Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn
Chương 13
Editor: Lăng
Nếu không thích thì phải giữ khoảng cách.
"Ưm...... Ưm......" Trong căn nhà gỗ mơ hồ phát ra tiếng nức nở không rõ ràng.
Đôi mắt A Trân bị bịt kín bằng miếng vải đen, miệng bị nhét vớ, tay chân đều bị trói chặt, cô không cử động được, không nhìn thấy cũng không nói được.
Bỗng cô nghe được âm thanh sột soạt, như là có vật gì bị kéo lê trên mặt đất, còn có tiếng bước chân, tiếng hít thở nặng nề của đàn ông.
Là A Quang!
"Ưm ưm!" Cô muốn gọi tên A Quang.
Có thứ gì dừng ở bên cạnh cô, vật nặng đó đè lên chân cô. A Trân sợ hãi tới mức nín thở.
Có người kéo miếng vải đen trên mắt cô xuống, cô theo bản năng híp mắt lại chờ thích ứng với ánh sáng mới mở ra.
Nương theo ánh đèn mờ nhạt, cô nhìn thấy "vật thể" đè lên đùi mình —— là một người phụ nữ!
Người này vẫn nằm im không nhúc nhích đè lên đùi cô, trong đầu A Trân chỉ có một ý nghĩ: Đã chết rồi sao?
Bóng người trước mắt đong đưa qua lại, cô cảnh giác nhìn sang, cơ thể kịch liệt vặn vẹo, hai tròng mắt chứa đầy nước mắt lộ ra phẫn nộ cùng sợ hãi: "A!"
A Quang chậm rãi đi tới, rút cái vớ ra khỏi miệng cô.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì!" Giọng nói A Trân đứt quãng mang theo tiếng nức nở khóc rống lên.
Ánh đèn chiếu một bên mặt của A Quang, là khuôn mặt ngờ nghệch chất phác mà cô quen thuộc. Mà nửa kia giấu trong bóng tối, lại là thị huyết cuồng đồ, âm trầm trầm nhìn cô: "Đợi chút nữa em sẽ biết."
Đây đã không còn là người bạn trai ngoan ngoãn mà cô biết nữa, đây là kẻ biến thái trên lưng cõng năm mạng người!
A Trân vừa sợ vừa tuyệt vọng, nước mắt tràn mi, cô hèn mọn mà khẩn cầu: "Cảnh sát đã biết biết tung tích của anh, anh...... A ——"
A Trân còn chưa nói xong lời, má phải đã bị tát một cái mạnh. Trong con mắt đầy tơ máu của A Quang chỉ còn lại sự điên cuồng, nắm tóc cô gào to: "Cô câm miệng cho tôi!"
Da đầu bị xé rách khiến A Trân lại thét chói tai lần nữa.
"Nếu không phải do con tiện nhân mày, sao cảnh sát lại biết được là do tao làm, tất cả là do mày, là mày bán đứng tao, tao muốn giết mày!"
Hắn bóp cái cổ mảnh khảnh của A Trân.
Thân ảnh đang bị trói trên mặt đất khẽ động, hai chân bị trói chặt quán chú sức lực toàn thân đá thẳng vào người A Quang.
A Quang kêu lên một tiếng té xuống đất, vừa quay đầu liền phát hiện Triệu Tuyên Mỹ đã tỉnh lại, phun một ngụm nước bọt, âm độc nói: "Mẹ kiếp, vậy mà vẫn còn sức, vừa hay lấy mày ra khai đao trước."
"Không, không cần!"
A Quang ngó lơ lời nói của A Trân, xoay người đi ra ngoài tìm công cụ.
"Làm sao bây giờ? A Quang hắn...... Anh ấy điên rồi!"
Đã cùng đường, có thể không điên sao?
Triệu Tuyên Mỹ nhìn về phía A Trân đang hoa dung thất sắc, "Hừ" một tiếng, nói: "Không phải sợ, sẽ có người tới cứu chúng ta."
A Trân môi run đến lợi hại, ngập ngừng: "Thật vậy sao?"
Triệu Tuyên Mỹ cũng không dám chắc chắn.
Cô ấy bị A Quang đánh lén, một giây trước khi ngất xỉu, đã tranh thủ ngậm thiết bị định vị vào miệng. Chỉ cần Hoắc Đình cảm thấy vị trí của cô ấy có di chuyển, nhất định sẽ phát hiện dị thường. Chỉ là khi nào mới phát hiện, khi nào mới chạy tới thì lại không biết.
Các cô cần phải trước khi có cứu viện tới tự cứu bản thân trước. . Googl𝑒 𝗇ga𝙮 𝙩ra𝗇g ~ T𝖱u𝑴T 𝖱U𝒀𝑒N.𝒱N ~
Triệu Tuyên Mỹ không có thời gian trấn an A Trân, cô ấy dựa sát vào lưng A Trân, ý muốn dùng tay vẫn có thể hoạt động cởi trói giúp A Trân. Dây thừng siết rất chặt, cô ấy thật vất vả mới mở ra được một chút thì A Quang đã trở lại.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Trên trán Triệu Tuyên Mỹ đã ra một tầng mồ hôi lạnh, tay cô ấy không dám nới lỏng, còn phải luôn đề phòng tên biến thái A Quang này tập kích.
A Quang từ trong bao lấy ra hung khí, mỗi lần lấy ra đều giải thích rõ ràng là hắn dùng thứ này để giết ai. Tinh thần yếu ớt như A Trân nào chịu được những thứ này, van xin: "Đừng nói nữa, cầu xin anh đừng nói nữa!"
Triệu Tuyên Mỹ bị cô hét đến tê cả da đầu, muốn nhắc nhở cô không được chọc giận A Quang. Không ngờ A Quang lại cười ha hả, đôi tay giơ hung khí, bước đến thưởng thức bộ dáng bạn gái bị hắn dọa đến hoảng sợ.
A Trân khóc không thành tiếng.
A Quang còn đang cười thì phát hiện có người không phối hợp biểu diễn với gã, lập tức không vui, dí mũi dao đến trước mặt Triệu Tuyên Mỹ: "Mày không sợ tao giết mày sao?"
Mồ hôi lạnh từ thái dương lặng yên không một tiếng động chảy xuôi xuống, Triệu Tuyên Mỹ bất động thanh sắc đem thiết bị định vị dấu dưới cuống lưỡi, cô ấy cũng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tên biến thái trước mặt.
A Quang chú ý tới động tác nuốt xuống của cô ấy, hưng phấn mà huơ chân múa tay: "Mày sợ! Ha ha ha lũ khốn kiếp chúng mày đều sợ tao!"
Tiếng cười của gã quá dọa người khiến cho A Trân đang khóc tới muốn ngất đi cũng phải dừng lại, hoảng sợ nhìn gã, rồi nhìn về phía Triệu Tuyên Mỹ.
Triệu Tuyên Mỹ nhìn cô nháy nháy mắt.
A Trân mờ mịt.
Dây thừng rốt cuộc cũng cởi xong, Triệu Tuyên Mỹ viết vào lòng bàn tay cô mấy chữ, ý bảo cô không cần lên tiếng, xoay người phun thiết bị định vị vào mớ gỗ vụn.
"Mày làm gì đó?" Cảnh này không cẩn thận lại bị A Quang nhìn thấy.
Triệu Tuyên Mỹ nghĩ thầm xong rồi, có ý định liều chết một phen.
Cô ấy đã chuẩn bị để ra tay trước.
Đúng lúc này, A Trân sau khi được cởi trói liền đứng lên ôm lấy eo A Quang, khóc lóc nói: "A Quang, anh đừng đi sai đường nữa, cầu xin anh, hãy đi tự thú đi!"
A Quang bị chặn lại, cũng không thèm để ý Triệu Tuyên Mỹ, nhìn bạn gái đang ôm lấy hắn, châm chọc nói: "Tự thú?"
A Trân gật đầu như giã tỏi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Nằm mơ!" A Quang đột nhiên nắm cổ cô kéo tới vách tường, hết đấm lạ đá.
Tiếng kêu thảm thiết của A Trân vang lên không dứt bên tai, Triệu Tuyên Mỹ nghe được liền kinh hồn táng đảm. Cô ấy muốn đi cứu người, nhưng tay chân bị trói chặt không thể đứng dậy.
"Lưu Tử Quang!"
Triệu Tuyên Mỹ gầm lên, A Quang đang đánh đập bạn gái dữ tợn cũng dừng động tác.
A Quang không kiên nhẫn nhìn qua: "Gấp cái gì, dạy xong nó tao sẽ qua dạy lại mày."
Triệu Tuyên Mỹ hiện tại đã không còn cái khí phách bá vương hoa của cục cảnh sát nữa, tay chân cô ấy bị trói chặt, quần áo tóc tai lộn xộn, nhưng cô ấy vẫn thẳng lưng, đôi mắt tựa lang sói gắt gao nhìn chằm chằm con mồi đối diện, khẽ nhếch môi, thấp giọng nói: "Nhìn xem phía sau anh là cái gì?"
A Quang phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại nhìn phía sau, phát hiện chỉ có một đống vật liệu gỗ. Gã cười lạnh: "Mày dọa tao?"
Triệu Tuyên Mỹ cũng cười, nhưng khác với vẻ bề ngoài anh khí của cô ấy, nụ cười này vô cùng quyến rũ lại tà khí.
Không biết vì sao, A Quang bị nụ cười của cô ấy làm nổi da gà, loáng thoáng cảm giác bên trong mớ vật liệu gỗ đó có thứ gì động đậy.
Không phải là người chứ?
Hắn nhấc chân dùng sức đá một đá.
"Oanh" một tiếng.
"A ——"
Cùng với tiếng thét chói tai của A Trân, một thân ảnh cường tráng phá cửa sổ nhảy vào, nhanh chóng nhào về phía A Quang.
Triệu Tuyên Mỹ nhận ra là Hoắc Đình, cao giọng nói: "Cẩn thận, gã có dao đó!"
Hoắc Đình dù sao cũng là người tập võ, hai ba chiêu đã chế ngự được A Quang, chỉ là lúc tới vội vội vàng vàng không mang dụng cụ theo, bây giờ phải tìm đồ vật trói gã lại mới được.
"Ở đây có dây thừng." Triệu Tuyên Mỹ lên tiếng nhắc nhở anh ta.
Hoắc Đình nhìn cô ấy một cái thật sâu, rồi mới phát hiện dây thừng trên mặt đất, bỏ một tay ra muốn với lấy nó nhưng lại khiến A Quang giãy giụa kịch liệt hơn.
"Chết đến nơi rồi mà còn muốn phản kháng?" Hoắc Đình lật người gã lại, muốn giáo huấn gã một chút.
A Quang đột nhiên nhìn hắn nở một nụ cười quỷ dị, nói: "Cho dù chết, tao cũng muốn kéo theo chúng mày làm đệm lưng!"
......
"OK." Trương Đào ngồi ở sau máy quay theo dõi đứng lên, giơ ngón cái nói: "Phi thường hoàn mỹ!"
Vì bảo đảm hình ảnh nối liền với cốt truyện cùng với tính hồi hộp, cảnh này đạo diễn cố ý dùng thủ thuật one take [1], quay liền mười mấy đoạn, nghe được đạo diễn nói qua tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
[1]: Kỹ thuật dùng một máy quay quay xuyên suốt từ đầu đến cuối, không cắt cảnh.
Trương Đào lại nói: "Mọi người dời mọi thiết bị ra chỗ khác, trời sắp sáng rồi, chuẩn bị xăng để quay cảnh cháy nhà đi."
Dư Lượng vừa nghe muốn tẩm xăng liền nhanh chân muốn chạy. Nhìn thấy Quý Thiển Ngưng ở phía trước, đang muốn đuổi theo cô. Đi được vài bước lại phát hiện bên cạnh Quý Thiển Ngưng còn có người, nhìn vóc dáng thì hình như là Mạc Hạm?
Tính tình Mạc Hạm thật đáng sợ, anh ta vẫn là không nên đi lên xem náo nhiệt thì hơn.
Quý Thiển Ngưng bị gọi lại, lại bị nhìn chằm chằm nửa phút, thật sự chịu không nổi, hỏi: "Chị rốt cuộc đang nhìn cái gì?"
Mạc Hạm vươn tay, như muốn sờ mặt cô.
Quý Thiển Ngưng sợ tới mức cơ thểngả ra sau.
Mạc Hạm thu hồi tay, hỏi: "Mặt bị sưng rồi. Có đau không?"
"......" Tối như vậy mà chị cũng thấy được sao??? Trong lòng Quý Thiển Ngưng có chút kinh ngạc, nghiêng người tránh đi ánh mắt nóng rực của chị, xấu hổ nói: "Không đau."
Mạc Hạm im lặng một chút rồi nói: "Nếu không đau, cũng nên chườm lạnh một chút đi. Trên xe tôi có đá, còn có thuốc mỡ giúp giảm sưng."
"Cảm ơn, không cần." Quý Thiển Ngưng không chút nào cảm kích chị, "Lát về tôi tự mình đắp."
"Chờ em về thì mặt đã sưng như mặt heo rồi, em còn hai cảnh quay, em muốn bị đạo diễn mắng sao?" Ngữ khí Mạc Hạm đột nhiên trở nên giận dữ.
Quý Thiển Ngưng miệng giật giật, thế nhưng nhất thời lại tìm không thấy lý do gì để phản bác.
"Ngày mai em còn có cảnh đối diễn với tôi, tôi không muốn bởi vì chuyện cá nhân của em mà tốn thời gian của tôi."
Người ta đã nói tới nước này, Quý Thiển Ngưng sao có thể ngang ngược được nữa? Nhưng lại không chịu thua, nói: "Tôi đi hỏi chị Lan xin ít đá."
"Đừng phí công nữa, trừ trên xe tôi ra, thì xe xe của những người khác đều không có thứ em muốn đâu."
Tức!
Đợi đến lúc Quý Thiển Ngưng đi theo lên xe chị mới biết được đúng là Mạc Hạm không có lừa cô.
Xe bảo mẫu của người khác chỉ là hơi hơi lớn một chút, xe bảo mẫu của Mạc Hạm lại là cả một căn phòng, bên trong có giường có sô pha, còn có một một cái tủ lạnh nhỏ.
Mạc Hạm mở tủ lạnh ra, lấy ra một chai nước lại rồi dùng khăn bọc lại mới đưa cho cô.
"Cảm ơn." Có khăn bọc lại sẽ không tổn thương làn da. Quý Thiển Ngưng đem chai nước đã được bọc khăn áp vào má phải, "A ——"
Mạc Hạm thấy cô nhe răng trợn mắt, hỏi: "Còn nói không đau?"
"...... Tôi chỉ là cảm thấy quá lạnh thôi." Quý Thiển Ngưng mạnh miệng nói.
Mạc Hạm không nói gì, lục thấy một vật, nói: "Nếu không thử cái này xem?"
Thứ kia rất nhỏ, Quý Thiển Ngưng không thấy rõ là gì, bèn thò lại gần xem thử.
"......"
Mặt cô như bị phỏng vội vàng đẩy hộp thuốc mỡ kia ra, nghiêng người không để đối phương nhìn thấy mặt mình, cắn răng chửi thầm: Người này chuyên bán thuốc mỡ à!
Bao bì giống nhau, chữ trên hộp cũng giống nhau, nói không chừng chính là hộp thuốc lúc trước chị đưa cho cô......
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Mạc Hạm, thanh âm cũng nhiễm ý cười: "Thứ này thật sự dùng rất tốt, trên dưới toàn thân đều có thể bôi."
...... Chị cứ giữ để tự mình dùng đi!
Mặt Quý Thiển Ngưng càng nóng, còn không biết làm sao, lại nghe được Mạc Hạm nói: "Cậu ta đánh em, em có thể kêu dừng mà."
Đổi đề tài nên Quý Thiển Ngưng thả lỏng tinh thần, ngượng ngùng nói: "Kêu dừng thì sẽ phải diễn lại, đạo diễn sẽ la mọi người, như vậy không phải phí công tôi sao?"
Mười mấy đoạn quay đều là bị tát, đoạn cuối cùng Dư Lượng vì quá nhập tâm mà không chú ý tới lực đạo, Quý Thiển Ngưng bị anh ta đánh tới ngu người luôn. Nhưng cũng phải cảm ơn một cái tát này của Dư Lượng, nhờ vào sự đau đớn đó mà cô khóc càng chân thật hơn.
Mạc Hạm không nói lời nào.
Trong xe chỉ có hai người các cô, có một cái giường nhỏ, còn có một hộp thuốc mỡ...... Không khí này thấy thế nào cũng có chút kỳ quái. Quý Thiển Ngưng chịu hết nổi, bèn đứng dậy định đi xuống.
Mạc Hạm ý thức được hành động của cô, nói: "Đắp xong hẵng xuống."
"Tôi xuống đó đắp cũng giống nhau."
Quý Thiển Ngưng muốn kéo cửa xe, Mạc Hạm lại nắm lấy tay cô, tay chị lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh theo: "Muốn xuống như vậy, là muốn đi tìm tiểu tử kia sao?"
Quý Thiển Ngưng cảm thấy khó hiểu: "Tiểu tử nào?"
"Dư Lượng." Hai chữ này Mạc Hạm gần như là nghiến răng mà nói.
Giọng điệu này có khác gì là đang ghen đâu chứ?
Quý Thiển Ngưng tâm niệm khẽ động, nói: "Anh ấy cũng không trêu chọc chị, chị sao lại nhìn người ta không vừa mắt?"
"Anh ấy?" Mạc Hạm híp mắt lại, "Em với cậu ta rất thân sao?"
"Có thân hay không cũng không liên quan tới chị." Ở đây không có người ngoài, Quý Thiển Ngưng liền trở mặt, chỉ có đối mặt với người thân thiết thì mới có thái độ như thế, nhưng chính cô cũng không cảm giác được điều này là không thích hợp.
Mạc Hạm nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt cũng không quá thân thiện.
Quý Thiển Ngưng cũng cảm thấy thái độ của mình có chút...... Nói thế nào thì Mạc Hạm cũng đã cho cô mượn khăn lông cùng nước lạnh, cô phải cảm ơn chị mới đúng.
Cô còn đang do dự có nên nói gì đó để vớt vát lại không, thì thình lình nghe được Mạc Hạm hỏi: "Em là song tính?"
"Cái gì...... Song tính?"
"Tôi biết em có cảm giác với con gái," Ánh mắt ái muội Mạc Hạm quét toàn thân cô, dừng một chút rồi nói: "Nhưng tôi không biết em ngay cả con trai cũng không tha."
Quý Thiển Ngưng bị chị quét đến cả người không được tự nhiên, lúc này là nghe xong lại càng ngốc: "Chị hỏi cái này làm gì?"
"Nếu đối đàn ông không có hứng thú, thì tôi khuyên em nên cách xa Dư Lượng một chút."
"......"
"Cậu ta thích em. Đừng nói với tôi là em không biết."
Quý Thiển Ngưng đúng là không biết thật.
Nhưng Mạc Hạm làm sao mà biết được?
Cô vội vã phủ nhận: "Dư Lượng sao có thể, chúng tôi chỉ là......"
Mạc Hạm cắt ngang lời cô: "Phim trường nhiều người như vậy, còn có nhiều người nổi tiếng như vậy, ai cậu ta cũng không bám theo, vì cái gì mà ngày ngày cứ theo sau đuôi em?"
Được chị nhắc nhở, Quý Thiển Ngưng hồi tưởng lại một chút mới cảm thấy mấy ngày nay Dư Lượng đúng là rất bám cô...... Lúc chờ diễn bọn họ nói chuyện với nhau rất nhiều, nhưng tất cả đều liên quan tới đóng phim, cho nên cô không nghĩ tới chuyện khác.
Dư Lượng tại sao lại thích cô?
Mạc Hạm thấy sắc mặt cô thay đổi, biết là đã bị mình thuyết phục, chị như được tiếng trống trận cổ vũ làm tinh thần hăng hái hẳn lên, nghiêm túc dạy dỗ cô: "Nếu không thích, vậy thì nên bảo trì khoảng cách, miễn cho người khác hiểu lầm."
Quý Thiển Ngưng suy tư một lát, im lặng chấp nhận gật gật đầu.
Vừa rồi còn quật cường đến thế, bây giờ lại ngoan như vậy?
Mạc Hạm trong lòng mừng thầm, còn đang muốn tâm sự với cô, lại nhìn thấy cô kéo cửa xe bước ra ngoài.
Động tác của Quý Thiển Ngưng quá nhanh làm Mạc Hạm không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn cô nhảy xuống xe, nhíu mày nói: "Bên ngoài đang quay cảnh đốt nhà, em muốn đi đâu?"
Quý Thiển Ngưng đứng trên bậc cửa xe, tay còn cầm chai nước lạnh, trong mắt tràn đầy bỡn cợt, nói: "Tôi cảm thấy chị nói rất đúng, không thích thì nên giữ khoảng cách. Cho nên, bye bye nha ~"
"Rầm ——"
Cửa xe vừa bị đóng lại sắc mặt Mạc Hạm liền trầm xuống.
- ----
Hôm qua mình mới đọc một tác phẩm, hmm tác phẩm này với mình thì khá là hấp dẫn nhưng đáng tiếc là nó lại bị drop ngang. Điều này làm mình rất đau lòng nhưng lại không thể trách tác giả được khi tác giả nhiều lần đã nói là hãy để lại một cmt gì đó thôi để tác giả biết vẫn có người đọc truyện của mình. Nhưng gần như là không có cmt nào luôn, dù bộ truyện đó được đăng tải miễn phí. Haizz, cho nên nếu bạn có đang đọc tác phẩm nào thì cũng đừng ngại để lại một dấu hiệu nào đó để những người người cầm bút này vẫn có động lực để viết tiếp nha. Đọc một bộ truyện cũ đã làm mình buồn còn gặp quả truyện này càng buồn hơn.
Nếu không thích thì phải giữ khoảng cách.
"Ưm...... Ưm......" Trong căn nhà gỗ mơ hồ phát ra tiếng nức nở không rõ ràng.
Đôi mắt A Trân bị bịt kín bằng miếng vải đen, miệng bị nhét vớ, tay chân đều bị trói chặt, cô không cử động được, không nhìn thấy cũng không nói được.
Bỗng cô nghe được âm thanh sột soạt, như là có vật gì bị kéo lê trên mặt đất, còn có tiếng bước chân, tiếng hít thở nặng nề của đàn ông.
Là A Quang!
"Ưm ưm!" Cô muốn gọi tên A Quang.
Có thứ gì dừng ở bên cạnh cô, vật nặng đó đè lên chân cô. A Trân sợ hãi tới mức nín thở.
Có người kéo miếng vải đen trên mắt cô xuống, cô theo bản năng híp mắt lại chờ thích ứng với ánh sáng mới mở ra.
Nương theo ánh đèn mờ nhạt, cô nhìn thấy "vật thể" đè lên đùi mình —— là một người phụ nữ!
Người này vẫn nằm im không nhúc nhích đè lên đùi cô, trong đầu A Trân chỉ có một ý nghĩ: Đã chết rồi sao?
Bóng người trước mắt đong đưa qua lại, cô cảnh giác nhìn sang, cơ thể kịch liệt vặn vẹo, hai tròng mắt chứa đầy nước mắt lộ ra phẫn nộ cùng sợ hãi: "A!"
A Quang chậm rãi đi tới, rút cái vớ ra khỏi miệng cô.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì!" Giọng nói A Trân đứt quãng mang theo tiếng nức nở khóc rống lên.
Ánh đèn chiếu một bên mặt của A Quang, là khuôn mặt ngờ nghệch chất phác mà cô quen thuộc. Mà nửa kia giấu trong bóng tối, lại là thị huyết cuồng đồ, âm trầm trầm nhìn cô: "Đợi chút nữa em sẽ biết."
Đây đã không còn là người bạn trai ngoan ngoãn mà cô biết nữa, đây là kẻ biến thái trên lưng cõng năm mạng người!
A Trân vừa sợ vừa tuyệt vọng, nước mắt tràn mi, cô hèn mọn mà khẩn cầu: "Cảnh sát đã biết biết tung tích của anh, anh...... A ——"
A Trân còn chưa nói xong lời, má phải đã bị tát một cái mạnh. Trong con mắt đầy tơ máu của A Quang chỉ còn lại sự điên cuồng, nắm tóc cô gào to: "Cô câm miệng cho tôi!"
Da đầu bị xé rách khiến A Trân lại thét chói tai lần nữa.
"Nếu không phải do con tiện nhân mày, sao cảnh sát lại biết được là do tao làm, tất cả là do mày, là mày bán đứng tao, tao muốn giết mày!"
Hắn bóp cái cổ mảnh khảnh của A Trân.
Thân ảnh đang bị trói trên mặt đất khẽ động, hai chân bị trói chặt quán chú sức lực toàn thân đá thẳng vào người A Quang.
A Quang kêu lên một tiếng té xuống đất, vừa quay đầu liền phát hiện Triệu Tuyên Mỹ đã tỉnh lại, phun một ngụm nước bọt, âm độc nói: "Mẹ kiếp, vậy mà vẫn còn sức, vừa hay lấy mày ra khai đao trước."
"Không, không cần!"
A Quang ngó lơ lời nói của A Trân, xoay người đi ra ngoài tìm công cụ.
"Làm sao bây giờ? A Quang hắn...... Anh ấy điên rồi!"
Đã cùng đường, có thể không điên sao?
Triệu Tuyên Mỹ nhìn về phía A Trân đang hoa dung thất sắc, "Hừ" một tiếng, nói: "Không phải sợ, sẽ có người tới cứu chúng ta."
A Trân môi run đến lợi hại, ngập ngừng: "Thật vậy sao?"
Triệu Tuyên Mỹ cũng không dám chắc chắn.
Cô ấy bị A Quang đánh lén, một giây trước khi ngất xỉu, đã tranh thủ ngậm thiết bị định vị vào miệng. Chỉ cần Hoắc Đình cảm thấy vị trí của cô ấy có di chuyển, nhất định sẽ phát hiện dị thường. Chỉ là khi nào mới phát hiện, khi nào mới chạy tới thì lại không biết.
Các cô cần phải trước khi có cứu viện tới tự cứu bản thân trước. . Googl𝑒 𝗇ga𝙮 𝙩ra𝗇g ~ T𝖱u𝑴T 𝖱U𝒀𝑒N.𝒱N ~
Triệu Tuyên Mỹ không có thời gian trấn an A Trân, cô ấy dựa sát vào lưng A Trân, ý muốn dùng tay vẫn có thể hoạt động cởi trói giúp A Trân. Dây thừng siết rất chặt, cô ấy thật vất vả mới mở ra được một chút thì A Quang đã trở lại.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Trên trán Triệu Tuyên Mỹ đã ra một tầng mồ hôi lạnh, tay cô ấy không dám nới lỏng, còn phải luôn đề phòng tên biến thái A Quang này tập kích.
A Quang từ trong bao lấy ra hung khí, mỗi lần lấy ra đều giải thích rõ ràng là hắn dùng thứ này để giết ai. Tinh thần yếu ớt như A Trân nào chịu được những thứ này, van xin: "Đừng nói nữa, cầu xin anh đừng nói nữa!"
Triệu Tuyên Mỹ bị cô hét đến tê cả da đầu, muốn nhắc nhở cô không được chọc giận A Quang. Không ngờ A Quang lại cười ha hả, đôi tay giơ hung khí, bước đến thưởng thức bộ dáng bạn gái bị hắn dọa đến hoảng sợ.
A Trân khóc không thành tiếng.
A Quang còn đang cười thì phát hiện có người không phối hợp biểu diễn với gã, lập tức không vui, dí mũi dao đến trước mặt Triệu Tuyên Mỹ: "Mày không sợ tao giết mày sao?"
Mồ hôi lạnh từ thái dương lặng yên không một tiếng động chảy xuôi xuống, Triệu Tuyên Mỹ bất động thanh sắc đem thiết bị định vị dấu dưới cuống lưỡi, cô ấy cũng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tên biến thái trước mặt.
A Quang chú ý tới động tác nuốt xuống của cô ấy, hưng phấn mà huơ chân múa tay: "Mày sợ! Ha ha ha lũ khốn kiếp chúng mày đều sợ tao!"
Tiếng cười của gã quá dọa người khiến cho A Trân đang khóc tới muốn ngất đi cũng phải dừng lại, hoảng sợ nhìn gã, rồi nhìn về phía Triệu Tuyên Mỹ.
Triệu Tuyên Mỹ nhìn cô nháy nháy mắt.
A Trân mờ mịt.
Dây thừng rốt cuộc cũng cởi xong, Triệu Tuyên Mỹ viết vào lòng bàn tay cô mấy chữ, ý bảo cô không cần lên tiếng, xoay người phun thiết bị định vị vào mớ gỗ vụn.
"Mày làm gì đó?" Cảnh này không cẩn thận lại bị A Quang nhìn thấy.
Triệu Tuyên Mỹ nghĩ thầm xong rồi, có ý định liều chết một phen.
Cô ấy đã chuẩn bị để ra tay trước.
Đúng lúc này, A Trân sau khi được cởi trói liền đứng lên ôm lấy eo A Quang, khóc lóc nói: "A Quang, anh đừng đi sai đường nữa, cầu xin anh, hãy đi tự thú đi!"
A Quang bị chặn lại, cũng không thèm để ý Triệu Tuyên Mỹ, nhìn bạn gái đang ôm lấy hắn, châm chọc nói: "Tự thú?"
A Trân gật đầu như giã tỏi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Nằm mơ!" A Quang đột nhiên nắm cổ cô kéo tới vách tường, hết đấm lạ đá.
Tiếng kêu thảm thiết của A Trân vang lên không dứt bên tai, Triệu Tuyên Mỹ nghe được liền kinh hồn táng đảm. Cô ấy muốn đi cứu người, nhưng tay chân bị trói chặt không thể đứng dậy.
"Lưu Tử Quang!"
Triệu Tuyên Mỹ gầm lên, A Quang đang đánh đập bạn gái dữ tợn cũng dừng động tác.
A Quang không kiên nhẫn nhìn qua: "Gấp cái gì, dạy xong nó tao sẽ qua dạy lại mày."
Triệu Tuyên Mỹ hiện tại đã không còn cái khí phách bá vương hoa của cục cảnh sát nữa, tay chân cô ấy bị trói chặt, quần áo tóc tai lộn xộn, nhưng cô ấy vẫn thẳng lưng, đôi mắt tựa lang sói gắt gao nhìn chằm chằm con mồi đối diện, khẽ nhếch môi, thấp giọng nói: "Nhìn xem phía sau anh là cái gì?"
A Quang phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại nhìn phía sau, phát hiện chỉ có một đống vật liệu gỗ. Gã cười lạnh: "Mày dọa tao?"
Triệu Tuyên Mỹ cũng cười, nhưng khác với vẻ bề ngoài anh khí của cô ấy, nụ cười này vô cùng quyến rũ lại tà khí.
Không biết vì sao, A Quang bị nụ cười của cô ấy làm nổi da gà, loáng thoáng cảm giác bên trong mớ vật liệu gỗ đó có thứ gì động đậy.
Không phải là người chứ?
Hắn nhấc chân dùng sức đá một đá.
"Oanh" một tiếng.
"A ——"
Cùng với tiếng thét chói tai của A Trân, một thân ảnh cường tráng phá cửa sổ nhảy vào, nhanh chóng nhào về phía A Quang.
Triệu Tuyên Mỹ nhận ra là Hoắc Đình, cao giọng nói: "Cẩn thận, gã có dao đó!"
Hoắc Đình dù sao cũng là người tập võ, hai ba chiêu đã chế ngự được A Quang, chỉ là lúc tới vội vội vàng vàng không mang dụng cụ theo, bây giờ phải tìm đồ vật trói gã lại mới được.
"Ở đây có dây thừng." Triệu Tuyên Mỹ lên tiếng nhắc nhở anh ta.
Hoắc Đình nhìn cô ấy một cái thật sâu, rồi mới phát hiện dây thừng trên mặt đất, bỏ một tay ra muốn với lấy nó nhưng lại khiến A Quang giãy giụa kịch liệt hơn.
"Chết đến nơi rồi mà còn muốn phản kháng?" Hoắc Đình lật người gã lại, muốn giáo huấn gã một chút.
A Quang đột nhiên nhìn hắn nở một nụ cười quỷ dị, nói: "Cho dù chết, tao cũng muốn kéo theo chúng mày làm đệm lưng!"
......
"OK." Trương Đào ngồi ở sau máy quay theo dõi đứng lên, giơ ngón cái nói: "Phi thường hoàn mỹ!"
Vì bảo đảm hình ảnh nối liền với cốt truyện cùng với tính hồi hộp, cảnh này đạo diễn cố ý dùng thủ thuật one take [1], quay liền mười mấy đoạn, nghe được đạo diễn nói qua tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
[1]: Kỹ thuật dùng một máy quay quay xuyên suốt từ đầu đến cuối, không cắt cảnh.
Trương Đào lại nói: "Mọi người dời mọi thiết bị ra chỗ khác, trời sắp sáng rồi, chuẩn bị xăng để quay cảnh cháy nhà đi."
Dư Lượng vừa nghe muốn tẩm xăng liền nhanh chân muốn chạy. Nhìn thấy Quý Thiển Ngưng ở phía trước, đang muốn đuổi theo cô. Đi được vài bước lại phát hiện bên cạnh Quý Thiển Ngưng còn có người, nhìn vóc dáng thì hình như là Mạc Hạm?
Tính tình Mạc Hạm thật đáng sợ, anh ta vẫn là không nên đi lên xem náo nhiệt thì hơn.
Quý Thiển Ngưng bị gọi lại, lại bị nhìn chằm chằm nửa phút, thật sự chịu không nổi, hỏi: "Chị rốt cuộc đang nhìn cái gì?"
Mạc Hạm vươn tay, như muốn sờ mặt cô.
Quý Thiển Ngưng sợ tới mức cơ thểngả ra sau.
Mạc Hạm thu hồi tay, hỏi: "Mặt bị sưng rồi. Có đau không?"
"......" Tối như vậy mà chị cũng thấy được sao??? Trong lòng Quý Thiển Ngưng có chút kinh ngạc, nghiêng người tránh đi ánh mắt nóng rực của chị, xấu hổ nói: "Không đau."
Mạc Hạm im lặng một chút rồi nói: "Nếu không đau, cũng nên chườm lạnh một chút đi. Trên xe tôi có đá, còn có thuốc mỡ giúp giảm sưng."
"Cảm ơn, không cần." Quý Thiển Ngưng không chút nào cảm kích chị, "Lát về tôi tự mình đắp."
"Chờ em về thì mặt đã sưng như mặt heo rồi, em còn hai cảnh quay, em muốn bị đạo diễn mắng sao?" Ngữ khí Mạc Hạm đột nhiên trở nên giận dữ.
Quý Thiển Ngưng miệng giật giật, thế nhưng nhất thời lại tìm không thấy lý do gì để phản bác.
"Ngày mai em còn có cảnh đối diễn với tôi, tôi không muốn bởi vì chuyện cá nhân của em mà tốn thời gian của tôi."
Người ta đã nói tới nước này, Quý Thiển Ngưng sao có thể ngang ngược được nữa? Nhưng lại không chịu thua, nói: "Tôi đi hỏi chị Lan xin ít đá."
"Đừng phí công nữa, trừ trên xe tôi ra, thì xe xe của những người khác đều không có thứ em muốn đâu."
Tức!
Đợi đến lúc Quý Thiển Ngưng đi theo lên xe chị mới biết được đúng là Mạc Hạm không có lừa cô.
Xe bảo mẫu của người khác chỉ là hơi hơi lớn một chút, xe bảo mẫu của Mạc Hạm lại là cả một căn phòng, bên trong có giường có sô pha, còn có một một cái tủ lạnh nhỏ.
Mạc Hạm mở tủ lạnh ra, lấy ra một chai nước lại rồi dùng khăn bọc lại mới đưa cho cô.
"Cảm ơn." Có khăn bọc lại sẽ không tổn thương làn da. Quý Thiển Ngưng đem chai nước đã được bọc khăn áp vào má phải, "A ——"
Mạc Hạm thấy cô nhe răng trợn mắt, hỏi: "Còn nói không đau?"
"...... Tôi chỉ là cảm thấy quá lạnh thôi." Quý Thiển Ngưng mạnh miệng nói.
Mạc Hạm không nói gì, lục thấy một vật, nói: "Nếu không thử cái này xem?"
Thứ kia rất nhỏ, Quý Thiển Ngưng không thấy rõ là gì, bèn thò lại gần xem thử.
"......"
Mặt cô như bị phỏng vội vàng đẩy hộp thuốc mỡ kia ra, nghiêng người không để đối phương nhìn thấy mặt mình, cắn răng chửi thầm: Người này chuyên bán thuốc mỡ à!
Bao bì giống nhau, chữ trên hộp cũng giống nhau, nói không chừng chính là hộp thuốc lúc trước chị đưa cho cô......
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Mạc Hạm, thanh âm cũng nhiễm ý cười: "Thứ này thật sự dùng rất tốt, trên dưới toàn thân đều có thể bôi."
...... Chị cứ giữ để tự mình dùng đi!
Mặt Quý Thiển Ngưng càng nóng, còn không biết làm sao, lại nghe được Mạc Hạm nói: "Cậu ta đánh em, em có thể kêu dừng mà."
Đổi đề tài nên Quý Thiển Ngưng thả lỏng tinh thần, ngượng ngùng nói: "Kêu dừng thì sẽ phải diễn lại, đạo diễn sẽ la mọi người, như vậy không phải phí công tôi sao?"
Mười mấy đoạn quay đều là bị tát, đoạn cuối cùng Dư Lượng vì quá nhập tâm mà không chú ý tới lực đạo, Quý Thiển Ngưng bị anh ta đánh tới ngu người luôn. Nhưng cũng phải cảm ơn một cái tát này của Dư Lượng, nhờ vào sự đau đớn đó mà cô khóc càng chân thật hơn.
Mạc Hạm không nói lời nào.
Trong xe chỉ có hai người các cô, có một cái giường nhỏ, còn có một hộp thuốc mỡ...... Không khí này thấy thế nào cũng có chút kỳ quái. Quý Thiển Ngưng chịu hết nổi, bèn đứng dậy định đi xuống.
Mạc Hạm ý thức được hành động của cô, nói: "Đắp xong hẵng xuống."
"Tôi xuống đó đắp cũng giống nhau."
Quý Thiển Ngưng muốn kéo cửa xe, Mạc Hạm lại nắm lấy tay cô, tay chị lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh theo: "Muốn xuống như vậy, là muốn đi tìm tiểu tử kia sao?"
Quý Thiển Ngưng cảm thấy khó hiểu: "Tiểu tử nào?"
"Dư Lượng." Hai chữ này Mạc Hạm gần như là nghiến răng mà nói.
Giọng điệu này có khác gì là đang ghen đâu chứ?
Quý Thiển Ngưng tâm niệm khẽ động, nói: "Anh ấy cũng không trêu chọc chị, chị sao lại nhìn người ta không vừa mắt?"
"Anh ấy?" Mạc Hạm híp mắt lại, "Em với cậu ta rất thân sao?"
"Có thân hay không cũng không liên quan tới chị." Ở đây không có người ngoài, Quý Thiển Ngưng liền trở mặt, chỉ có đối mặt với người thân thiết thì mới có thái độ như thế, nhưng chính cô cũng không cảm giác được điều này là không thích hợp.
Mạc Hạm nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt cũng không quá thân thiện.
Quý Thiển Ngưng cũng cảm thấy thái độ của mình có chút...... Nói thế nào thì Mạc Hạm cũng đã cho cô mượn khăn lông cùng nước lạnh, cô phải cảm ơn chị mới đúng.
Cô còn đang do dự có nên nói gì đó để vớt vát lại không, thì thình lình nghe được Mạc Hạm hỏi: "Em là song tính?"
"Cái gì...... Song tính?"
"Tôi biết em có cảm giác với con gái," Ánh mắt ái muội Mạc Hạm quét toàn thân cô, dừng một chút rồi nói: "Nhưng tôi không biết em ngay cả con trai cũng không tha."
Quý Thiển Ngưng bị chị quét đến cả người không được tự nhiên, lúc này là nghe xong lại càng ngốc: "Chị hỏi cái này làm gì?"
"Nếu đối đàn ông không có hứng thú, thì tôi khuyên em nên cách xa Dư Lượng một chút."
"......"
"Cậu ta thích em. Đừng nói với tôi là em không biết."
Quý Thiển Ngưng đúng là không biết thật.
Nhưng Mạc Hạm làm sao mà biết được?
Cô vội vã phủ nhận: "Dư Lượng sao có thể, chúng tôi chỉ là......"
Mạc Hạm cắt ngang lời cô: "Phim trường nhiều người như vậy, còn có nhiều người nổi tiếng như vậy, ai cậu ta cũng không bám theo, vì cái gì mà ngày ngày cứ theo sau đuôi em?"
Được chị nhắc nhở, Quý Thiển Ngưng hồi tưởng lại một chút mới cảm thấy mấy ngày nay Dư Lượng đúng là rất bám cô...... Lúc chờ diễn bọn họ nói chuyện với nhau rất nhiều, nhưng tất cả đều liên quan tới đóng phim, cho nên cô không nghĩ tới chuyện khác.
Dư Lượng tại sao lại thích cô?
Mạc Hạm thấy sắc mặt cô thay đổi, biết là đã bị mình thuyết phục, chị như được tiếng trống trận cổ vũ làm tinh thần hăng hái hẳn lên, nghiêm túc dạy dỗ cô: "Nếu không thích, vậy thì nên bảo trì khoảng cách, miễn cho người khác hiểu lầm."
Quý Thiển Ngưng suy tư một lát, im lặng chấp nhận gật gật đầu.
Vừa rồi còn quật cường đến thế, bây giờ lại ngoan như vậy?
Mạc Hạm trong lòng mừng thầm, còn đang muốn tâm sự với cô, lại nhìn thấy cô kéo cửa xe bước ra ngoài.
Động tác của Quý Thiển Ngưng quá nhanh làm Mạc Hạm không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn cô nhảy xuống xe, nhíu mày nói: "Bên ngoài đang quay cảnh đốt nhà, em muốn đi đâu?"
Quý Thiển Ngưng đứng trên bậc cửa xe, tay còn cầm chai nước lạnh, trong mắt tràn đầy bỡn cợt, nói: "Tôi cảm thấy chị nói rất đúng, không thích thì nên giữ khoảng cách. Cho nên, bye bye nha ~"
"Rầm ——"
Cửa xe vừa bị đóng lại sắc mặt Mạc Hạm liền trầm xuống.
- ----
Hôm qua mình mới đọc một tác phẩm, hmm tác phẩm này với mình thì khá là hấp dẫn nhưng đáng tiếc là nó lại bị drop ngang. Điều này làm mình rất đau lòng nhưng lại không thể trách tác giả được khi tác giả nhiều lần đã nói là hãy để lại một cmt gì đó thôi để tác giả biết vẫn có người đọc truyện của mình. Nhưng gần như là không có cmt nào luôn, dù bộ truyện đó được đăng tải miễn phí. Haizz, cho nên nếu bạn có đang đọc tác phẩm nào thì cũng đừng ngại để lại một dấu hiệu nào đó để những người người cầm bút này vẫn có động lực để viết tiếp nha. Đọc một bộ truyện cũ đã làm mình buồn còn gặp quả truyện này càng buồn hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương