏ đang nằm ngủ thành hình chữ X trên đùi Tạ Ân, bụng nhỏ nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở, nếu đổi lại thành dạng người thì đây chắc sẽ là một cảnh tượng rất đẹp mắt.
"Hà tiên sinh tựa hồ cũng không có tư cách để nói người khác về việc đó." Tạ Ân lãnh đạm liếc về phía sau.
Anh đồng ý cho bọn họ đi theo bởi vì đời trước anh và Hà Dục Tiêu chính là người quen, cô là một dị năng giả hệ băng rất mạnh vào lúc đó.
Tuy rằng tính cách cô quái dị không khác gì Vân Thăng----một bên tính lãnh đạm, một bên thì chán ghét nam nhân, nhưng quý ở chỗ năng lực xuất chúng và nhân phẩm cũng rất đáng tin cậy.
Còn Hà Dục Liêu thì đời trước anh chưa từng nghe nói qua.
"Chỉ trách hamster nhỏ này lớn lên quá đẹp." Hà Dục Liêu làm như không hề nghe ra sự khó chịu trong giọng của Tạ Ân, biểu tình thật lòng mà khen ngợi.
Tạ Ân nhăn mày lại:......
Lần đầu thấy có người dùng từ ngữ như vậy để hình dung một con hamster, tên này bị bệnh à?
Ngôn Bạch mới ra khỏi không gian:!!!
Bây giờ cậu mới chân chính ý thức được tầm quan trọng của mấy đồng vàng trong không gian, vì điều đó nên Ngôn Bạch đã lập tức hoá thân thành một người nông dân chăm chỉ. Cậu đã mua thêm một ít hạt giống bình thường và bán một số trái cây để xem thử chênh lệch giá cả của chúng. Những trái có thời gian thu hoạch càng dài thì có thể bán được giá cao hơn. Tưởng tượng về sau cậu có thể trồng trọt đuợc hết tất cả đất trong không gian, chỉ cần bỏ ra mười đồng vàng là có thể kiếm lại được hơn một ngàn đồng vàng khác!
"Chít chít." Thấy Hà Dục Liêu còn muốn nói thêm gì đó, Ngôn Bạch lập tức nằm xuống rồi dùng tay chỉ bụng mình, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
Không còn cách nào khác, Tạ Ân quá nhạy bén, nếu bây giờ cậu làm ra hành động gì đó với Hà Dục Liêu chắc chắn anh sẽ hoài nghi. Huống hồ cậu cũng mới vừa thu hoạch cùng khai khẩn đất đai để gieo trồng, hiện tại cả người đều đau nhức là sự thật.
"Vẫn còn đau bụng sao?" Tạ Ân quả nhiên không để ý đến Hà Dục Liêu nữa mà chuyên tâm xoa xoa bụng nhỏ.
Ngôn Bạch lén lút ra vẻ hung ác mà nhe răng với Hà Dục Liêu, Hà Dục Liêu cũng xấu hổ sờ mũi mình, anh thật sự không có ý định mật báo đâu.
"Ven đường đi chú ý một chút, chúng ta sẽ đổi một chiếc xe khác." Đi được một đoạn thì sắc mặt chuột nhỏ đã tốt hơn lúc nãy, Tạ Ân nói.
Không nói tới việc nhiều người như vậy chen chúc trong một chiếc xe, thì chỉ riêng việc không ai mang theo hành lý đã quá mức chói mắt rồi. Điều này không tránh khỏi sẽ thu hút sự chú ý của người khác, lúc trước may mắn chỉ gặp phải mấy tên không có đầu óc nhưng nếu đối phương đã sớm nhắm vào bọn họ thì sẽ rất khó để đề phòng.
- --------------------------------------
Hai ngày vừa đi vừa nghỉ, hoàng hôn chậm rãi buông xuống. Quách Đức rốt cuộc cũng lái xe vào thành thị, mọi người tính toán sẽ nghỉ ngơi thoải mái một đêm.
Vào ban đêm tang thi sẽ xuất hiện nhiều hơn ban ngày nên họ phải tìm một nơi an toàn để dừng chân lại. Mà trước mạt thế thì khu chợ phía đông có kinh tế không được phát đạt lắm, nơi này có trẻ nhỏ và người già nhiều hơn các khu vực khác, tỉ lệ nguy hiểm cũng vì vậy mà thấp hơn rất nhiều. Nhưng vì khí hậu và cảnh vật ở đây khá đẹp nên cũng thu hút được một ít du khách, vì lý do đó nên kiến trúc ở đây được xây dựng khá là đầy đủ, là một nơi dừng chân không tồi.
Bọn họ đã đi được một nửa lộ trình, tiêu diệt tang thi tập kích ở ven đường, dọn dẹp một số chướng ngại vật làm chậm tiến trình của họ.
Rõ ràng là đang đi về phía nam nhưng nhiệt độ không khí lại không hề thay đổi, thời tiết vẫn rét lạnh và tuyết không hề ngừng rơi.
Điều này cũng làm kế hoạch thay đổi xe của mọi người không thực hiện được. Tuy rằng xe tải có dung lượng lớn nhưng cabin chỉ có thể ngồi được ba người, cũng không thể để mấy người còn lại chịu lạnh trong thùng xe được. Mà xe ở trên cao tốc không phải bị hư hại nghiêm trọng thì bên trong cũng bị máu tanh làm cho dơ bẩn, bọn họ quyết định vào thành phố sẽ tìm xe khác thích hợp hơn.
Làm người ta kinh ngạc chính là họ rất thuận lợi lái xe vào thành thị, tang thi dọc đường gặp được rất ít ỏi. Mà sau khi đi sâu vào bên trong lại có thể thấy được một bức tường thành cực kì cao lớn, phía trên viết bốn chữ "Căn cứ Thự Quang(*)", bên ngoài bức tường còn có các vòng thép dựng thẳng lên để ngăn cản tang thi.
(*) Trên wiki từ Thự Quang được dịch là ánh rạng đông, lúc đầu tôi tính ghi là Căn cứ Bình Minh nhưng suy nghĩ một hồi thì để luôn tên Hán Việt vì tôi thấy nó khí thế hơn:)) nếu các bạn không thích thì tôi đổi lại cũng được.
"Đi vòng qua đi." Chỉ là dừng lại nghỉ chân một buổi tối mà thôi, Tạ Ân hoàn toàn không có ý định gia nhập vào căn cứ này.
Nhưng không chờ ô tô quay đầu lại, xe buýt ở phía sau bọn họ đã mở một cửa sổ ra, tài xế của xe buýt ló đầu ra gọi bọn họ lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương