Tình Yêu Ấm Áp
Chương 891: Anh buông tay, em hạnh phúc rồi chứ? (5)
* “Em không muốn ăn.” Anh nghĩ một chút, nói, “Hay là thế này, đến chung cư của anh đi, anh đích thân xuống bếp nấu cho em ăn.” “Em thật sự không muốn ăn, anh đưa em về nhà đi.” “Thật là không nể mặt, anh quá thất vọng vì em rồi.” Anh nói như vậy rồi khăng khăng lái xe đến chợ, kéo Đồng Hiểu đi mua đồ ăn Mua xong đồ ăn không đến chung cư của Hách Triết mà đến chung cư của Đồng Hiểu Chung cư của cô tuy nhỏ, nhưng ở chỗ này, cô có cảm giác an toàn Hai người cùng bận rộn ở phòng bếp, cô rửa rau, anh đích thân xuống bếp, phối hợp vô cùng ăn ý Nhà họ Thẩm, Thẩm Thần Bằng hiếm khi về3nhà ăn cơm, bị Tiết Ngọc Lan ra lệnh “Thần Bằng, con dẫn Hân Văn đi tìm Đồng Hiểu đi, con bé này ầm ĩ cả ngày rồi.” Nghe thấy tên Đồng Hiểu, anh tức giận, hừ giọng nói: “Cô ấy không phải là vợ con, bảo Thần Phong đi.” “Con tưởng nếu Thần Phong ở nhà, mẹ sẽ tìm con à? Thần Phong đi công tác rồi, ngày kia mới có thể về Hân Văn ầm ĩ đòi hôm nay đi gặp Hiểu Hiểu, trong nhà chỉ có một mình con là đàn ông, con không đưa nó đi thì ai đưa nó đi?” Tiết Ngọc Lan vẫn còn cố ý tạo cơ hội cho anh và Đồng Hiểu. Chung Hân Văn thì lạnh lùng nói: “Không cần anh ấy đưa cháu tự lái0xe đi.” Miếu Dung bị dọa sợ, “Như vậy sao được, con còn đang có thai, nếu như xảy ra chuyện gì, không phải Thần Phong về sẽ mắng chết mọi người sao?” Miêu Dung nói rồi nhìn về phía Thẩm Thần Bằng, “Thần Bằng, thím cầu xin cháu còn không được sao?” Thẩm Thần Bằng cau mày, “Không phải ở nhà có tài xế sao?” “Tài xế thím cũng không yên tâm, thím chỉ tin cháu.” Thẩm Thần Bằng buồn bực, bị ba người phụ nữ nhà họ Thẩm ép, cuối cùng bất đắc dĩ lái xe đưa Chung Hân Văn qua đó Anh quen đường đến chung cư của Đồng Hiểu, còn bị Chung Hân Văn chê cười, “Chậc chậc, anh rất quen con đường này nhỉ, xem ra đến đây không ít.” Thẩm5Thần Bằng trợn mắt “Ồ, cái xe kia giống xe anh kia, khu này có thể có người giàu như vậy à?” Thẩm Thần Bằng theo tầm mắt Chung Hân Văn nhìn sang, thấy chiếc Bentley đậu ở góc, anh dùng sức siết chặt vô lăng, gân xanh nổi đầy tay “Anh cùng tôi vào đi, nếu không tôi xảy ra chuyện gì, Thần Phong về sẽ không tha cho anh đâu.” “Cút!” Giọng anh lạnh như băng dọa Chung Hân Văn giật mình “Không đi thì không đi, làm gì mà hung dữ với phụ nữ có thai như vậy Tôi sẽ lên chơi rất lâu, anh tìm chỗ nào mà ăn cơm đi Đợi lúc nào về tôi gọi điện thoại cho anh, anh đến đón tôi.” Đồng Hiểu và Hách Triết vừa mới nấu xong4đồ ăn bế lên bàn thì nghe thấy có người gõ cửa Hách Triết tháo tạp dề ra, chạy đi mở cửa, cửa mở ra, thấy Chung Hân Văn, hai người đều ngẩn ra. “Đã lâu không gặp.” Hách Triết phản ứng lại trước Chung Hán Văn cười khan hai tiếng, “Hóa ra chiếc Bentley dưới tầng là của anh à, tôi nói sao khu này có thể có người giàu như vậy.” “Món gì thế, thơm vậy?” Chung Hân Văn chạy đến phòng ăn, hưng phấn kêu lên, “Tớ đến thật đúng lúc.” Đồng Hiếu xới cơm cho cô, Chung Hân Văn ăn một miếng thật to. “Tớ ở nhà họ Thẩm ngày nào cũng ăn đồ bổ, uống đủ loại canh bổ, sắp ngấy chết rồi, món ăn gia đình như này vẫn ngon hơn.”9Đồng Hiểu cười gắp thức ăn vào bát cô, “Ăn từ từ, còn nhiều lắm, không ai tranh với cậu đâu.” Chung Hân Văn cười, “Hai người ở bên nhau lúc nào thể, sao không nói cho tớ biết, không sợ tớ giận à?” Đồng Hiểu và Hách Triết nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng. “Thật ra như vậy cũng rất tốt.” Mặc dù nói như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Chung Hân Văn lại đột nhiên đồng cảm với Thẩm Thần Bằng “Hân Văn, cậu đến đây kiểu gì thế? Người nhà họ Thẩm có biết không?” “Thẩm Thần Bằng đưa tớ đến, chồng tớ đi công tác rồi.” Đồng Hiểu cau mày, không hỏi gì nữa. Ăn xong, Hách Triết thu dọn bát đũa, đến phòng bếp rửa bát Đồng Hiểu và Chung Hân Văn ngồi ở phòng khách xem ti vi nói chuyện. “Đồng Hiểu, cậu quyết định xong chưa? Anh ấy là lựa chọn của cậu à?” Chung Hân Văn chỉ người đàn ông đang rửa bát trong phòng bếp Đồng Hiểu không trả lời “Nếu như tớ là cậu thì cũng rất khó lựa chọn, dù sao hai người đều ưu tú như vậy.” “Không” Đồng Hiểu trầm giọng, “Tớ chưa từng nghĩ sẽ chọn Thẩm Thần Bằng.” Chung Hân Văn gật đầu, đi đến ban công, nhìn qua cửa sổ xuống dưới, xe của Thẩm Thần Bằng vẫn đỗ ở đó “Cậu đang nhìn cái gì thế?” Đồng Hiểu hỏi Cô chắn tầm mắt Đồng Hiểu, “Không có gì, tớ phải về đây, còn không về, người nhà họ Thẩm sẽ cuống lên mất.” “Tớ đưa cậu xuống dưới.” Chung Hân Văn cười khoát tay, “Không cần đâu, tớ tự đi xuống được.” “Bây giờ cậu là phụ nữ có thai, là đối tượng bảo vệ trọng điểm” Đồng Hiểu nói với Hách Triết vẫn đang rửa bát trong phòng bếp một tiếng rồi cùng Chung Hân Vãn ra khỏi chung cư Trong thang máy, Chung Hân Văn nghiêm túc nhìn Đông Hiểu, “Đồng Hiểu.” “Sao thế?” “Cậu và Hách Triết ở bên nhau thật sự không tệ, phải biết quý trọng.” Nghĩ đến việc mẹ Đồng Hiểu gây chuyện ở trung tâm thương mại của Mạc Trọng Huy, Chung Hân Văn đột nhiên cảm thấy khoảng cách của hai gia đình bọn họ rất xa Có lẽ tìm một người đàn ông có xuất thân ở gia đình bình thường, đối với Đồng Hiểu mà nói, sẽ thoải mái hơn nhiều. Đồng Hiểu cười, không nói nhiều Xuống thang máy, cô thấy ngay xe của Thẩm Thần Bằng đỗ ở bên ngoài chung cư Bọn họ đi tới, mở cửa xe thì mới không thấy Thẩm Thần Bằng không ở trên xe Hai người cùng đưa mắt tìm, thấy Thẩm Thần Bằng đứng ở dưới một gốc cây lớn hút thuốc, ánh đèn đường mờ ảo kéo cái bóng của anh ra rất dài. “Cậu đi gọi anh ấy giúp tớ đi.” Chung Hân Văn ngồi vào trong xe. Đồng Hiểu do dự đi tới trước mặt anh, thấp giọng nói: “Hân Văn muốn về nhà rồi.” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hơi mơ hồ. Cô nhắc lại một câu, “Hân Văn đã ở trên xe rồi.” Anh híp mắt nhìn cô, giọng nói lạnh như băng, “Đồng Hiểu, ở bên anh ta, em hạnh phúc không?” Cô không trả lời, chuyển chủ đề, “Hân Văn ở trên xe đợi anh, anh mau đưa cậu ấy về đi, đi đường cẩn thận.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương