Tiểu O Xinh Đẹp Sau Khi Xuyên Đến Mạt Thế
Chương 11: Phong cách thanh cao
"Các người từ bên ngoài tới phải không?" Người thanh niên ngồi trên ghế lái nhô đầu ra, không những vậy còn rất nhiệt tình phất tay với bọn họ.
Thấy Tạ Ân không có ý định trả lời câu hỏi nên Quách Đức tuy hơi do dự nhưng vẫn dừng xe lại, "Đúng vậy, cậu cũng thế à?"
"Chúng tôi không phải, chúng tôi là người của căn cứ này. Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, sao các người lại di chuyển nhiều như vậy? Nếu mọi người muốn thì có thể đi vào cùng với tôi, ít nhất thì điều kiện bên trong vẫn tốt hơn bên ngoài." Đối phương nhìn thấy bộ dạng của bọn họ thì liền lộ ra biểu tình đồng cảm.
Nghe được lời này mấy người ngồi trong xe không khỏi động tâm, bọn họ đã ở trên xe này hai ngày rồi. Tuy rằng vẫn được ăn ngon mặc ấm nhưng dọc đường họ phải giải quyết rất nhiều tang thi để luyện tập tốt dị năng của mình, sau khi đánh xong họ lại không có điều kiện để rửa sạch bản thân nên hiện tại mặt ai nhìn cũng xám xịt. Bộ dạng này là điển hình của dân chạy nạn nên khó trách đối phương lại thấy đồng cảm với bọn họ.
Cửa sắt của căn cứ mở ra sau đó đối phương đi vào trong nói gì đó với thủ vệ. Xe buýt đi vào căn cứ trước, người thanh niên và mấy thủ vệ thì đứng lại chờ bọn họ.
"Khó có khi gặp được người tốt như vậy, hay là chúng ta đi vào đi?" Cao Mông Mông nói.
Cô thật sự chịu hết nổi rồi, hai ngày này nếu không phải ở trong xe luyện tập dị năng thì chính là đi ra ngoài đánh tang thi, cả người cô hiện tại đều đính đầy tro bụi cùng vết máu dơ bẩn. Lúc ở trên xe không thể rửa sạch được mà chỉ dùng chút nước lau xơ qua. Buối tối là cùng mọi người chen chúc ở trong xe, ngay cả duỗi người cô cũng không làm được.
Hamster nhỏ còn có một căn biệt thự đồ chơi để ở đấy!
Cô hiện tại đã gấp không chờ nổi muốn tìm một chỗ để tắm rửa sạch sẽ, sau đó kiếm một chỗ rộng rãi hơn để ngủ. Đôi mắt Cao Mông Mông mang theo khẩn cầu nhìn Tạ Ân.
Tạ Ân nhìn sang thấy bọn họ đều có ý định như vậy liền gật đầu, "Tùy mọi người."
"Tuyệt!" Quách Đức cảm thấy rất vui, những người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày này không khác gì khoá huấn luyện ma quỷ, dọc đường đi không luyện dị năng thì cũng là đánh tang thi, nếu gặp phải tang thi cấp hai thì Tạ Ân sẽ giúp họ một chút, nếu không thì bọn họ sẽ phải tự lực cánh sinh. Trong lúc đó thì anh sẽ ở trong xe an tĩnh ngồi nhìn! Khoảng khắc hạnh phúc nhất là khi hamster nhỏ biến ra một đống đồ ăn mỹ vị cho bọn họ.
Tuy rằng yêu cầu của Tạ Ân rất hà khắc nhưng không một ai nghi ngờ việc làm của anh. Dù chưa thức tỉnh dị năng, anh vẫn là người có thực lực mạnh nhất trong số bọn họ. Hơn hết anh còn am hiểu cách bố trí trận hình cùng các âm mưu trong chiến đấu.
Trong hai ngày huấn luyện này người gây bất ngờ nhất là Hà Dục Liêu, ai cũng nghĩ một đại minh tinh sao có thể chịu nhiều khổ cực như vậy nên chắc anh sẽ là người bỏ cuộc trước, nhưng không nghĩ tới anh so với Tạ Ân còn điên cuồng hơn, dù cho có bị vật lộn tàn nhẫn thế nào cũng đứng lên được, tới cả Quách Đức cũng tự nhận bản thân mình không bằng anh.
Mỗi khi huấn luyện xong anh đều nhìn về hướng Tạ Ân rồi làm ra biểu tình đằc ý dào dạt, sau đó sẽ đổi được một màn huấn luyện khác tàn khốc hơn, và sau đó nữa lại tiếp tục dùng biểu tình khiêu khích trở về, vòng đi vòng lại như vậy làm cho mấy người chứng kiến cũng choáng hết cả đầu.
Này là tương ái tương sát sao?
Nhưng chỉ có Tạ Ân biết được sự thật trong đó, đối tượng mà Hà Dục Liêu muốn khoe mẽ không phải là anh, mà chính là là hamster nhỏ đang nằm trong lòng anh.
......Tên này đang che giấu điều gì phải không? Nghĩ đến việc này mày Tạ Ân liền nhăn lại, anh vung tay lên phá hủy mấy mảnh lego đang ghép dở, nguyên bản đống này là dùng để xây phòng nhỏ cho Ngôn Bạch nhưng anh hiện tại không muốn làm nữa.
Chu Thành đứng chờ trong chốc lát mới thấy chiếc xe kia chậm rãi lái vào trong căn cứ, cục đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống. Người trên xe lục đục đi ra, anh nở nụ cười bước tới.
Quả nhiên là không nhìn nhầm, những người này tuy rằng nhìn rất chật vật nhưng ánh mắt lại kiên định, lúc bước đi cũng vững vàng, lưu loát. Trong số bọn họ chắc chắn sẽ có dị năng giả, nếu như họ đồng ý gia nhập căn cứ thì sẽ rất có lợi với bọn anh.
Chỉ là anh không nghĩ tới trong số những người mặc quần áo dơ bẩn đó lại xuất hiện một nam nhân ăn mặc sạch sẽ, trông cực kì nổi bật. Không những vậy nam nhân đó còn ôm theo một cái lâu đài mô hình?
'bang' cửa sổ tầng hai của lâu đài bị đẩy ra, bên trong là một bé hamster cực kì đáng yêu, một tay chống cằm, tay kia thì vẫy vẫy với anh.
Chu Thành:???
Mạt thế và thế giới cổ tích? Phong cách của chúng hoàn toàn không hề hợp nhau được không?
"À......." Chu Thành trước giờ đều ăn nói lưu loát hiện tại cũng có chút cạn lời, "Mọi người đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người về căn cứ."
Trên đường đi có thề nhìn ra được người nơi này đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để xây dựng căn cứ, phía sau bức tường vây được đào một con sông và chỉ có chỗ cửa ra là có đường thông ra ngoài. Làm như vậy thì dù cho tang thi có phá được tường cũng sẽ rớt vào con sông đó, chỉ cần đứng trên tường thành bắn chết trước khi nó kịp lên bờ là được.
Không thể không nói cách làm này rất hay, thay vì phải hao phí nhiên liệu vào những máy móc hiện đại thì đôi khi sách lược thời cổ đại sẽ hữu dụng hơn.
"Bức tường thành này là di tích tử thời cổ đại, ngàn năm qua nó vẫn sừng sững không hề ngã xuống. Khi mạt thế xảy ra, nếu không có bức tường thành kiên cố này thì chúng tôi cũng sẽ không xây dựng được căn cứ trong thời gian ngắn như vậy. Vì điều đó nên chúng tôi đặt tên cho căn cứ là Thự Quang(*)."
(*) Bình minh.
"Lớp kim loại ở mặt ngoài bức tường chính là ý tưởng mới của chúng tôi, nó được tạo thành nhờ các dị năng giả hệ kim trong căn cứ. Mương máng là do dị năng giả hệ thổ đào, còn nước bên trong là dị năng giả hệ thủy rót đầy. Những công trình này không chỉ bảo vệ được mọi người mà còn giúp cho dị năng giả có cơ hội rèn luyện bản thân, một công đôi việc." Chu Thành thoải mái giới thiệu tất tần tật mọi thứ về căn cứ, không có ý định giấu giếm việc gì, điều đó làm hảo cảm của mọi người đối với anh tăng lên rất nhiều, "Đúng rồi, mọi người chắc là đã biết đến dị năng giả phải không. Các chuyên gia ở căn cứ phương bắc đã truyền ra kết quả nghiên cứu của họ, điều đó có nghĩa chỉ khi nhân loại đồng tâm hiệp lực thì mới có thể vượt qua mạt thế này."
"....." Họ không chỉ nghe qua mà con chính mắt nhìn thấy cái kết quả nghiên cứu này.
"Nó có nói rằng dị năng giả thức tỉnh càng lâu thì sức mạnh càng cường đại không?" Quách Đức hỏi.
Mới mấy ngày không gặp mà bản lĩnh PUA(*) của căn cứ phương bắc đã tăng lên không ít.
(*)PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu nó có nghĩa là "nghệ thuật bắt chuyện" và vốn là để giúp các chàng trai cải thiện kĩ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần đi lệch hướng và trở thành chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tính cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân........
[Phần chú thích này tôi không viết hết vì ý phía sau không liên quan đến nghĩa mà tôi cần. Và ở đây tôi cần ý xấu của từ đó nên nếu các bạn tra thì, ờm, nội dung nó khá phản cảm.]
Chu Thành lắc đầu, "Cũng không sai biệt lắm và chúng tôi cũng không tin hết toàn bộ. Lúc ban đầu những người thức tỉnh thành thể năng giả không nhất định sẽ yếu hơn dị năng giả, hơn nữa hiện tại có rất ít người có dấu hiệu thức tỉnh. Căn cứ chúng tôi hy vọng những người không thề thức tỉnh cũng có thể phát huy giá trị bản thân trong mạt thế này." Nói xong anh thở dài một tiếng rồi quay sang nhìn Hà Dục Tiêu vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, "Cô ấy hẳn là đang trong quá trình thức tỉnh. Các cậu có thể sống sót đi một đường dài như vậy chắc cũng đều là dị năng giả phải không."
"Ha ha, đúng là như vậy. Tôi vừa thức tỉnh dị năng hệ thổ nhưng vẫn chưa điều khiển tốt lắm." Lý Thành Hưng cười, khuôn mặt không khỏi lộ ra vài phần đắc ý. So với thủy hệ, mộc hệ có lực công kích yếu và dị năng ẩn thân chỉ có tác dụng đánh lén thì hắn dám tự nhận dị năng của mình có thể vừa công vừa thủ và có nhiều tác dụng nhất.
Ngôn Bạch ghé vào bên cửa sổ, một tay chống cằm chầm tư nhìn Chu Thành đang nói chuyện với Lý Thành Hưng, người này nhìn thì hiền lành, nhiệt tình nhưng trong lòng lại tràn đầy khát vọng. Lời nói vừa rồi của anh cũng làm cậu cảm thấy kì quái, đặc biệt là nửa câu sau.
Thế nào là phát huy giá trị bản thân?
Một lát sau Chu Thành đi ra chỗ thủ vệ hỏi thăm về vấn đề chỗ ở của bọn họ, lúc trở về sắc mặt có hơi ngượng ngùng, "Thật xin lỗi hôm nay mọi người tạm thời chỉ có thể ở ngoài thành. Người lần đầu đến đây phải cách ly 24 giờ ở ngoài thành, để phòng ngừa có người vô tình bị nhiễm virus của tang thi. Tôi đã đảm bảo mọi người sẽ không sao nhưng......"
Vẻ mặt Chu Thành bất đắc dĩ chuyển chủ đề, "Bất quá mọi người cứ yên tâm, phòng ở bên ngoài cũng rất ấm áp, điện nước đều được cung cấp đầy đủ, hơn nữa những người gác ở cổng cũng sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người."
"Không sao, chúng tôi hiểu mà." Quách Đức không thèm để ý vỗ vai Chu Thành, "Chúng tôi chỉ ở lại một buổi tối mà thôi, sáng mai sẽ lập tức đi ngay nên nếu vào thành cũng phiền toái cho các cậu lắm." Có phòng ở ấm áp là đủ lắm rồi, hắn chả đòi hỏi gì hơn.
"Mọi người phải đi sao?" Chu Thành kinh ngạc, anh chưa thấy ai đi vào khu an toàn mà còn muốn đi ra ngoài mạo hiểm.
"Đúng vậy, chúng tôi còn có chuyện quan trọng cần làm." Quách Đức cười cười.
Sau khi dẫn mọi người đến căn nhà đã được sắp xếp, Chu Thành tặng họ ít đồ ăn và nước uống, nói vài câu khách sáo rồi rời đi.
Người vừa đi khỏi thì Quách Đức đã nằm liệt ở trên ghế, "Cũng may là gặp được Chu Thành, nếu không thì đêm nay không biết chúng ta phải đi đâu nữa. Mạt thế này vẫn còn có người tốt."
Thấy những người khác đều tán đồng cùng lơi lỏng cảnh giác, Tạ Ân cong môi không rõ ý vị nhìn bọn họ, anh ôm lâu đài mô hình đi về phòng của mình.
"Đừng ngồi đó nữa mau đi tắm rửa sạch sẽ đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường đấy." Hà Dục Liêu ngáp một cái liền đứng dậy chọn đại một phòng bước vào, anh gọi Hà Dục Tiêu, "Chị cảm thấy sao rồi, có thể tự mình rửa mặt không?"
Hà Dục Tiêu mở mắt ra, con ngươi tựa hồ hiện lên ánh lam lạnh lẽo, cô đã thức tỉnh được một nửa và cơn sốt cũng không còn khó chịu như trước nữa. Cô không trả lời câu hỏi của Hà Dục Liêu mà lại nhìn xung quanh rồi hỏi ngược lại, "Cậu ấy đâu?"
"Cậy ấy?" Hà Dục Liêu biết người chị mình hỏi là ai, anh tức giận nhún vai, "Có một con quái vật xấu xí đã nhốt cậu ấy vào lâu đài rồi."
"Em nói vớ vẩn gì vậy hả?" Hà Dục Tiêu lườm em trai một cái. Cô đã quá quen với thằng em không đáng tin cậy này rồi nên đơn giản không thèm quan tâm anh nữa. Cẩn thận lục lại kí ức của mình một lượt nhưng lúc đó đầu óc cô đã mơ màng vì cơn sốt nên không nhớ rõ việc sau khi được cứu.
Hà Dục Liêu:......
Cùng lúc đó, con quái vật xấu xí đang xây thêm một công viên trò chơi bên cạnh lâu đài.
Ngôn Bạch đứng bên cạnh tay của anh, ánh mắt lấp lánh nhìn anh xếp từng miếng lắp ghép thành một toà nhà. Đây là bộ đồ chơi bọn họ tìm được khi thu thập vật tư, trong không gian của cậu vẫn còn mấy bộ nữa.
Trong lòng cậu cảm thấy rất vui vẻ, cậu có một lâu đài di động có thể mang theo mọi lúc mọi nơi, bên trong có phòng ngủ rộng lớn, bể bơi cực kì xa hoa, thậm chí nóc nhà còn có thể mở ra. Bây giờ còn thêm một công viên trò chơi để giải trí.
Cậu thật không phúc hậu muốn nói một câu, đối lập với sự khổ cực của mọi người thì cậu cảm thấy như mình đang sống ở thiên đường, đương nhiên phần lớn nguyên nhân mà cậu được như vậy là do Tạ Ân.
Rất nhanh chóng, hình dáng đại khái của công viên trò chơi đã được dựng nên, Ngôn Bạch bò lên trên ◻️◻️, đi qua con đường đã xây xong rồi xoay mấy vòng quanh cái thang trượt. Cuối cùng cậu quay về bàn tay của Tạ Ân.
[Chỗ ô vuông kia tôi cũng không biết nó là gì.]
Chỉ cần hơi nghiêng đầu là cậu có thể thấy được công viên trò chơi rực rỡ màu sắc, trong lòng Ngôn Bạch dâng lên cảm giác thoả mãn. Đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác ở công viên trò chơi, khi còn nhỏ cậu không có cơ hội đó, sau khi trưởng thành thì chỉ có thể sống trong hàng ngàn ánh mắt che chở của người khác. Nhưng hiện tại không còn như vậy nữa, đã có một người nguyện ý xây dựng mọi thứ cho cậu.....
Ngôn Bạch nghĩ: Không phải làm người thật tốt! Thú cưng mới là chân lý!
Hamster nhò xoay người ôm lấy ngón tay của Tạ Ân, dùng mặt mình thân mật và ỷ lại cọ cọ tỏ ý biết ơn, hai lỗ tai trên đỉnh đầu cũng vui vẻ rung rung.
Tạ Ân hơi buồn cười mà vuốt ve hamster nhỏ, nhóc con này đôi khi giống như một kẻ vô lương tâm hoặc khi tức giận tính tình cũng trở nên cực kì lạnh lẽo, nhưng khi tâm trạng tốt thì rất biết cách làm nũng với người khác. Tính cách của cậu thật ra rất mềm mỏng đáng yêu, cũng không biết loại môi trường nào mà có thể nuôi lớn được một con người như vậy. Ngây thơ giống như một tờ giấy trắng, bề ngoài là dáng vẻ đánh yêu làm anh có cảm giác như mình đang chăm sóc cho con cái vậy.....
Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, chuột nhỏ đã ngủ say trong lòng bàn tay của Tạ Ân, ý nghĩ 'tình thương của cha' đang bay đầy đầu anh thì anh cũng tiện tay xếp nốt mảnh ghép cuối cùng của công viên trò chơi. Bỗng nhiên cách vách truyền đến âm thanh rối loạn và tiếng la của Quách Đức, "Tang thi tập kích, mọi người mau dậy đi!"
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là 2 giờ sáng----khoảng thời gian mà mọi người lơi lỏng đề phòng nhất.
Thấy Tạ Ân không có ý định trả lời câu hỏi nên Quách Đức tuy hơi do dự nhưng vẫn dừng xe lại, "Đúng vậy, cậu cũng thế à?"
"Chúng tôi không phải, chúng tôi là người của căn cứ này. Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, sao các người lại di chuyển nhiều như vậy? Nếu mọi người muốn thì có thể đi vào cùng với tôi, ít nhất thì điều kiện bên trong vẫn tốt hơn bên ngoài." Đối phương nhìn thấy bộ dạng của bọn họ thì liền lộ ra biểu tình đồng cảm.
Nghe được lời này mấy người ngồi trong xe không khỏi động tâm, bọn họ đã ở trên xe này hai ngày rồi. Tuy rằng vẫn được ăn ngon mặc ấm nhưng dọc đường họ phải giải quyết rất nhiều tang thi để luyện tập tốt dị năng của mình, sau khi đánh xong họ lại không có điều kiện để rửa sạch bản thân nên hiện tại mặt ai nhìn cũng xám xịt. Bộ dạng này là điển hình của dân chạy nạn nên khó trách đối phương lại thấy đồng cảm với bọn họ.
Cửa sắt của căn cứ mở ra sau đó đối phương đi vào trong nói gì đó với thủ vệ. Xe buýt đi vào căn cứ trước, người thanh niên và mấy thủ vệ thì đứng lại chờ bọn họ.
"Khó có khi gặp được người tốt như vậy, hay là chúng ta đi vào đi?" Cao Mông Mông nói.
Cô thật sự chịu hết nổi rồi, hai ngày này nếu không phải ở trong xe luyện tập dị năng thì chính là đi ra ngoài đánh tang thi, cả người cô hiện tại đều đính đầy tro bụi cùng vết máu dơ bẩn. Lúc ở trên xe không thể rửa sạch được mà chỉ dùng chút nước lau xơ qua. Buối tối là cùng mọi người chen chúc ở trong xe, ngay cả duỗi người cô cũng không làm được.
Hamster nhỏ còn có một căn biệt thự đồ chơi để ở đấy!
Cô hiện tại đã gấp không chờ nổi muốn tìm một chỗ để tắm rửa sạch sẽ, sau đó kiếm một chỗ rộng rãi hơn để ngủ. Đôi mắt Cao Mông Mông mang theo khẩn cầu nhìn Tạ Ân.
Tạ Ân nhìn sang thấy bọn họ đều có ý định như vậy liền gật đầu, "Tùy mọi người."
"Tuyệt!" Quách Đức cảm thấy rất vui, những người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày này không khác gì khoá huấn luyện ma quỷ, dọc đường đi không luyện dị năng thì cũng là đánh tang thi, nếu gặp phải tang thi cấp hai thì Tạ Ân sẽ giúp họ một chút, nếu không thì bọn họ sẽ phải tự lực cánh sinh. Trong lúc đó thì anh sẽ ở trong xe an tĩnh ngồi nhìn! Khoảng khắc hạnh phúc nhất là khi hamster nhỏ biến ra một đống đồ ăn mỹ vị cho bọn họ.
Tuy rằng yêu cầu của Tạ Ân rất hà khắc nhưng không một ai nghi ngờ việc làm của anh. Dù chưa thức tỉnh dị năng, anh vẫn là người có thực lực mạnh nhất trong số bọn họ. Hơn hết anh còn am hiểu cách bố trí trận hình cùng các âm mưu trong chiến đấu.
Trong hai ngày huấn luyện này người gây bất ngờ nhất là Hà Dục Liêu, ai cũng nghĩ một đại minh tinh sao có thể chịu nhiều khổ cực như vậy nên chắc anh sẽ là người bỏ cuộc trước, nhưng không nghĩ tới anh so với Tạ Ân còn điên cuồng hơn, dù cho có bị vật lộn tàn nhẫn thế nào cũng đứng lên được, tới cả Quách Đức cũng tự nhận bản thân mình không bằng anh.
Mỗi khi huấn luyện xong anh đều nhìn về hướng Tạ Ân rồi làm ra biểu tình đằc ý dào dạt, sau đó sẽ đổi được một màn huấn luyện khác tàn khốc hơn, và sau đó nữa lại tiếp tục dùng biểu tình khiêu khích trở về, vòng đi vòng lại như vậy làm cho mấy người chứng kiến cũng choáng hết cả đầu.
Này là tương ái tương sát sao?
Nhưng chỉ có Tạ Ân biết được sự thật trong đó, đối tượng mà Hà Dục Liêu muốn khoe mẽ không phải là anh, mà chính là là hamster nhỏ đang nằm trong lòng anh.
......Tên này đang che giấu điều gì phải không? Nghĩ đến việc này mày Tạ Ân liền nhăn lại, anh vung tay lên phá hủy mấy mảnh lego đang ghép dở, nguyên bản đống này là dùng để xây phòng nhỏ cho Ngôn Bạch nhưng anh hiện tại không muốn làm nữa.
Chu Thành đứng chờ trong chốc lát mới thấy chiếc xe kia chậm rãi lái vào trong căn cứ, cục đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống. Người trên xe lục đục đi ra, anh nở nụ cười bước tới.
Quả nhiên là không nhìn nhầm, những người này tuy rằng nhìn rất chật vật nhưng ánh mắt lại kiên định, lúc bước đi cũng vững vàng, lưu loát. Trong số bọn họ chắc chắn sẽ có dị năng giả, nếu như họ đồng ý gia nhập căn cứ thì sẽ rất có lợi với bọn anh.
Chỉ là anh không nghĩ tới trong số những người mặc quần áo dơ bẩn đó lại xuất hiện một nam nhân ăn mặc sạch sẽ, trông cực kì nổi bật. Không những vậy nam nhân đó còn ôm theo một cái lâu đài mô hình?
'bang' cửa sổ tầng hai của lâu đài bị đẩy ra, bên trong là một bé hamster cực kì đáng yêu, một tay chống cằm, tay kia thì vẫy vẫy với anh.
Chu Thành:???
Mạt thế và thế giới cổ tích? Phong cách của chúng hoàn toàn không hề hợp nhau được không?
"À......." Chu Thành trước giờ đều ăn nói lưu loát hiện tại cũng có chút cạn lời, "Mọi người đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người về căn cứ."
Trên đường đi có thề nhìn ra được người nơi này đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để xây dựng căn cứ, phía sau bức tường vây được đào một con sông và chỉ có chỗ cửa ra là có đường thông ra ngoài. Làm như vậy thì dù cho tang thi có phá được tường cũng sẽ rớt vào con sông đó, chỉ cần đứng trên tường thành bắn chết trước khi nó kịp lên bờ là được.
Không thể không nói cách làm này rất hay, thay vì phải hao phí nhiên liệu vào những máy móc hiện đại thì đôi khi sách lược thời cổ đại sẽ hữu dụng hơn.
"Bức tường thành này là di tích tử thời cổ đại, ngàn năm qua nó vẫn sừng sững không hề ngã xuống. Khi mạt thế xảy ra, nếu không có bức tường thành kiên cố này thì chúng tôi cũng sẽ không xây dựng được căn cứ trong thời gian ngắn như vậy. Vì điều đó nên chúng tôi đặt tên cho căn cứ là Thự Quang(*)."
(*) Bình minh.
"Lớp kim loại ở mặt ngoài bức tường chính là ý tưởng mới của chúng tôi, nó được tạo thành nhờ các dị năng giả hệ kim trong căn cứ. Mương máng là do dị năng giả hệ thổ đào, còn nước bên trong là dị năng giả hệ thủy rót đầy. Những công trình này không chỉ bảo vệ được mọi người mà còn giúp cho dị năng giả có cơ hội rèn luyện bản thân, một công đôi việc." Chu Thành thoải mái giới thiệu tất tần tật mọi thứ về căn cứ, không có ý định giấu giếm việc gì, điều đó làm hảo cảm của mọi người đối với anh tăng lên rất nhiều, "Đúng rồi, mọi người chắc là đã biết đến dị năng giả phải không. Các chuyên gia ở căn cứ phương bắc đã truyền ra kết quả nghiên cứu của họ, điều đó có nghĩa chỉ khi nhân loại đồng tâm hiệp lực thì mới có thể vượt qua mạt thế này."
"....." Họ không chỉ nghe qua mà con chính mắt nhìn thấy cái kết quả nghiên cứu này.
"Nó có nói rằng dị năng giả thức tỉnh càng lâu thì sức mạnh càng cường đại không?" Quách Đức hỏi.
Mới mấy ngày không gặp mà bản lĩnh PUA(*) của căn cứ phương bắc đã tăng lên không ít.
(*)PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu nó có nghĩa là "nghệ thuật bắt chuyện" và vốn là để giúp các chàng trai cải thiện kĩ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần đi lệch hướng và trở thành chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tính cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân........
[Phần chú thích này tôi không viết hết vì ý phía sau không liên quan đến nghĩa mà tôi cần. Và ở đây tôi cần ý xấu của từ đó nên nếu các bạn tra thì, ờm, nội dung nó khá phản cảm.]
Chu Thành lắc đầu, "Cũng không sai biệt lắm và chúng tôi cũng không tin hết toàn bộ. Lúc ban đầu những người thức tỉnh thành thể năng giả không nhất định sẽ yếu hơn dị năng giả, hơn nữa hiện tại có rất ít người có dấu hiệu thức tỉnh. Căn cứ chúng tôi hy vọng những người không thề thức tỉnh cũng có thể phát huy giá trị bản thân trong mạt thế này." Nói xong anh thở dài một tiếng rồi quay sang nhìn Hà Dục Tiêu vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, "Cô ấy hẳn là đang trong quá trình thức tỉnh. Các cậu có thể sống sót đi một đường dài như vậy chắc cũng đều là dị năng giả phải không."
"Ha ha, đúng là như vậy. Tôi vừa thức tỉnh dị năng hệ thổ nhưng vẫn chưa điều khiển tốt lắm." Lý Thành Hưng cười, khuôn mặt không khỏi lộ ra vài phần đắc ý. So với thủy hệ, mộc hệ có lực công kích yếu và dị năng ẩn thân chỉ có tác dụng đánh lén thì hắn dám tự nhận dị năng của mình có thể vừa công vừa thủ và có nhiều tác dụng nhất.
Ngôn Bạch ghé vào bên cửa sổ, một tay chống cằm chầm tư nhìn Chu Thành đang nói chuyện với Lý Thành Hưng, người này nhìn thì hiền lành, nhiệt tình nhưng trong lòng lại tràn đầy khát vọng. Lời nói vừa rồi của anh cũng làm cậu cảm thấy kì quái, đặc biệt là nửa câu sau.
Thế nào là phát huy giá trị bản thân?
Một lát sau Chu Thành đi ra chỗ thủ vệ hỏi thăm về vấn đề chỗ ở của bọn họ, lúc trở về sắc mặt có hơi ngượng ngùng, "Thật xin lỗi hôm nay mọi người tạm thời chỉ có thể ở ngoài thành. Người lần đầu đến đây phải cách ly 24 giờ ở ngoài thành, để phòng ngừa có người vô tình bị nhiễm virus của tang thi. Tôi đã đảm bảo mọi người sẽ không sao nhưng......"
Vẻ mặt Chu Thành bất đắc dĩ chuyển chủ đề, "Bất quá mọi người cứ yên tâm, phòng ở bên ngoài cũng rất ấm áp, điện nước đều được cung cấp đầy đủ, hơn nữa những người gác ở cổng cũng sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người."
"Không sao, chúng tôi hiểu mà." Quách Đức không thèm để ý vỗ vai Chu Thành, "Chúng tôi chỉ ở lại một buổi tối mà thôi, sáng mai sẽ lập tức đi ngay nên nếu vào thành cũng phiền toái cho các cậu lắm." Có phòng ở ấm áp là đủ lắm rồi, hắn chả đòi hỏi gì hơn.
"Mọi người phải đi sao?" Chu Thành kinh ngạc, anh chưa thấy ai đi vào khu an toàn mà còn muốn đi ra ngoài mạo hiểm.
"Đúng vậy, chúng tôi còn có chuyện quan trọng cần làm." Quách Đức cười cười.
Sau khi dẫn mọi người đến căn nhà đã được sắp xếp, Chu Thành tặng họ ít đồ ăn và nước uống, nói vài câu khách sáo rồi rời đi.
Người vừa đi khỏi thì Quách Đức đã nằm liệt ở trên ghế, "Cũng may là gặp được Chu Thành, nếu không thì đêm nay không biết chúng ta phải đi đâu nữa. Mạt thế này vẫn còn có người tốt."
Thấy những người khác đều tán đồng cùng lơi lỏng cảnh giác, Tạ Ân cong môi không rõ ý vị nhìn bọn họ, anh ôm lâu đài mô hình đi về phòng của mình.
"Đừng ngồi đó nữa mau đi tắm rửa sạch sẽ đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường đấy." Hà Dục Liêu ngáp một cái liền đứng dậy chọn đại một phòng bước vào, anh gọi Hà Dục Tiêu, "Chị cảm thấy sao rồi, có thể tự mình rửa mặt không?"
Hà Dục Tiêu mở mắt ra, con ngươi tựa hồ hiện lên ánh lam lạnh lẽo, cô đã thức tỉnh được một nửa và cơn sốt cũng không còn khó chịu như trước nữa. Cô không trả lời câu hỏi của Hà Dục Liêu mà lại nhìn xung quanh rồi hỏi ngược lại, "Cậu ấy đâu?"
"Cậy ấy?" Hà Dục Liêu biết người chị mình hỏi là ai, anh tức giận nhún vai, "Có một con quái vật xấu xí đã nhốt cậu ấy vào lâu đài rồi."
"Em nói vớ vẩn gì vậy hả?" Hà Dục Tiêu lườm em trai một cái. Cô đã quá quen với thằng em không đáng tin cậy này rồi nên đơn giản không thèm quan tâm anh nữa. Cẩn thận lục lại kí ức của mình một lượt nhưng lúc đó đầu óc cô đã mơ màng vì cơn sốt nên không nhớ rõ việc sau khi được cứu.
Hà Dục Liêu:......
Cùng lúc đó, con quái vật xấu xí đang xây thêm một công viên trò chơi bên cạnh lâu đài.
Ngôn Bạch đứng bên cạnh tay của anh, ánh mắt lấp lánh nhìn anh xếp từng miếng lắp ghép thành một toà nhà. Đây là bộ đồ chơi bọn họ tìm được khi thu thập vật tư, trong không gian của cậu vẫn còn mấy bộ nữa.
Trong lòng cậu cảm thấy rất vui vẻ, cậu có một lâu đài di động có thể mang theo mọi lúc mọi nơi, bên trong có phòng ngủ rộng lớn, bể bơi cực kì xa hoa, thậm chí nóc nhà còn có thể mở ra. Bây giờ còn thêm một công viên trò chơi để giải trí.
Cậu thật không phúc hậu muốn nói một câu, đối lập với sự khổ cực của mọi người thì cậu cảm thấy như mình đang sống ở thiên đường, đương nhiên phần lớn nguyên nhân mà cậu được như vậy là do Tạ Ân.
Rất nhanh chóng, hình dáng đại khái của công viên trò chơi đã được dựng nên, Ngôn Bạch bò lên trên ◻️◻️, đi qua con đường đã xây xong rồi xoay mấy vòng quanh cái thang trượt. Cuối cùng cậu quay về bàn tay của Tạ Ân.
[Chỗ ô vuông kia tôi cũng không biết nó là gì.]
Chỉ cần hơi nghiêng đầu là cậu có thể thấy được công viên trò chơi rực rỡ màu sắc, trong lòng Ngôn Bạch dâng lên cảm giác thoả mãn. Đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác ở công viên trò chơi, khi còn nhỏ cậu không có cơ hội đó, sau khi trưởng thành thì chỉ có thể sống trong hàng ngàn ánh mắt che chở của người khác. Nhưng hiện tại không còn như vậy nữa, đã có một người nguyện ý xây dựng mọi thứ cho cậu.....
Ngôn Bạch nghĩ: Không phải làm người thật tốt! Thú cưng mới là chân lý!
Hamster nhò xoay người ôm lấy ngón tay của Tạ Ân, dùng mặt mình thân mật và ỷ lại cọ cọ tỏ ý biết ơn, hai lỗ tai trên đỉnh đầu cũng vui vẻ rung rung.
Tạ Ân hơi buồn cười mà vuốt ve hamster nhỏ, nhóc con này đôi khi giống như một kẻ vô lương tâm hoặc khi tức giận tính tình cũng trở nên cực kì lạnh lẽo, nhưng khi tâm trạng tốt thì rất biết cách làm nũng với người khác. Tính cách của cậu thật ra rất mềm mỏng đáng yêu, cũng không biết loại môi trường nào mà có thể nuôi lớn được một con người như vậy. Ngây thơ giống như một tờ giấy trắng, bề ngoài là dáng vẻ đánh yêu làm anh có cảm giác như mình đang chăm sóc cho con cái vậy.....
Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, chuột nhỏ đã ngủ say trong lòng bàn tay của Tạ Ân, ý nghĩ 'tình thương của cha' đang bay đầy đầu anh thì anh cũng tiện tay xếp nốt mảnh ghép cuối cùng của công viên trò chơi. Bỗng nhiên cách vách truyền đến âm thanh rối loạn và tiếng la của Quách Đức, "Tang thi tập kích, mọi người mau dậy đi!"
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là 2 giờ sáng----khoảng thời gian mà mọi người lơi lỏng đề phòng nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương