Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh
Chương 75: Không Có Điểm Dừng
Hôm sau là một ngày nắng đẹp, trời xanh mây trắng. Trác Phùng đến đưa Lâm Bối Na đi chơi xa cho khuây khỏa sau chuỗi ngày mệt mỏi. Chiếc xe moto chạy vun vút trên đường lộ ven biển. Lâm Bối Na ngồi ở phía sau, tay ôm chặt lấy Trác Phùng. Khi nhìn thấy biển, cô vung hai tay, la lên: "Trác Phùng, em yêu anh!"Trác Phùng cũng đáp lại: "Bối Na, anh yêu em!"Hai gương mặt tươi tắn cười giòn giã đầy hạnh phúc. Khoảnh khắc này thật tuyệt!Cả anh và Lâm Bối Na đều không có kế hoạch sẽ đi biển cho nên khi cô vừa nói: "Thời tiết như thế này, gió biển chắc rất tuyệt." thì Trác Phùng đã không nghĩ nhiều, liền nắm lấy tay cô kéo đi. Hai người xuất phát sớm nên khi tới biển vừa hay là đầu giờ trưa.Trác Phùng thuê một phòng ở khách sạn đối diện biển. Sau khi cất đồ, nghỉ ngơi một lát thì cả hai đi ăn hải sản rồi vào chợ để mua những món trang sức làm bằng tay. Trác Phùng chỉ cho cô nào là lắc tay bằng vỏ sò, vòng cổ bằng dây vải, trâm cài tóc bằng đá mài,... nhưng cô đều lắc đầu, còn cười anh: "Đồ không có mắt thẩm mỹ." Sau đó Trác Phùng nhắm được một món, đó là vòng tay đan chun màu đỏ, đường thắt tạo hình vô cực rất đặc biệt, anh liền mua nó rồi đưa ra trước mặt cô: "Cái này thì sao?"Cô vui vẻ nói: "Coi như cũng có mắt nhìn đấy."Trác Phùng cười tít mắt, đeo lên tay cho Lâm Bối Na và nói: "Vô cực, là không có điểm dừng." Trác Phùng không nói nốt vế sau: cũng như tình yêu của anh giành cho em, không có giới hạn. Không điểm dừng, cũng giống như tình yêu của hai người, yêu mãi, yêu không hẹn ngày sau. Hay là, anh và cô rồi sẽ có ngày không thể nào gặp nhau, mãi mãi không nhìn nhau được? Lâm Bối Na vừa nghĩ vừa nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cô yêu tha thiết con người anh, muốn ngắm nhìn anh mỗi ngày.Chiều đến, cả hai đi dạo trên bãi biển. Lâm Bối Na quay đầu nhìn trộm người đang nắm tay mình. Ánh chiều tà rải rác trên người Trác Phùng, những tia nắng vàng kim hôn trộm lên khuôn mặt anh, tỏa sáng, lấp lánh như ảo mộng.Sâu trong tâm khảm cô có một cảm giác rất phức tạp, rất muốn được vui vẻ cùng anh, mặt khác lại không cho phép mình ở bên anh.Những lúc tưởng chừng như bình yên đến vậy lại vì bốn chữ "kẻ thù giết cha" khiến trái tim cô đau đớn.Bất ngờ Trác Phùng lên tiếng đưa hồn vía cô trở về: "Sau khi trở về, chúng ta sẽ thế nào?""Phải làm thế nào?" Lâm Bối Na dừng chân, gục mặt xuống, lí nhí trong miệng, hơi thở nặng nề, sau đó ngẩng mặt nhìn anh một cách nghiêm túc: "Anh có muốn kết hôn với em hay không? Và liệu có bỏ rơi em lần nữa hay không?"Trác Phùng quay lại nhìn cô, anh nhìn thấy trong ánh mắt như sự cầu cứu, như quỵ lụy của cô. Trong khoảnh khắc cô ngơ ngẩn, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn lên tóc cô, sau đó đặt một nụ hôn sâu trên môi cô. Lâm Bối Na nhắm mắt, không cự tuyệt, cũng không hợp tác. "Câu đó lẽ ra anh phải hỏi em. Bối Na, em có đồng ý kết hôn với anh không?"Giọng anh rất khẽ và trầm. Lâm Bối Na không nói gì, cũng không phản ứng bằng cơ thể, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Anh và em, cả hai đều mang vết thương trên người. Mà vết thương này chẳng thể lành, khi chạm vào lại rất đau, rất đau.Lâm Bối Na đẩy Trác Phùng ra. "Nếu chúng ta kết hôn, ba anh có đồng ý không?""Dù thế nào em cũng là người anh mong muốn, ông ấy sẽ không ý kiến." Trác Phùng đặt hai tay lên vai cô, chắc chắn nói: "Bối Na, rời xa em là sợ em sẽ không chịu đựng được nỗi đau khi biết sự thật. Nhưng xa em rồi, anh càng hối hận hơn, tại sao anh lại không ở cạnh em cùng em chiến đấu? Dẫu cho em có đánh đập, có tức giận, có xua đuổi thì em vẫn là người yêu anh, em sẽ không rời bỏ anh."Trong trái tim Lâm Bối Na dâng lên một cảm xúc khó tả thành lời, vừa ấm áp vừa khó chịu khiến cô đau đớn."Trác Phùng...""Dù thế nào chúng ta cũng nên có một cái kết, phải không?"Đúng vậy, nên có một cái kết rõ ràng. Cô muốn làm vợ anh, có con với anh, sống một đời yên vui. Chỉ là, hiện tại đã không thể. Cô và anh nhìn thẳng vào nhau, rất lâu cô cũng không thể nói ra được câu ấy. Cho tới khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ chót ở đằng xa như lặn xuống mặt biển. Chút tia nắng yếu ớt cuối cùng của ngày cũng đã tắt. Trác Phùng bỗng nhiên bật cười, quay người ra biển. "Anh hiểu rồi."Lâm Bối Na thật lòng không muốn như thế, cô như nghẹn đi. Ngẩng lên bầu trời, một đàn chim én bay lượn chuẩn bị trở về tổ, cô cũng muốn được tự do như thế, muốn được vô ưu vô nghĩ. Nhưng loài người khác loài vật ở chỗ đó, cô không thể không phiền muộn, không thể không suy nghĩ. Chỉ là phải tìm cho mình một lối ra. Cuối cùng, cô nắm lấy bàn tay anh, trái tim chao đảo lấn át lí trí. "Em đồng ý làm vợ anh."Nghe xong, Trác Phùng có chút sững người. Anh quay sang nhìn cô, khuôn mặt cô mong manh như cánh hoa tường vi bị gió mạnh tạt ngang. Anh giơ tay lên, ngón tay dài và gầy chạm vào má cô, lành lạnh. Khóe môi Trác Phùng thấp thoáng một nụ cười."Ngày mai anh đưa em về nhà gặp ba anh nhé." Lâm Bối Na khẽ nói. "Ừm."Giờ tan tầm rồi mà cũng không thấy Trác Phùng đến công ty, gọi điện thì không bắt máy, Ngọc Tuệ chạy qua nhà Trác gia để tìm. Đứng bấm chuông cả buổi cũng không thấy bóng dáng một ai ra mở cửa. Cô bắt đầu bực bội thầm lầu bầu chửi rủa."Cái nhà lớn thế này chẳng lẽ không có lấy một người giúp việc hay sao? Là nhà của Trung tướng chứ có phải nhà của tội phạm đâu mà giấu kỹ thế cơ chứ? Làm chuyện mờ ám à...?"Giọng của cô lúc trầm lúc bỗng rất sinh động khiến người đứng sau lưng nảy giờ không nhịn được cười.Sau đó cô nghe thấy tiếng ho khan ở phía sau lưng nên quay người lại. Gương mặt gần như cực đại của Trác Nhiên khiến cô giật mình mà la lên một tiếng suýt nữa thì té ngã nếu không có anh đỡ.Trong chốc lát, Ngọc Tuệ nằm gọn trong tay Trác Nhiên, cô bị hút hồn bởi chàng trai này. Trong lòng thầm hỏi: ăn gì mà đẹp trai thế? Trác Nhiên thấy cô mãi không có ý định đứng ngay ngắn, anh buông tay ra, cô ngã tự do xuống đất."Này." Ngọc Tuệ quát, suýt xoa cái mông rồi đứng lên: "Thật thiếu ga-lăng."Trác Nhiên nhún vai, tiện miệng đáp: "Đã đẹp trai lại còn ga-lăng nữa thì cô gái nào chịu nỗi?""Ọe!" Ngọc Tuệ bĩu môi làm ra vẻ nôn. Thấy Trác Nhiên mở cửa, Ngọc Tuệ hí hửng vui mừng định vào cùng thì cánh cửa liền đóng lại ngay trước mắt. "Này."Trác Nhiên quay lưng. Cô ở đầu bên này, tôi ở đầu bên kia, cách nhau một cánh cửa. Anh đứng im đợi cô nói. "Tôi đến tìm gặp Trác Phùng."Trác Nhiên liền chau mày. Vừa mới tốt đẹp lại với Bối Na, giờ liền có người phụ nữ khác đến tìm? Chắc là qua lại vài ngày trước đây mà. Anh ta có còn trái tim không? Trác Nhiên thản nhiên nói: "Cô tìm nhầm nhà rồi."Ngọc Tuệ nhìn lại địa chỉ nhà. Không lý nào, cô đến nhà riêng không gặp, địa chỉ nhà này rõ ràng là của họ Trác.Cô khẽ nhíu mày, nheo mắt nhìn đối phương: "Anh lừa ai chứ? Trừ khi để cho tôi vào trong kiểm chứng.""Làm gì có người phụ nữ nào to gan một thân một mình vào nhà người lạ, cô là kẻ lừa đảo đúng chứ?" Trác Nhiên nheo mắt nhìn cô. Ngọc Tuệ tay chống nạnh, ngửa người lên trời cười tức, sau đó liếc đối phương, nghiếng răng lẩm bẩm một mình: "Đợi Trác Phùng về, xem bổn tiểu thư đây xử anh thế nào."Ngay lúc đó cửa tự động mở ra, quả nhiên ông trời có mắt. Cả hai người đều quay đầu nhìn chiếc xe hơi quen thuộc chạy vào trong. Đôi mày Trác Nhiên nhíu lại. Ánh mắt vô tình phóng về phía Ngọc Tuệ, cô lè lưỡi làm mặt quỷ với anh. Trác Phùng mở cửa bước ra, đi về phía Ngọc Tuệ, rất nhanh đã đứng trước mặt cô ấy. "Cô đến đây làm gì?"Trác Nhiên đứng khoanh tay trước ngực không chịu đi. Anh chính là muốn xem Trác Phùng giở trò gì. Ngọc Tuệ vẫn liếc mắt nhìn tên kia, cái đồ đáng ghét, dám nói mình tìm nhầm nhà.Cô đưa hai ngón tay lên hướng về phía Trác Nhiên, làm động tác như móc mắt hắn ra. Trác Nhiên không thể không phì cười, anh không tin Trác Phùng lại có khẩu vị mới, thích kiểu người trẻ con như thế.Trác Phùng đưa mắt theo hướng Ngọc Tuệ đang nhìn, cùng lúc Trác Nhiên quay lưng đi vào trong nhà. "Anh ta là ai thế?""Em trai của tôi."Ngọc Tuệ như nhỏ dãi: "Woa! Trác gia các anh đúng là cực phẩm!" sau đó cô nhìn Trác Phùng cười gian, vỗ nhẹ lên ngực Trác Phùng: "Này, ngoài anh ta ra còn có ai nữa không hả? Anh trai hay em trai của anh nữa ấy, không cần quá đẹp trai như anh ta, chỉ cần tính tình dễ thương một chút, đừng hách dịch như cả anh và anh ta, hả, có không?"Trác Phùng thở dài, lắc đầu: "Nói được chưa? Tới đây có việc gì?"Ngọc Tuệ bị thái độ của Trác Phùng làm cho mất hứng, bấy giờ mới quay về chủ đề chính: "Đưa tài liệu anh cần đến, đã quên rồi à?""Đúng là đã quên, nhưng không cần nữa, cô có thể về rồi."Ngọc Tuệ chau mày chạy theo sau Trác Phùng: "Anh không cần cũng không gọi tới báo được một tiếng à? Trác gia các anh ai ai cũng đầu óc có vấn đề về thần kinh sao hả?""Hiện tại tôi không có tâm trạng, để khi khác tôi sẽ cùng cô thảo luận về vấn đề thần kinh này."Tức chết mà. Chuyện này thì có gì mà thảo với chả luận cơ chứ?"Aaaaaaa..." Ngọc Tuệ hậm hực ôm mớ tài liệu bỏ về, trong lòng không ngớt chửi rủa tên sếp chết tiệc.Đột nhiên nghe thấy tiếng Trác Phùng gọi tên mình ở phía sau: "Ngọc Tuệ."Cô quay người lại đã thấy Trác Phùng trước mặt. "Lại có chuyện gì?" cô bực mình hỏi lớn tiếng. Trác Phùng nhìn cô im lặng. Ngọc Tuệ nghiêng người quan sát Trác Phùng. Lạ nha! Anh ta thường ngày không đàn áp mình về công việc thì thôi, chưa bao giờ thâm tình một chút nào với mình cả. Cô nhẹ giọng hỏi lại: "Có chuyện gì?"Trác Phùng mi không động, đưa tay vào túi áo, lấy ra một thứ, đặt vào trong tay Ngọc Tuệ. Lần này thì anh trả lời: "Sáng mai đem nó đến sở cảnh sát, nhất định phải giao cho Hứa Vũ, đội trưởng đội điều tra đặc biệt."Ngọc Tuệ tròn xoe mắt kinh ngạc rồi gật gật đầu.Vẫn là nét mặt hệ trọng đó, anh nói tiếp: "Thêm điều này nữa, Hứa Vũ có bạn gái rồi."Ngọc Tuệ nghe xong liền giơ chân thuận lên giẫm vào chân Trác Phùng thật mạnh, gót giày của cô khiến chân anh dù mang giày cũng phải đau. "Đáng ghét, Ngọc Tuệ tôi sẽ không bao giờ yêu anh em, bạn bè thậm chí là đối tác của anh đâu."Trác Phùng vừa nhăn mặt vừa buồn cười, thật thống khổ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương