Tình Đầu Mafia
Chương 108: Tôi nhớ em!
...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
_Vâng đúng rồi ạ!
_Sau hôm nay là được nghỉ đông 2 tháng, nghe nói....,tuy không lạnh như mấy mùa trước, nhưng học thêm 2, 3 này rồi,vẫn được nghỉ!
Nương suy nghĩ, phân tích gì đó.
_Vậy nhỉ, tôi nhớ hôm trước đã chuẩn bị, mà tận ngày mai mới.....Nên tôi có chút tò mò!
_Anh về ạ?
_Không phải kí túc có quy định,không được ở sao?!
_Anh....Anh về cẩn thận ạ, cảm mơn anh đã đưa cậu ấy về!
Ji-Hoon chỉ quay nhìn vào căn phòng, sau đó im lặng rời đi. Lúc này Nương vẫn chưa tin những gì diễn ra trước mắt mình là thật. Cái hình ảnh Ji-Hoon bế cô về, "Không phải mình mơ chứ nhỉ???"
Không tin, nên Nương chạy vào phòng để xác nhận 1 lần nữa, quả thật không phải là mơ, Tuyết Nhi ngủ trên giường, sắc mặt vẻ không tốt. "Ôi trời!!! ngạc nhiên thật đó!"
_Cậu ngủ kiểu gì mà người ta đưa cậu về mà không hay không biết gì hết vậy hả????
Nương thì thầm, tò mò.
_Nè!!!! Không phải cậu và anh ấy hẹn hò rồi chứ!!!!
_Ưm~
_Nè cậu dậy nói gì đi chứ!!!!
"Sau kì nghỉ là biết bao nhiêu bài kiểm tra!!! mệt chết mất!!!!" Nương nhẹ nhàng đắp chăn cho Tuyết Nhi nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa.
Cạch
...****************...
Trước mắt là 1 màng đen không thấy chút ánh sáng, đột nhiên ở cổ truyền đến cơn đau, và khó thở tột cùng. Cô vùng vẫy dữ dội nhưng không biết vì sao lại đau và khó chịu đến vậy.
_!!!!!!!
Tuyết Nhi mở trừng mắt, ngồi bật dậy hận không thể dành hít hết không khí. Cô khó chịu gỡ tấm chăn trên cổ, ra là trông lúc cô ngủ say, vô tình thắt 1 vòng quanh cổ, "Trời sáng rồi sao?"
7h sáng
Tuyết Nhi khó chịu không ngừng dùng tay xoa xoa cổ, và sau gáy.
_!!!!!!
"Không...Không phải hôm qua mình....Phải rồi mình ngủ quên ở nhà anh ấy!!!! là anh ấy....Đưa mình về sao? Mình mệt nên không hay biết gì?!!!!!!" Tuyết Nhi giật mình, bất ngờ. Chỉ có chút ngại ngùng hiện lên trên má, đôi má ửng đỏ lên.
_Hôm nay được nghỉ rồi nhỉ? mình nên đi làm lại thì tốt hơn!
Trông Tuyết Nhi có vẻ tiều tụy, ngồi xuống bàn chải chuốt mái tóc. Đứng dậy đi từng bước nặng nhọc ra ngoài, vừa mở cửa cô hốt hoảng mà đống sầm cửa lại. Hoài nghi đôi mắt bản thân không được khỏe, lại nhìn thấy ảo ảnh.
Suy nghĩ hồi lâu, cô từ từ hé cánh cửa ra xác nhận 1 lần nữa.
_Cậu làm gì mà đứng ở đó vậy???
Nương khó hiểu nói.
Tuyết Nhi giật mình kéo mạnh Nương vào phòng, trông có chút hốt hoảng.
_Suỵt!!!!!! cậu nói bé thôi!
_Anh ấy chờ cậu sáng giờ đó! tớ bảo vào gọi cậu, nhưng anh ấy bảo để cậu ngủ!
Nương thì thầm.
_Anh ấy đến tìm tớ từ sáng à? anh ấy có nói tìm làm gì không?
Tuyết Nhi tò mò.
_Không!!! chỉ im lặng ngồi từ sáng giờ, tớ chẵn có tí thoải mái luôn ấy!
Nương khó chịu nói.
_Cậu ra nói chuyện với người ta đi! sáng giờ tớ không biết bắt chuyện làm sao, cứ im lặng sáng giờ luôn!
_Tớ mang nước ra anh ta thì cảm mơn còn tớ thì chỉ gật đầu!
Nương lo lắng nói.
Tuyết Nhi chỉ tò hé cửa nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, tò mò xem anh ta đích thân đến có chuyện gì! Tuyết Nhi nhẹ nhẹ hé cửa phi như bay đến nhà tắm. Dường như tim sắp rớt ra ngoài, cô không biết từ khi nào bản thân mình lại xem trọng vẻ ngoài đến như vậy, nhưng không quan tâm lắm, nhanh chân làm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.
_Anh đợi có lâu không?!
Tuyết Nhi ấp úng hỏi.
_Không lâu lắm!
Ji-Hoon cười rồi đáp.
Tuyết Nhi có chút ngại, đứng hình 1 hồi lâu, giọng run run hỏi.
_Anh đến tìm tôi.....Có việc gì sao?
Khuôn mặt vui vẻ kia hiện lên 1 chút không vui, chân mày cau lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
_Không việc gì cũng không đến được sao?
_Tôi cũng phải khó khăn lắm mới xin lên được đây từ bà quản lý, ông bảo vệ ở kí túc đó!
Ji-Hoon cười tỏ vẻ đáng thương nói.
_Không....Không phải....Ý là sao anh lại đến tim tôi sớm vậy, không hẹn ra ngoài mà đến tận đây....N...ên tôi nghĩ.....
Tuyết Nhi ấp úng.
Hành động của anh ta chỉ là 1 vị khách đến chơi, nhưng câu chữ anh ta nói ra đều mang nghĩa sâu sắc. Anh ta hạ giọng nói đều gì đó, khuôn mặt trêu chọc, nói với ánh mắt đầy thâm tình.
_Tôi nhớ em! nên đến thăm thôi!
_Vâng đúng rồi ạ!
_Sau hôm nay là được nghỉ đông 2 tháng, nghe nói....,tuy không lạnh như mấy mùa trước, nhưng học thêm 2, 3 này rồi,vẫn được nghỉ!
Nương suy nghĩ, phân tích gì đó.
_Vậy nhỉ, tôi nhớ hôm trước đã chuẩn bị, mà tận ngày mai mới.....Nên tôi có chút tò mò!
_Anh về ạ?
_Không phải kí túc có quy định,không được ở sao?!
_Anh....Anh về cẩn thận ạ, cảm mơn anh đã đưa cậu ấy về!
Ji-Hoon chỉ quay nhìn vào căn phòng, sau đó im lặng rời đi. Lúc này Nương vẫn chưa tin những gì diễn ra trước mắt mình là thật. Cái hình ảnh Ji-Hoon bế cô về, "Không phải mình mơ chứ nhỉ???"
Không tin, nên Nương chạy vào phòng để xác nhận 1 lần nữa, quả thật không phải là mơ, Tuyết Nhi ngủ trên giường, sắc mặt vẻ không tốt. "Ôi trời!!! ngạc nhiên thật đó!"
_Cậu ngủ kiểu gì mà người ta đưa cậu về mà không hay không biết gì hết vậy hả????
Nương thì thầm, tò mò.
_Nè!!!! Không phải cậu và anh ấy hẹn hò rồi chứ!!!!
_Ưm~
_Nè cậu dậy nói gì đi chứ!!!!
"Sau kì nghỉ là biết bao nhiêu bài kiểm tra!!! mệt chết mất!!!!" Nương nhẹ nhàng đắp chăn cho Tuyết Nhi nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa.
Cạch
...****************...
Trước mắt là 1 màng đen không thấy chút ánh sáng, đột nhiên ở cổ truyền đến cơn đau, và khó thở tột cùng. Cô vùng vẫy dữ dội nhưng không biết vì sao lại đau và khó chịu đến vậy.
_!!!!!!!
Tuyết Nhi mở trừng mắt, ngồi bật dậy hận không thể dành hít hết không khí. Cô khó chịu gỡ tấm chăn trên cổ, ra là trông lúc cô ngủ say, vô tình thắt 1 vòng quanh cổ, "Trời sáng rồi sao?"
7h sáng
Tuyết Nhi khó chịu không ngừng dùng tay xoa xoa cổ, và sau gáy.
_!!!!!!
"Không...Không phải hôm qua mình....Phải rồi mình ngủ quên ở nhà anh ấy!!!! là anh ấy....Đưa mình về sao? Mình mệt nên không hay biết gì?!!!!!!" Tuyết Nhi giật mình, bất ngờ. Chỉ có chút ngại ngùng hiện lên trên má, đôi má ửng đỏ lên.
_Hôm nay được nghỉ rồi nhỉ? mình nên đi làm lại thì tốt hơn!
Trông Tuyết Nhi có vẻ tiều tụy, ngồi xuống bàn chải chuốt mái tóc. Đứng dậy đi từng bước nặng nhọc ra ngoài, vừa mở cửa cô hốt hoảng mà đống sầm cửa lại. Hoài nghi đôi mắt bản thân không được khỏe, lại nhìn thấy ảo ảnh.
Suy nghĩ hồi lâu, cô từ từ hé cánh cửa ra xác nhận 1 lần nữa.
_Cậu làm gì mà đứng ở đó vậy???
Nương khó hiểu nói.
Tuyết Nhi giật mình kéo mạnh Nương vào phòng, trông có chút hốt hoảng.
_Suỵt!!!!!! cậu nói bé thôi!
_Anh ấy chờ cậu sáng giờ đó! tớ bảo vào gọi cậu, nhưng anh ấy bảo để cậu ngủ!
Nương thì thầm.
_Anh ấy đến tìm tớ từ sáng à? anh ấy có nói tìm làm gì không?
Tuyết Nhi tò mò.
_Không!!! chỉ im lặng ngồi từ sáng giờ, tớ chẵn có tí thoải mái luôn ấy!
Nương khó chịu nói.
_Cậu ra nói chuyện với người ta đi! sáng giờ tớ không biết bắt chuyện làm sao, cứ im lặng sáng giờ luôn!
_Tớ mang nước ra anh ta thì cảm mơn còn tớ thì chỉ gật đầu!
Nương lo lắng nói.
Tuyết Nhi chỉ tò hé cửa nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, tò mò xem anh ta đích thân đến có chuyện gì! Tuyết Nhi nhẹ nhẹ hé cửa phi như bay đến nhà tắm. Dường như tim sắp rớt ra ngoài, cô không biết từ khi nào bản thân mình lại xem trọng vẻ ngoài đến như vậy, nhưng không quan tâm lắm, nhanh chân làm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.
_Anh đợi có lâu không?!
Tuyết Nhi ấp úng hỏi.
_Không lâu lắm!
Ji-Hoon cười rồi đáp.
Tuyết Nhi có chút ngại, đứng hình 1 hồi lâu, giọng run run hỏi.
_Anh đến tìm tôi.....Có việc gì sao?
Khuôn mặt vui vẻ kia hiện lên 1 chút không vui, chân mày cau lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
_Không việc gì cũng không đến được sao?
_Tôi cũng phải khó khăn lắm mới xin lên được đây từ bà quản lý, ông bảo vệ ở kí túc đó!
Ji-Hoon cười tỏ vẻ đáng thương nói.
_Không....Không phải....Ý là sao anh lại đến tim tôi sớm vậy, không hẹn ra ngoài mà đến tận đây....N...ên tôi nghĩ.....
Tuyết Nhi ấp úng.
Hành động của anh ta chỉ là 1 vị khách đến chơi, nhưng câu chữ anh ta nói ra đều mang nghĩa sâu sắc. Anh ta hạ giọng nói đều gì đó, khuôn mặt trêu chọc, nói với ánh mắt đầy thâm tình.
_Tôi nhớ em! nên đến thăm thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương