Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh
Chương 76: Đối Mặt Kẻ Thù
Trác Nhiên đứng dựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, khi Trác Phùng đi vào, anh ở phía sau lên tiếng: "Nếu Lâm Bối Na của sáu năm về trước, cô ấy có thể bỏ qua chuyện ân oán. Nhưng hiện tại, cô ấy là đang suy nghĩ điều gì, anh phải biết rõ."Trác Phùng dừng chân, quay lại nhìn Trác Nhiên, nở nụ cười ẩn nhẩn. "Em có thể hiểu rất rõ Lâm Bối Na của sáu năm trước, nhưng bây giờ, người hiểu cô ấy nhất chính là anh." cho nên không cần cậu em trai như Trác Nhiên xen vào. Trác Nhiên tiến đến gần, nói: "Con người sống trên đời phải nhìn chuẩn hiện tại và tương lai.""...""Đúng, anh hiểu Bối Na, anh biết cô ấy là người tốt, không tự tư tự lợi. Nhưng biết bấy nhiêu thì đã sao? Thù giết cha, dễ quên như vậy ư? Trác Phùng, anh nên nhớ, anh không nỡ đưa ba mình ra ánh sáng của pháp luật thì cô ấy cũng thương ba mình hơn cả tính mạng."Sắc mặt Trác Phùng thay đổi, lạnh nhạt nói: "Chỉ cần cô ấy vẫn chịu ở cạnh, mọi chuyện cô ấy làm và muốn làm, đều có thể dung túng."Trác Nhiên lắc đầu, cười lạnh: "Dung túng? Anh dung túng việc làm sai trái của cô ấy là tốt hay là hại cô ấy đây?""Chuyện này không cần em phải nhọc nhằn lo nghĩ." sau đó Trác Phùng tiến đến nắm lấy cổ áo Trác Nhiên, cảnh cáo: "Cút cô ấy ra xa một chút."Trác Nhiên cười: "Nếu em nói không thì sao?""Ngày mai anh sẽ đưa cô ấy về thông báo chuyện kết hôn, dù sao cũng trở thành chị dâu của em, không tránh cũng không được."Trác Phùng quay đi, Trác Nhiên không phục, ở phía sau nói vọng tới: "Thời đại 4.0 rồi chứ không phải thời Vua Chúa, không phải anh muốn là được. Chẳng qua anh chỉ là con trai của Trung tướng mà thôi, đừng nghĩ mình là Hoàng Đế hay Thái tử mà dung túng, mà ra lệnh. Kết hôn thì mặc kệ anh, em không tránh đấy, thì sao nào, hả, hả?"... Tối hôm đó Lâm Bối Na không hề chợp mắt, cô giữ nguyên một tư thế nằm trên giường, khí lạnh của máy điều hòa từ từ truyền đến. Cô nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ gặp tên hung thủ đó, sẽ đối diện với hắn, cô rất muốn biết phản ứng của hắn sẽ ra sao. Nhưng không rõ bản thân lại đang lo lắng điều gì, chỉ thấy có một dự cảm chẳng lành khi mà trái tim cứ nơm nớp hồi hộp một chuyện gì đó sắp xảy ra.Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô giật mình gần như ngưng thở. Cô ngồi dậy để mở cửa, đầu quay cuồng khó chịu. Nhìn thấy Lâm Bối Y gương mặt tươi tắn, cô thở phào nhẹ nhõm. "Về muộn thế?""Ừm, em phải tăng ca."Lâm Bối Y ngồi xuống giường, đoán được có điều muốn nói, Bối Na dò hỏi: "Có chuyện gì sao?""Là... Cũng có... Lục Kiên muốn cưới rồi."Lâm Bối Na nghe xong liền bật cười: "Chuyện này thì có gì đâu, em đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Bà cô già ơi, em đã ba mươi rồi đó, sắp lão hóa rồi, không cưới kẻo người ta đổi ý bây giờ."Lâm Bối Y mỉm cười: "Ngày mai tụi em sẽ đi Lục Bắc để gặp cha mẹ ruột của anh ấy, khoảng 3 ngày mới về, đi rất sớm, chị...""Em lo cho chị?" Lâm Bối Na vỗ nhẹ tay em mình: "Ngốc quá! Chị tự lo cho mình được, huống gì bây giờ có Trác Phùng rồi, em còn lo gì chứ?""Thật chứ? Chị và Trác Phùng sẽ tốt chứ?" Lâm Bối Y không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại có dự cảm khó nói. Lâm Bối Na mỉm cười, gật đầu. "Còn hai tên sát thủ thì sao? Bọn chúng vẫn luôn ở trước nhà chúng ta, vì có Trác Phùng bên cạnh chị nên mới không xảy ra chuyện. Mai em đi rồi..."Lâm Bối Na lắc đầu trấn an: "Sẽ không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi đi."Sáng hôm sau Lâm Bối Y khởi hành từ rất sớm, cô không còn thấy hai tên sát thủ mấy ngày nay rình rập trước nhà nữa, nên nỗi bất an cũng vơi đi phần nào.Hai chiếc xe taxi trên đường va vào nhau khiến hành khách ngồi trong phải giật mình. Hỏng rồi, người trên xe thì không sao nhưng xe thì có sao đấy. Cả hai hành khách trên hai xe đều phải xuống để bắt xe khác. Trong không khí thoảng mùi hương rất nhạt, ngửi qua rất giống mùi hoa sữa.Trác Nguyên kéo vali ra, thầm bực bội: "Vừa đi công tác trở về lại gặp chuyện xui, không hay rồi, phải xem ai là sao chổi của mình để biết mà né." sau đó lất ló tìm người. Trác Nguyên bước tới chỗ cô gái ấy đang đứng, giữa bóng nắng, gương mặt cô ấy hoàn hảo lọt vào mắt anh.Vì anh cũng là sinh viên của ZEC, làm sao mà không biết người theo đuổi anh trai mình lâu nhất, ít nhiều cũng có ấn tượng, cho nên anh nhận ra cô, là đàn chị của anh, Ngọc Tuệ.Thế nên anh ngậm mồm không thể mở miệng nói bất cứ thứ gì, dẫu sao cũng nên nể mặt anh hai của mình.Nhưng, cô gái ấy lại liếc mắt, hất cằm hỏi: "Nhìn cái gì, chưa đủ xui xẻo hay sao còn ám tôi nữa?"Nhất thời Trác Nguyên á khẩu với cô, sau khi trong đầu xuất hiện được câu trả lời thì Ngọc Tuệ đã leo lên một chiếc taxi khác rời đi ngay trước mắt anh."Cô xui hay tôi xui?" Trác Nguyên nhún vai lẩm bẩm. ***Gió đêm lạnh lẽo từ từ thổi đến. Dưới trời đêm, trên đầu Trác Phùng là ánh đèn đường rực rỡ, cả con đường sáng trưng bởi ánh đèn khu nhà của Lâm Bối Na. Anh rút di động gọi điện cho Ngọc Tuệ: "Đã gặp Hứa Vũ chưa?""Vẫn chưa.""Tại sao còn chưa?" Trác Phùng nhíu mày. "Anh ta đi làm nhiệm vụ, mà anh tưởng tôi muốn gặp là được à? Tôi ngồi muốn tê hết cả chân rồi đây này." Ngọc Tuệ quở trách ở trong điện thoại. Trác Phùng tắt máy, lấy bao thuốc lá, rút ra một điếu, châm lửa. Anh rít một hơi, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt phiền muộn khó đoán. Lâm Bối Na rảo nhanh chân bước đến chủ động ôm chặt lấy anh từ phía sau. Sợ cô quơ tay trúng, lại nghĩ cô không ngửi được mùi thuốc lá nên vội dập đi. "Anh sao đấy? Có bao giờ em thấy anh hút thuốc đâu?"Trác Phùng xoay người, một tay ôm eo cô, một tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô: "Là vì trước đây em không thấy thôi."Lâm Bối Na gật đầu: "Tạm tin anh đó.""Phải thật tin chứ? Còn chuyện gì buồn bực khiến anh suy nghĩ nữa khi mà em sắp trở thành Trác phu nhân của anh?"Lâm Bối Na càng ôm chặt anh hơn: "Đại Trác, anh dẻo miệng thật đấy."Trác Phùng cười, nụ cười phức tạp, sau đó nói: "Đi thôi."Chiếc xe đi thẳng một mạch về hướng ngôi biệt thự của Trác trung tướng. "Sau này em hạn chế gặp Trác Nhiên đi, không gặp càng tốt." Trác Phùng vừa điều khiển vô lăng vừa nói, ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại có lực đả kích Lâm Bối Na. "Trác Phùng, anh là đang ra lệnh cho em?""Anh là chồng của em, chỉ có một yêu cầu này thôi, không hề quá đáng." Trác Phùng từ tốn đáp lại. "Anh vẫn không tin giữa em và anh ấy là trong sáng?""Anh tin, dĩ nhiên là anh tin em. Nhưng vấn đề không phải là tin hay không tin."Thái độ và suy nghĩ của anh đương nhiên cô hiểu. Tuy lời nói ra có khiến cô khó chịu nhưng tâm ý như mật ngọt. Cô chống cằm nhìn anh, chớp chớp mắt: "Em có tật hay quên, nhỡ đâu chân lại chạy lung tung, như vậy thì phải phiền anh luôn kề sát bên em rồi.""Em... Hay lắm, không xem lời chồng mình nói ra gì rồi." Trác Phùng giơ một tay búng vào trán cô. Lâm Bối Na được đà tiến tới, dùng ngón trỏ khẩy vào mũi của anh: "Anh mà cứ như vậy em sẽ cho là anh đang ghen đấy.""Ghen sao?" Trác Phùng cười thầm, gật đầu, kéo tay cô qua, đặt lên vị trí kéo khóa quần của anh: "Đúng đấy, em phải làm sao cho anh hết ghen đi."Lâm Bối Na tim đập như hồi mới làm chuyện ấy, mặt đỏ bừng lên. Cô kéo tay về: "Biến thái!"***Tại sở cảnh sát. Hứa Vũ vừa bước vào thì đồng nghiệp đã vỗ vai chỉ về chỗ Ngọc Tuệ đang ngồi: "Này, cậu làm gì có lỗi với tiểu mĩ nhân kia hay sao mà người ta ngồi đợi suốt buổi chiều nay rồi đó."Hứa Vũ nhìn theo hướng tay, sau đó quay lại nói với cậu bạn đồng nghiệp: "Cẩn thận cái mồm của cậu với tôi đấy."Hứa Vũ đi tới đứng ngay chỗ Ngọc Tuệ, lên tiếng: "Nghe nói cô tìm tôi?"Ngọc Tuệ đang xoa bóp chân thì ngước lên: "Anh là Hứa Vũ?""Phải, Hứa Vũ là tôi."Ngọc Tuệ vui mừng đứng lên: "Tốt quá, tôi còn tưởng phải đợi đến đầu hai thứ tóc luôn rồi cơ đấy."***Thật khéo, hiếm khi có đông đủ thành viên như hôm nay, Trác Cảnh, Trác Nhiên, Trác Nguyên đều ngồi ở phòng khách.Lâm Bối Na đi vào cùng Trác Phùng, nhìn thấy bọn họ, cô cúi đầu chào Trác Cảnh, ông ta hiển nhiên gật đầu. Nhìn thấy hai người, Trác Nguyên vui vẻ kéo Lâm Bối Na lại chỗ của mình, sau đó ngồi xuống cạnh cô. Nét mặt Trác Phùng như kiểu: thằng ôn con này, anh mày vẫn chưa chết đấy. Trác Nhiên ngồi im lặng nhìn Lâm Bối Na, nét mặt bình thản.Trác Cảnh ho khan một tiếng, trầm giọng: "A Nguyên, có biết phép tắc không?"Trác Nguyên chu miệng: "Người nhà cả thôi mà, huống gì..." ngước lên nhìn Trác Phùng đang đứng: "Anh hai, có đúng không hả? Đây là nhà của anh, chẳng lẽ còn đợi em kéo ghế mời ngồi hay sao?"Trác Phùng không trả lời, ngồi xuống chỗ bên cạnh Lâm Bối Na. Bỏ qua lời nói của Trác Nguyên, Trác Phùng nhìn cha mình nói: "Như con đã nói trước đó, hôm nay đưa Bối Na về là muốn thông báo với cả nhà, chúng con sẽ kết hôn."Trác Cảnh nhìn Lâm Bối Na, ánh mắt phức tạp: cô ta vẫn chưa hay biết gì thật sao?"Thế thì cứ chọn ngày đi.""Vâng."Sở dĩ là chuyện vui, nhưng cuộc nói chuyện rất ngắn, sau khi thông báo là đã có thể kết thúc nhanh chóng rồi. Điều này ai cũng hiểu rõ nguyên do, chỉ có cậu út Trác là không hiểu mọi người trong nhà đang ngậm cái gì trong miệng mà nét mặt căng thẳng đến vậy. Thế nên anh quay sang nói với Lâm Bối Na: "Thế thì phải gọi cô một tiếng chị dâu rồi. Chị dâu!"Lâm Bối Na mỉm cười, giễu cợt: "Ngọt miệng thế!""Này chị dâu, ở lại ăn tối nhé.""Ừm."Trác Phùng nghiến răng, ghé sát tai cô, khẽ giọng: "Tránh xa cả cái tên nhóc này nữa."Lâm Bối Na cười thầm: "Cụ tổ cố anh, đúng là đồ hâm."Bữa ăn trôi qua vô vị, Trác Nguyên nghĩ nếu không có mặt cha mình thì sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bao năm nay vẫn luôn như thế còn gì? Vì thế Trác Nguyên không hề nghi ngờ tâm trạng và thái độ của mọi người. Vậy nên sau khi dùng xong bữa, cậu liền bỏ đi lên phòng.Trác Nhiên ngồi ở phòng khách cùng Trác Phùng để đợi Lâm Bối Na đi tolet. Sau khi Lâm Bối Na rửa tay xong, cô không đi ra ngoài phòng khách mà đi lên trên cầu thang. Trác Cảnh đứng chắp hai tay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khung cảnh bên ngoài ảm đạm nhuốm màu đen của màn đêm. Nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta quay người lại, Lâm Bối Na thần sắc lạnh lẽo hoàn toàn khác với vừa nãy đang đứng trước mặt. Trác Cảnh đủ thông minh để hiểu chuyện gì đang xảy ra.Ông ta cất tiếng: "Hóa ra cô chỉ đóng kịch trước mặt Trác Phùng, muốn kết hôn với nó là giả."Lâm Bối Na cười lạnh: "Yêu anh ấy là thật, muốn kết hôn cũng là thật, nhưng cùng ông ở một chỗ, gọi ông là ba chồng thì thật khiến tôi buồn nôn.""Vậy hôm nay cô đến đây là muốn gì? Chúng ta không đội trời chung." Trác Cảnh nheo mắt. Lâm Bối Na phỉ nước bọt: "Ông đừng dùng từ "chúng ta" ở đây. Giữa tôi và ông không đội trời chung, bởi vậy, một là tôi, hai là ông, phải chết." cô nhấn mạnh hai chữ cuối. Trác Cảnh chậm rãi vỗ tay: "Nói hay lắm. Ra tay đi." ông ta tiền về phía Lâm Bối Na. Lâm Bối Na không ngần ngại ra tay với ông ta. Tuy Trác Cảnh đã lớn tuổi nhưng phong độ vẫn còn, cho nên Lâm Bối Na dù có võ công cao cường cũng khó mà qua được sức của một Trung tướng như Trác Cảnh. Ở dưới nhà, Trác Nhiên và Trác Phùng nghe thấy tiếng động trên đầu mình. Hai người kinh ngạc nhìn nhau, trong đầu đều nghĩ đến Lâm Bối Na, lập tức cả hai chạy lên.Lâm Bối Na dẫu sao cũng vừa mới hư thai, sức khỏe không khác gì phị nữ sau sinh, thể lực vẫn còn khá yếu, cho nên mình mẩy đã đầy thương tích.Lúc Lâm Bối Na bị ngã ở đầu tủ, chiếc tủ cũng ngã theo đè lên người cô, những thứ bên trong ngăn kéo bị rơi ra. Lâm Bối Na vung tay đẩy chiếc tủ để thoát thân. Khi tay chạm xuống sàn, trong mớ hỗn độn giấy tờ, có một thứ gì đó lạnh như băng. Theo bản năng cô cầm lên, thứ trong tay hơi nặng, màu đen tuyền.Trác Phùng và Trác Nhiên chạy đến nơi, kinh ngạc nhìn hai người bên trong phòng. "Bối Na..." Trác Phùng bất giác gọi tên cô nhưng thanh âm chỉ đủ mình nghe.Lâm Bối Na nhìn hai người vừa đến, cô gắng sức để đứng lên, mỉm cười. Trác Nhiên nhìn thấy thứ màu đen nhỏ bé cô cầm trên tay kia, nó có lực sát thương rất lớn. Anh định tiến đến thì Lâm Bối Na giơ tay lên chĩa nó về phía Trác Cảnh."Đứng lại, không ai được bước tới.""Bối Na, đừng!" Trác Phùng lên tiếng. Lâm Bối Na cười lạnh, không quan tâm đến hai anh em nhà bọn họ, chỉ chăm chăm nhìn Trác Cảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương