Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt
Chương 98: Không được xem là phản bội
Khoảng thời gian tồi tệ nhất trong sự nghiệp, Nhan Ôn đối đãi với người bên cạnh ra sao, còn giờ Giang Linh Vận đối đãi với anh ra sao?
A Huy đứng ngay cổng khu vực căn hộ, hút liên tiếp mấy điếu thuốc.
Anh gọi điện cho bà xã của mình: “Mấy ngày nay mẹ con em sống thế nào?" “Vẫn ổn, nhưng công ty của em xoay sở vốn không kịp, đang cắt giảm nhân sự, A Huy, khi nào anh mới trở về nhà được? Em và con rất nhớ anh." "Tiền kiếm nhiều ít không quan trọng, chỉ cần gia đình chúng ta luôn ở cạnh nhau."
Mắt của A Huy đỏ hoe, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm vô tận, nghẹn ngào bảo rằng: “Ngày mai, ngày mai anh sẽ trở về.”
Anh đã cho Giang Linh Vận một cơ hội, chính cô ta không biết trân trọng.
Mối quan hệ hợp tác của bọn họ đích thật phải kết thúc rồi.
Anh không lựa chọn bỏ rơi Giang Linh Vận vào lúc khó khăn nhất, nhưng cô có thể tùy tiện vì một hợp đồng đá bỏ anh. Tối đó A Huy liên lạc với chị Hà: “Tôi có thể sắp xếp để các người gặp mặt, nhưng hi vọng các người đừng dẫn phóng viên theo.” "Chúng tôi không xấu xa như Giang Linh Vận, còn nữa.."
Chị Hà ngập ngừng giây lát bảo rằng: "Tôi có quen biết một người bạn, làm môi giới bất động sản, nếu anh cần thì tôi sẽ giúp anh giới thiệu, rời khỏi giới giải trí, anh vẫn phải tiếp tục tìm kiếm một công việc." “Không cần...” “Chúng tôi biết công ty của vợ anh đang kinh doanh không ổn, nếu cả hai đều mất đi nguồn kinh tế, thì con cái phải làm sao? Anh yên tâm, đây không được xem là anh bán đứng Giang Linh Vận, anh chỉ đang lựa chọn con đường đúng đắn mà thôi."
Sáng hôm sau, Giang Linh Vận bảo A Huy giao tất cả tiền bạc ra đây.
Cô nhíu mày chế bai: “Chỉ nhiêu đây thôi ư? Không đủ tôi mua một bộ quần áo, anh có biết hôm nay tôi gặp mặt với công ty đó, đối với tôi quan trọng biết bao không!" “Đây là toàn bộ tài sản trên người tôi đó." A Huy móc chiếc ví trống rỗng, đưa cho Giang Linh Vận xem.
Giang Linh Vận không khách sáo trả lời: “Vậy chẳng phải vẫn còn thẻ tín dụng sao? Dẫn tôi đến tiệm đồ hiệu sắm quần áo ngay! Chỉ cần tôi ký được hợp đồng, thì anh mới có cuộc sống tốt."
Ngữ khí của cô như đang ra lệnh cho người giúp việc. "Không được, hiện giờ tôi đã không có việc làm, tôi không thể gia tăng gánh nặng." “Vậy anh lấy tiền của vợ anh đi! Chẳng phải cô ta vẫn đang đi làm sao?” Giang Linh Vận bực bội hừ lạnh một tiếng: "Thôi bỏ đi, tôi cũng chả mong chờ gì ở anh."
A Huy thấy cô lục lọi quần áo trong phòng, nhẹ nhàng đi ra ngoài, anh đã thấy rõ bộ mặt thật của Giang Linh Vận.
Vào lúc cô tiêu xài thoải mái, chẳng hề suy nghĩ đến anh, khi cô có đường ra, cũng chẳng đoái hoài đến anh, so với tính cách thẳng thắn của Nhan Ôn, Giang Linh Vận vừa giả tạo vừa làm màu. “Đi thôi, không kịp giờ đâu, à đúng rồi, anh cầm thẻ tín dụng đi thuê một chiếc xe chắc vẫn được chứ?” Giang Linh Vận lườm nguýt anh ta: “Tôi vẫn phải có chút mặt mũi chứ!”
A Huy bất lực cười mỉm: “Được, tôi đi thuê."
Cứ để cô sửa soạn chói chang đi gặp Nhan Ôn, đây là món quà cuối cùng về sự hư vinh mà anh dành tặng cô.
Bọn họ nhanh chóng đến điểm hẹn, Giang Linh Vận bảo A Huy mở cửa xe cho cô, sau đó bước xuống xe như một nàng công chúa.
Cô đắc ý nhếch môi cười và đi vào trong. "Tôi có hẹn sẵn, họ Giang." Cô mỉm cười, hoàn toàn phớt lờ lời bàn tán của các nhân viên phục vụ xung quanh. “Đó chẳng phải là nữ ngôi sao hành nghề ngủ dạo sao? Thật không biết xấu hổ, còn dám ra đây!” "Loại người như bọn họ, sớm đánh mất tiết tháo rồi."
Giang Linh Vận hừ nhẹ một tiếng, đợi cô ký hợp đồng với công ty, sau đó tìm một người đàn ông có quyền có thế, sớm muộn cũng sẽ đạp Nhan Ôn xuống dưới chân.
A Huy chỉ liếc sơ cô ta liền biết tỏng cô ta đang suy tính chuyện xấu trong bụng rồi. “Tại sao bọn họ vẫn chưa đến?" Cô nhìn đồng hồ: “Thật không đúng giờ."
A Huy ho khan một tiếng: “Chúng ta cũng vì thuê xe mà đến trễ mười lăm phút." “Tôi là ngôi sao nổi tiếng, trễ một chút thì có gì chứ? Bọn họ vốn không có thành ý, thôi bỏ đi, tôi miễn cưỡng đợi thêm một chút." Cô lấy miếng mút bắt đầu dặm phấn. "Anh nói xem có khi nào người phụ trách là đàn ông không? Tôi có cần ăn mặc hở hang thêm một chút không?" Cô tự nới lỏng cổ áo mình, chuẩn bị để lộ bầu ngực thêm chút nữa.
A Huy làm biếng đếm xỉa đến cô ta, chỉ lạnh lùng buông lời: “Chắc họ sắp đến rồi."
Năm phút sau, khi Giang Linh Vận nhìn thấy Nhan Ôn đẩy cửa bước vào, cả người đều như sụp đổ: “Tại sao cô đê tiện đến vậy, việc gì cũng tranh giành với tôi!” “Tranh giành u?"
Nhan Ôn đưa mắt nhìn chị Hà.
Chị Hà cười nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, lúc này còn công ty nào dám ký hợp đồng với cô chứ?"
Cô đưa cho A Huy một lá thư: “Đây là thư giới thiệu, hi vọng lần sau gặp mặt, anh đã có được cuộc sống tốt đẹp hơn."
A Huy đón lấy: "Cám ơn..."
Anh cần chịu trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình. "Anh dám bán đứng tôi ư? Cô ta cho anh bao nhiêu tiền, sau này tôi trả gấp đôi cho anh!" Giang Linh Vận tức giận hét lên.
A Huy lắc đầu: "Đây là một phần công việc, không phải tiền, cô vốn không nghĩ cho hoàn cảnh của tôi, tại sao tôi phải luôn lãng phí thời gian với cô chứ, tôi đối xử với cô tận tình tận nghĩa rồi."
Anh không nghĩ rằng Giang Linh Vận sẽ có cơ hội thắng được Nhan Ôn. "Anh... Ô, thật giống một con chó, ai đối xử tốt với anh, thì anh đi theo người đó!"
A Huy không ngờ Giang Linh Vận sẽ trở nên như vậy, bèn cười khẩy: "Vậy còn cô thì sao? Bò lên bao nhiêu chiếc giường mới xin được một suất đề cử, trước kia cô xem Nhan Ôn là đối thủ, cướp tài nguyên, cướp đàn ông từ tay cô ấy, kết quả thì sao? Những thứ đó vốn chẳng thuộc về cô!" “Cô không thắng nổi cô ấy đâu."
A Huy nói xong, quay lưng rời khỏi luôn.
Nhan Ôn bình lặng ngồi xuống ở phía bên kia, không mở lời trước, chỉ nhìn Giang Linh Vận chằm chằm.
Giang Linh Vận nghiến răng, phẫn hận lườm nguýt Nhan Ôn.
Nhất định có vấn đề bên trong, cô ta giương mắt nhìn ngó xung quanh, đề phòng nơi đây có thiết bị ghi hình gì đó. "Cô mua chuộc A Huy, lại hẹn tôi đến đây, rốt cuộc cô muốn làm gì? Đừng tưởng hiện giờ cô tốt đẹp hơn tôi bao nhiêu!” Giang Linh Vận không hề khách khí buông lời khiêu khích.
Thật ra trong lòng cô cũng có chút căng thẳng, hiện giờ Nhan Ôn đã nắm quyền chủ động. "Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn gặp cô thôi, khoảng thời gian trước xảy ra bao nhiêu chuyện, tôi nghĩ đáng lẽ cô cũng có rất nhiều lời muốn nói với tôi.” "Tôi chẳng có gì để nói với cô cả!” Giang Linh Vận cười nhạt, tựa lưng vào ghế: "Ô, tôi biết rồi, cô muốn cậy miệng tôi để biết tung tích của Bạch Triết Hiện chứ gì? Đừng vọng tưởng nữa, tình cảm của chúng tôi rất bền vững!"
Chị Hà cũng nhịn không được phải phì cười. “Nằm mơ cũng cần có giới hạn, cô tưởng Bạch Triết Hiện là kẻ ngốc sao?" "Triết Hiện nói rồi, chuẩn bị đón tôi ra nước ngoài kết hôn, nhà họ Bạch có rất nhiều tài sản ở nước ngoài, tôi vào giới giải trí cũng chỉ để thỏa niềm đam mê thôi, tôi không giống với cô, tôi không cần tốn hơi sức liền có thể đoạt được thứ mình cần, Nhan Ôn, cô không thắng nổi tôi đâu." "Tôi chẳng muốn thắng cô. “Đúng rồi, sao cô thắng tôi được, à, nếu đã nói tới đây, thì tôi kể cho cô nghe một bí mật vậy, sau khi kết thúc tiệc độc thân của cô và Bạch Triết Hiên, là tôi và Triết Hiện tiễn cô về nhà, sau đó chúng tôi mây mưa cả đêm trong căn phòng ngủ của cô đó.”
A Huy đứng ngay cổng khu vực căn hộ, hút liên tiếp mấy điếu thuốc.
Anh gọi điện cho bà xã của mình: “Mấy ngày nay mẹ con em sống thế nào?" “Vẫn ổn, nhưng công ty của em xoay sở vốn không kịp, đang cắt giảm nhân sự, A Huy, khi nào anh mới trở về nhà được? Em và con rất nhớ anh." "Tiền kiếm nhiều ít không quan trọng, chỉ cần gia đình chúng ta luôn ở cạnh nhau."
Mắt của A Huy đỏ hoe, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm vô tận, nghẹn ngào bảo rằng: “Ngày mai, ngày mai anh sẽ trở về.”
Anh đã cho Giang Linh Vận một cơ hội, chính cô ta không biết trân trọng.
Mối quan hệ hợp tác của bọn họ đích thật phải kết thúc rồi.
Anh không lựa chọn bỏ rơi Giang Linh Vận vào lúc khó khăn nhất, nhưng cô có thể tùy tiện vì một hợp đồng đá bỏ anh. Tối đó A Huy liên lạc với chị Hà: “Tôi có thể sắp xếp để các người gặp mặt, nhưng hi vọng các người đừng dẫn phóng viên theo.” "Chúng tôi không xấu xa như Giang Linh Vận, còn nữa.."
Chị Hà ngập ngừng giây lát bảo rằng: "Tôi có quen biết một người bạn, làm môi giới bất động sản, nếu anh cần thì tôi sẽ giúp anh giới thiệu, rời khỏi giới giải trí, anh vẫn phải tiếp tục tìm kiếm một công việc." “Không cần...” “Chúng tôi biết công ty của vợ anh đang kinh doanh không ổn, nếu cả hai đều mất đi nguồn kinh tế, thì con cái phải làm sao? Anh yên tâm, đây không được xem là anh bán đứng Giang Linh Vận, anh chỉ đang lựa chọn con đường đúng đắn mà thôi."
Sáng hôm sau, Giang Linh Vận bảo A Huy giao tất cả tiền bạc ra đây.
Cô nhíu mày chế bai: “Chỉ nhiêu đây thôi ư? Không đủ tôi mua một bộ quần áo, anh có biết hôm nay tôi gặp mặt với công ty đó, đối với tôi quan trọng biết bao không!" “Đây là toàn bộ tài sản trên người tôi đó." A Huy móc chiếc ví trống rỗng, đưa cho Giang Linh Vận xem.
Giang Linh Vận không khách sáo trả lời: “Vậy chẳng phải vẫn còn thẻ tín dụng sao? Dẫn tôi đến tiệm đồ hiệu sắm quần áo ngay! Chỉ cần tôi ký được hợp đồng, thì anh mới có cuộc sống tốt."
Ngữ khí của cô như đang ra lệnh cho người giúp việc. "Không được, hiện giờ tôi đã không có việc làm, tôi không thể gia tăng gánh nặng." “Vậy anh lấy tiền của vợ anh đi! Chẳng phải cô ta vẫn đang đi làm sao?” Giang Linh Vận bực bội hừ lạnh một tiếng: "Thôi bỏ đi, tôi cũng chả mong chờ gì ở anh."
A Huy thấy cô lục lọi quần áo trong phòng, nhẹ nhàng đi ra ngoài, anh đã thấy rõ bộ mặt thật của Giang Linh Vận.
Vào lúc cô tiêu xài thoải mái, chẳng hề suy nghĩ đến anh, khi cô có đường ra, cũng chẳng đoái hoài đến anh, so với tính cách thẳng thắn của Nhan Ôn, Giang Linh Vận vừa giả tạo vừa làm màu. “Đi thôi, không kịp giờ đâu, à đúng rồi, anh cầm thẻ tín dụng đi thuê một chiếc xe chắc vẫn được chứ?” Giang Linh Vận lườm nguýt anh ta: “Tôi vẫn phải có chút mặt mũi chứ!”
A Huy bất lực cười mỉm: “Được, tôi đi thuê."
Cứ để cô sửa soạn chói chang đi gặp Nhan Ôn, đây là món quà cuối cùng về sự hư vinh mà anh dành tặng cô.
Bọn họ nhanh chóng đến điểm hẹn, Giang Linh Vận bảo A Huy mở cửa xe cho cô, sau đó bước xuống xe như một nàng công chúa.
Cô đắc ý nhếch môi cười và đi vào trong. "Tôi có hẹn sẵn, họ Giang." Cô mỉm cười, hoàn toàn phớt lờ lời bàn tán của các nhân viên phục vụ xung quanh. “Đó chẳng phải là nữ ngôi sao hành nghề ngủ dạo sao? Thật không biết xấu hổ, còn dám ra đây!” "Loại người như bọn họ, sớm đánh mất tiết tháo rồi."
Giang Linh Vận hừ nhẹ một tiếng, đợi cô ký hợp đồng với công ty, sau đó tìm một người đàn ông có quyền có thế, sớm muộn cũng sẽ đạp Nhan Ôn xuống dưới chân.
A Huy chỉ liếc sơ cô ta liền biết tỏng cô ta đang suy tính chuyện xấu trong bụng rồi. “Tại sao bọn họ vẫn chưa đến?" Cô nhìn đồng hồ: “Thật không đúng giờ."
A Huy ho khan một tiếng: “Chúng ta cũng vì thuê xe mà đến trễ mười lăm phút." “Tôi là ngôi sao nổi tiếng, trễ một chút thì có gì chứ? Bọn họ vốn không có thành ý, thôi bỏ đi, tôi miễn cưỡng đợi thêm một chút." Cô lấy miếng mút bắt đầu dặm phấn. "Anh nói xem có khi nào người phụ trách là đàn ông không? Tôi có cần ăn mặc hở hang thêm một chút không?" Cô tự nới lỏng cổ áo mình, chuẩn bị để lộ bầu ngực thêm chút nữa.
A Huy làm biếng đếm xỉa đến cô ta, chỉ lạnh lùng buông lời: “Chắc họ sắp đến rồi."
Năm phút sau, khi Giang Linh Vận nhìn thấy Nhan Ôn đẩy cửa bước vào, cả người đều như sụp đổ: “Tại sao cô đê tiện đến vậy, việc gì cũng tranh giành với tôi!” “Tranh giành u?"
Nhan Ôn đưa mắt nhìn chị Hà.
Chị Hà cười nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, lúc này còn công ty nào dám ký hợp đồng với cô chứ?"
Cô đưa cho A Huy một lá thư: “Đây là thư giới thiệu, hi vọng lần sau gặp mặt, anh đã có được cuộc sống tốt đẹp hơn."
A Huy đón lấy: "Cám ơn..."
Anh cần chịu trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình. "Anh dám bán đứng tôi ư? Cô ta cho anh bao nhiêu tiền, sau này tôi trả gấp đôi cho anh!" Giang Linh Vận tức giận hét lên.
A Huy lắc đầu: "Đây là một phần công việc, không phải tiền, cô vốn không nghĩ cho hoàn cảnh của tôi, tại sao tôi phải luôn lãng phí thời gian với cô chứ, tôi đối xử với cô tận tình tận nghĩa rồi."
Anh không nghĩ rằng Giang Linh Vận sẽ có cơ hội thắng được Nhan Ôn. "Anh... Ô, thật giống một con chó, ai đối xử tốt với anh, thì anh đi theo người đó!"
A Huy không ngờ Giang Linh Vận sẽ trở nên như vậy, bèn cười khẩy: "Vậy còn cô thì sao? Bò lên bao nhiêu chiếc giường mới xin được một suất đề cử, trước kia cô xem Nhan Ôn là đối thủ, cướp tài nguyên, cướp đàn ông từ tay cô ấy, kết quả thì sao? Những thứ đó vốn chẳng thuộc về cô!" “Cô không thắng nổi cô ấy đâu."
A Huy nói xong, quay lưng rời khỏi luôn.
Nhan Ôn bình lặng ngồi xuống ở phía bên kia, không mở lời trước, chỉ nhìn Giang Linh Vận chằm chằm.
Giang Linh Vận nghiến răng, phẫn hận lườm nguýt Nhan Ôn.
Nhất định có vấn đề bên trong, cô ta giương mắt nhìn ngó xung quanh, đề phòng nơi đây có thiết bị ghi hình gì đó. "Cô mua chuộc A Huy, lại hẹn tôi đến đây, rốt cuộc cô muốn làm gì? Đừng tưởng hiện giờ cô tốt đẹp hơn tôi bao nhiêu!” Giang Linh Vận không hề khách khí buông lời khiêu khích.
Thật ra trong lòng cô cũng có chút căng thẳng, hiện giờ Nhan Ôn đã nắm quyền chủ động. "Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn gặp cô thôi, khoảng thời gian trước xảy ra bao nhiêu chuyện, tôi nghĩ đáng lẽ cô cũng có rất nhiều lời muốn nói với tôi.” "Tôi chẳng có gì để nói với cô cả!” Giang Linh Vận cười nhạt, tựa lưng vào ghế: "Ô, tôi biết rồi, cô muốn cậy miệng tôi để biết tung tích của Bạch Triết Hiện chứ gì? Đừng vọng tưởng nữa, tình cảm của chúng tôi rất bền vững!"
Chị Hà cũng nhịn không được phải phì cười. “Nằm mơ cũng cần có giới hạn, cô tưởng Bạch Triết Hiện là kẻ ngốc sao?" "Triết Hiện nói rồi, chuẩn bị đón tôi ra nước ngoài kết hôn, nhà họ Bạch có rất nhiều tài sản ở nước ngoài, tôi vào giới giải trí cũng chỉ để thỏa niềm đam mê thôi, tôi không giống với cô, tôi không cần tốn hơi sức liền có thể đoạt được thứ mình cần, Nhan Ôn, cô không thắng nổi tôi đâu." "Tôi chẳng muốn thắng cô. “Đúng rồi, sao cô thắng tôi được, à, nếu đã nói tới đây, thì tôi kể cho cô nghe một bí mật vậy, sau khi kết thúc tiệc độc thân của cô và Bạch Triết Hiên, là tôi và Triết Hiện tiễn cô về nhà, sau đó chúng tôi mây mưa cả đêm trong căn phòng ngủ của cô đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương