Tình Yêu Ấm Áp
Chương 890: Anh buông tay, em hạnh phúc rồi chứ? (4)
* Anh khẽ ẩn đầu cô lên vai mình, “Anh gọi điện thoại cho anh Mạc, không phải bồi thường nhiều, chút tiền lẻ này em đừng để ở trong lòng Anh chỉ hy vọng sau này gặp phải chuyện gì, em có thể nghĩ đến anh đầu tiên.” Anh tưởng người đầu tiên cô tìm là Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Bằng không muốn giúp nên cô mới tìm anh nên trong lòng vẫn để ý Tựa vào bờ vai rộng rãi của anh, nước mắt Đồng Hiểu càng không ngừng được, có lúc, cô cũng muốn có một bờ vai lúc nào cô cũng có thể dựa vào Đến chung cư của cô, Hách Triết đưa cô lên tầng Anh đi vào phòng bếp rót cho cô cốc nước nóng Đồng3Hiểu cầm chặt cái cốc trong lòng bàn tay, hy vọng nhiệt độ của nước có thể xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền tới trái tim “Bé con, chuyện của mẹ em không cần quá lo lắng, anh tin bọn họ sống ở đây một khoảng thời gian là sẽ không thích ứng được mà trở về Cẩm Giang thôi Để bọn họ sống ở đây mấy ngày cũng tốt, cảm nhận áp lực cuộc sống ở nơi này, sau này có thể hiểu được sự vất vả của em.” Đồng Hiểu cười khẽ lắc đầu, “Mẹ em thế nào anh còn không biết sao? Một người thích thể diện như vậy, nếu đã đến rồi, sao có thể dễ dàng quay về? Cứ nghĩ đến việc0bà ấy ở nhà của Thẩm Thần Bằng, trong lòng em lại khó chịu.” Anh đau lòng ôm chặt cô vào trong lòng, không có cách nào tưởng tượng, những năm qua cổ đã chịu bao nhiêu khổ sở Tiết Ngọc Lan ở nhà cũng nhận được tin tức, bữa tối bà hỏi An Noãn, “Noãn Noãn, bác nghe nói hôm nay mẹ của Đồng Hiểu làm náo loạn ở trung tâm thương mại, chuyện gì thế?” An Noãn nhíu mày, cô đâu có dám nói tình hình thật với Tiết Ngọc Lan, chỉ đành giấu giếm, “Hiểu lầm thôi ạ, đều giải quyết xong rồi, bác đừng để trong lòng.” “Vậy à, lời đồn đại bây giờ thật đúng là đáng sợ, có người nói mẹ của5Đồng Hiểu lớn tiếng ầm ĩ lên ở trung tâm thương mại, nói Thần Bằng là con rể bà ấy, mua đồ ở trung tâm thương mại không chịu trả tiền Bác cảm thấy chuyện này không thế nào, có thể nuôi dưỡng được đứa bé lễ phép như Hiểu Hiểu, nhất định ba mẹ cũng có tố chất rất tốt.” Người nhà họ Thẩm tôn trọng Đồng Hiểu, chưa bao giờ đi điều tra gia đình cô Chung Hân Văn nghẹn miếng cơm trong cổ họng Những người đang ngồi ở đây, trừ An Noãn và Mạc Trọng Huy ra, Chung Hân Vãn hiểu rõ gia đình Đồng Hiểu nhất “Người nhà Đồng Hiểu đến Bắc Kinh cũng được mấy ngày rồi, hôm nào bác phải đích thân đến chơi,4thăm người nhà nó, chỉ sợ là sẽ dọa bọn họ.” An Noãn cuống lên nói: “Bác dâu, không được đâu.” Tiết Ngọc Lan nghi ngờ, “Tại sao không được? Sau này chúng ta là người một nhà, thể nào cũng phải gặp mặt.” “Ý cháu là chưa được anh Thần Bằng đồng ý mà đi gặp người nhà của Đồng Hiểu, anh ấy sẽ nổi giận Hơn nữa thân phận của bác như vậy, chỉ sợ sẽ dọa bọn họ thật.” Tiết Ngọc Lan gật đầu, “Được rồi, đợi Thần Bằng sắp xếp đi, bác và bác hai cháu đều sốt ruột lắm rồi.” Đêm hôm đó, Chung Hân Văn kéo An Noãn vào trong phòng, hỏi rõ mọi chuyện An Noãn không chút giấu giếm, nói hết cho cô nghe “Em9thật không ngờ người nhà của Đồng Hiểu lại như vậy! Bác hại và bác dâu mà biết, chỉ sợ cuộc hôn nhân này sẽ không thành được.” Chung Hân Văn thở dài, “Em không biết Đồng Hiểu đáng thương thể nào đâu...” Chung Hân Văn nói hết những khổ sở Đồng Hiểu gặp từ nhỏ ra, càng nói càng cảm thấy tức giận An Noãn nghe mà hốc mắt đỏ lên, không nhịn được cảm khái, “Sao Đồng Hiểu lại đáng thương như vậy!” “Cho nên, cậu ấy nên có được hạnh phúc hơn bất cứ ai.” Ngày hôm sau, An Noãn dẫn Đinh Đinh đến trường học, Đồng Hiểu luồn cúi đầu không dám nhìn cô An Noãn cảm thấy đau lòng, cô gái này thật sự nên được yêu thương thật nhiều. Cô hào phóng đi tới chào hỏi Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, đã lâu không gặp.” Cô gọi thẳng tên Đồng Hiểu mà không gọi cô Đồng là muốn tăng thêm sự thân thiết của bọn họ Nhưng Đồng Hiểu lại đỏ mặt đáp một câu, “Chào cô, cô Mạc.” Giọng vô cùng xa cách An Noãn cầm tay cô, cười nói: “Đinh Đinh và Đông Đông nhà tôi rất nhớ cô, luôn miệng hỏi lúc nào cô Đồng đến nhà chơi Bác dâu tôi thì ngày nào cũng nhắc đến cô, ngay cả bác hai tôi cũng hỏi cô.” Đồng Hiểu cúi đầu không nói gì Có thời gian cô nhất định phải đến nhà chơi đấy, nhân tiện chơi với Hân Văn, chị ấy ở nhà một mình buồn chán lắm, dùng lời của chị ấy là ở nhà chỉ có Đông Đông chơi với chị ấy.” Cho dù An Noãn nói gì, vẻ mặt Đồng Hiểu đều rất không tự nhiên, tại vẫn đỏ Có lẽ cô vẫn cảm thấy xấu hổ vì chuyện ngày hôm qua An Noãn muốn nói với cô, chuyện này không liên quan đến cô, nhưng lại đến miệng lại không nói ra được, dù sao vết sẹo bị vạch ra cũng sẽ rất đau. “Tôi nghe chồng tôi nói cô đang qua lại với Hách tổng của tập đoàn Thịnh Huy, tôi đã từng ăn cơm với anh ta một lần, anh ta là người rất tốt.” Lúc này Đồng Hiểu mới ngẩng đầu nhìn về phía An Noãn. An Noãn vỗ tay cô, “Mặc dù cô không thể ở bên anh tôi, nhưng cũng không sao, chỉ cần có hạnh phúc là được rồi Cho dù cô ở bên ai đều phải tự tin lên, cô là một cô gái vô cùng tốt, nhất định sẽ hạnh phúc.” “Cảm ơn cô.” Lúc này vẻ mặt Đồng Hiểu mới buông lỏng Sau đó lại có phụ huynh đến tìm Đồng Hiểu trò chuyện tình hình của con, An Noãn mới rời đi Đồng Hiểu và Hà Thu Đình bạn đến trưa mới xong. Hà Thu Đình: “Bận đến điên rồi, cuối cùng cũng xong Đồng Hiểu, cô và anh Thẩm thế nào rồi? Tôi thấy buổi sáng cô Mạc tìm cô nói chuyện rất lâu, xem ra chuyện tốt của cô và anh Thẩm sắp thành rồi.” Đồng Hiểu cười khẽ lắc đầu, “Không, tôi và Thẩm Thần Bằng đã chia tay từ lâu rồi.” Hà Thu Đình bĩu môi, “Đồng Hiểu, không đến nỗi như vậy chứ, ở trước mặt tôi còn không nói thật.” “Thật, tôi và anh ấy không còn ở bên nhau nữa.” “Được rồi, vậy bây giờ cô có bạn trai chưa?” Cô lắc đầu, “Vẫn chưa.” “Thật là nhàm chán! Hai tháng nghỉ hè tôi cũng không rảnh rỗi, có bạn trai, đã chuẩn bị bàn chuyện cưới xin rồi.” “Nhanh như vậy à?” “Tôi không còn nhỏ nữa, ở nhà giục lắm rồi, cảm giác cũng không tệ lắm, chuẩn bị cưới thôi Hôm nào có cơ hội tôi dẫn cô đi gặp bạn trai tôi, mặc dù anh ấy không phong lưu phóng khoáng bằng anh Thẩm, nhưng cũng rất được Anh ấy có một công ty nhỏ ở Bắc Kinh, coi như có chút thành tựu.” Nhìn nụ cười trên mặt Hà Thu Đình, Đồng Hiểu có thể thấy cô ta vô cùng hài lòng với người bạn trai này Lúc tan làm, Hách Triết gọi điện thoại cho cô, nói đã đợi cô ở cổng trường rồi. Đồng Hiểu hơi buồn bực, lén lút chạy ra khỏi trường học, chui vào trong xe của anh Hách Triết cảm thấy buồn cười, dịch đến thắt dây an toàn cho cô, cười nói, “Làm gì mà như trộm thế, anh mất mặt như vậy à?” “Không phải, đồng nghiệp ở trường học của em tương đối.” “Tương đối nhiều chuyện?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương