Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn
Chương 14
Editor: Lăng
Hóa ra em thích tôi đến thế..
Lúc về lại phim trường thì trời đã mưa.
Hôm nay còn cảnh quay cuối cùng nên Quý Thiển Ngưng còn phải đợi ở phim trường chờ quay.
7 giờ đoàn phim phát bữa sáng, Quý Thiển Ngưng lấy một cái bánh bao, một cái màn thầu còn có một ly sữa đậu nành nóng, mới vừa lấy đồ ăn xong liền nghe thấy có người gọi cô: "Thiển Ngưng, Thiển Ngưng." . Truyện Việt Nam
Nhìn thấy chàng đang chạy như như bay tới đây, lại nghĩ đến hai tiếng trước lúc ở trên xe Mạc Hạm đã những lời kia với cô, Quý Thiển Ngưng thế là không thể tự nhiên khi gặp Dư Lượng được nữa.
Cô làm bộ không nghe thấy, quay đầu bỏ đi.
Dư Lượng không rõ tình huống, đuổi theo: "Tôi kêu cô, cô không nghe thấy sao?"
"Anh kêu tôi sao?" Quý Thiển Ngưng giả ngu, "Kêu tôi làm gì?"
Dư Lượng cười hì hì nói: "Không gì cả, chỉ muốn tâm sự với cô cảnh diễn đêm qua."
Nhìn nụ cười ngây ngô của anh ta, mỗi lần nhìn thấy nó cô đều không thấy có chút dính dáng gì tới chuyện tình cảm nam nữ, nếu thật sự thích cô...... Thì cũng thẳng nam quá đi.
Quý Thiển Ngưng không thể nào biết được Dư Lượng rốt cuộc đối với cô có ý gì hay không, thấy anh ta mong muốn chân thành vậy thật sự cô không thể từ chối nổi, bèn nói: "Vậy thì nói chuyện thôi."
"Tối hôm qua cô diễn tốt ghê!" Dư Lượng nói: "Sau khi cô đi rồi, tôi nghe được đạo diễn cùng phó đạo diễn nói cảm xúc của cô thật tốt, rất đúng chỗ, cái cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng đó cô diễn rất chân thật, một chút cũng không giống người mới."
Quý Thiển Ngưng ngẩn ngơ.
Cô không có xem lại cảnh quay, cũng không biết mình diễn thế nào.
Cô đối với gian nhà gỗ kia có ký ức khắc sâu không thể quên được, tuy rằng lần này cô không phải quay cảnh cháy nổ, nhưng sợ hãi cùng tuyệt vọng lại là phát ra từ nội tâm, cũng không hoàn toàn là diễn.
"Mặt cô bị sao vậy?"
Mặt sau khi được đắp khăn vẫn có chút đỏ, da cô lại trắng nõn cho nên càng rõ ràng hơn. Dư Lượng hiển nhiên không còn ấn tượng gì với cái tát mình "tặng" cô ngày hôm qua, Quý Thiển Ngưng lại ngại ngùng không muốn trách anh ta, bèn nói dối: "Muỗi quá nhiều, cho nên gãi một chút liền đỏ."
"Bây giờ vẫn còn muỗi?"
"Ừ."
Dư Lượng không nghi ngờ gì cả, nhìn chằm chằm nửa bên mặt của cô trong chốc lát, nói: "Tôi đi mua thuốc cho cô."
Quý Thiển Ngưng vội gọi anh ta lại: "Trong túi tôi có thuốc, ăn xong tôi sẽ bôi."
"Cũng được." Dư Lượng gãi gãi đầu, nhìn bánh bao cùng màn thầu trong tay cô, "Cô ăn ít vậy sao?"
"Như vậy là đủ rồi."
"Con gái mấy cô đều sợ mập à?"
"Ừ."
"Tôi cảm thấy cô không mập tý nào."
"Cảm ơn." Quý Thiển Ngưng nhìn anh ta cười cười.
Nụ cười này tựa như hoa nở mùa xuân, làm Dư Lượng ngẩn ngơ nửa giây. Anh ta nuốt nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí hỏi: "Thiển Ngưng, Cô có bạn trai chưa?"
".............................." Cái miệng Mạc Hạm linh đến thế sao?
"《 Mê vụ 》 cảnh 245 phân đoạn 1 lần ba."
Ba người trong một phòng bệnh.
Y tá đưa nước ấm đến bên miệng A Trân, nói: "Ba ngày rồi cô chưa ăn gì cả, tôi biết tâm trạng cô không tốt, nhưng tâm tình không tốt cũng không thể làm khổ bản thân được, người sai là gã chứ không phải cô, cô không cần phải trừng phạt mình như vậy. Ngoan, uống miếng nước nào."
A Trân ngồi yên trên giường bệnh, hai tròng mắt vô thần, mặt trắng bệch, môi cô khô khốc tróc cả da. Cô đẩy chén nước ra, hơi thở yếu ớt, hỏi: "Anh ấy đâu?"
"Cái gì?"
"Cốc cốc cốc ——"
Có người gõ cửa.
Y tá nhìn về phía cô gái cao gầy tư thế hiên ngang ngoài cửa: "Cô tìm ai?"
Triệu Tuyên Mỹ mang theo một giỏ trái cây lớn, chỉ chỉ giường bệnh của A Trân: "Tôi là bạn của cô ấy."
Y tá vội mời cô ấy vào, nói nhỏ với cô ấy: "Bạn trai A Trân xảy ra chuyện, từ lúc cô ấy tỉnh lại không chịu ăn gì cả, cô cố gắng khuyên cô ấy nhé."
Triệu Tuyên Mỹ ừ một tiếng, hướng A Trân đi đến.
Ánh mắt đờ đẫn của A Trân theo bước chân của cô ấy chậm rãi chuyển động, cuối cùng bình tĩnh nhìn cô ấy.
"Tôi là Triệu Tuyên Mỹ, cô còn nhớ rõ tôi không?"
Gật đầu.
"Anh ấy đâu?"
Triệu Tuyên Mỹ chỉ nhìn thấy môi cô mấp máy, lại nghe không rõ cô nói cái gì, bèn ghé sát lỗ tai vào.
A Trân nói lại lần nữa, lần này nói rõ họ tên: "Lưu Tử Quang đâu?"
Triệu Tuyên Mỹ ngồi thẳng dậy, nhìn ánh mắt nguội lạnh của cô, gằn từng chữ một mà nói: "Gã chết rồi."
Thân hình A Trân hơi hơi lung lay một chút, máy móc lặp lại lời nói của cô ấy: "Chết......?"
"Đúng vậy, đã chết." Triệu Tuyên Mỹ nói: "Một đại đội bắt giữ gã trên đường, gã vì muốn chạy trốn, nên từ trên xe nhảy xuống liền bị một chiếc xe tải từ phía sau đâm chết."
"Là vậy sao."
Là do hôm đó quá sợ hãi sao?
Ngữ khí A Trân quá mức bình tĩnh cùng thái độ của cô làm Triệu Tuyên Mỹ vô cùng khó hiểu, cô ấy nhíu mày: "Cô......"
"Đã chết...... Đã chết...... Anh ấy đã chết......"
"......"
A Trân đột nhiên bắt lấy tay Triệu Tuyên Mỹ: "Anh ấy đã chết! Anh đã chết!"
Giờ phút này Triệu Tuyên Mỹ có chút nghi ngờ cô có phải đã điên rồi không.
"Đã chết, ha ha!" A Trân vốn đang cười, cười xong lại khóc, khuôn mặt úp vào đôi tay, nghẹn ngào mà lẩm bẩm: "Anh ấy gạt tôi."
"Anh ấy nói muốn kiếm tiền nuôi tôi, phải mua cho tôi một chiếc xe, như vậy thì sau này tôi không cần phải đi làm bằng tàu điện ngầm nữa."
"Anh còn nói muốn kết hôn cùng tôi, cùng tôi sinh hai đứa con...... Cha của con tôi sao lại có thể trở thành hung thủ giết người...... Anh ấy gạt tôi, anh ấy gạt tôi......"
A Trân lộn xộn nói rất nhiều câu "Anh ấy gạt tôi", nước mắt giống suối chảy ra từ khe hở ngón tay.
Triệu Tuyên Mỹ không phải là người biết an ủi người khác, bàn tay đang nắm lại chậm rãi vươn ra, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô.
"Anh ấy vì sao lại giết người chứ? Vì sao lại gạt tôi?"
Bờ vai A Trân run rẩy vô cùng, yếu ớt đến nổi sợ rằng giây tiếp theo sẽ sụp đổ.
Sắc mặt Triệu Tuyên Mỹ phức tạp, đôi mắt kiên nghị như có ánh sáng bên trong, thở dài một tiếng, một bàn tay đặt sau gáy cô gái, kéo cô vào trong ngực rồi lại dịu dàng xoa đầu cô.
A Trân còn đang khóc nức nở, hoặc phải nói là Quý Thiển Ngưng bị Mạc Hạm đang đóng vai Triệu Tuyên Mỹ ôm vào lòng liền đơ người.
...... Chi tiết ôm này, cô nhớ rõ là không có trong kịch bản mà.
"Cắt!" Trương Đào hô to: "Kết thúc công việc!"
Có nhân viên công tác hỏi: "Đạo diễn, là kết thúc công việc thật hay vẫn là kết thúc công việc giả?"
"Đương nhiên là thật rồi." Trương Đào dùng kịch bản gõ đầu của anh chàng, "Tối hôm qua mọi người đều quá mệt mỏi, đêm nay không cần quay, đều trở về nghỉ ngơi đi!"
Đạo diễn vừa nói xong phim trường liền sôi sục, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh toàn bộ đoàn phim đều biết.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chỉ riêng Quý Thiển Ngưng là không.
Cô tốn hết hơi mới đẩy Mạc Hạm ra được, quẫn bách mà nhảy xuống giường bệnh, tìm thấy túi của mình liền lôi tập kịch bản ra xem. Quả nhiên.
Cô cầm kịch bản đi tới chất vấn: "Sao chị lại tự ý thêm cảnh diễn vào?"
Mạc Hạm nhướng mày: "Đạo diễn cũng chưa nói cái gì, em lại có ý kiến à?"
Quý Thiển Ngưng trừng mắt với chị một cái, đáng tiếc là trên mặt còn mang theo nước mắt, đôi mắt ngập nước kia một chút sự uy hiếp cũng không có ngược lại càng giống như đang làm nũng hơn.
Mạc Hạm bị cô nhìn đến mềm nhũn trong lòng, bước tới trước một bước, nhẹ giọng nói: "Xem em khóc đáng thương chưa kìa, còn không nín đi."
"......"
Đầu ngón tay Mạc Hạm hơi lạnh cọ qua nước mắt trên mặt cô, trước khi cô phản ứng lại đã rút tay về, nói: "Mắt sưng hết rồi, đi rửa mặt đi."
...... Mặt có chút nóng à nha.
Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới ở trên phim trường mà chị cũng dám động tay động chân với bản thân, lại không dám để cho mọi người biết nên không nói gì, chỉ đành liếc xéo chị một cái.
Dù sao thì sau khi đóng máy cũng không bao giờ gặp lại nữa.
Cô tức giận nhét kịch bản vào trong túi lại, bỗng điện thoại vang lên.
Là Khương Ấu Na gọi.
Quý Thiển Ngưng vờ như không thấy ánh mắt quá mức nóng bỏng sau lưng kia, ấn nghe, còn chưa kịp mở miệng thì người bên kia giành nói trước: "Quay xong rồi sao?"
"Ừ, xong rồi."
"Vậy cậu mau ra đây đi, mình sắp lạnh gần chết rồi nè! Hoa cũng sắp héo vì lạnh rồi!"
Quý Thiển Ngưng thu thập hết mọi thứ rồi ra khỏi phòng bệnh được dựng tạm thời, khi nhìn thấy Khương Ấu Na ôm một bó hoa tươi đứng trong gió lạnh vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Khương Ấu Na cũng nhìn thấy cô, bước hai ba bước liền tới chỗ cô, đem cả bó hoa nhét vào ngực cô: "Chúc mừng đóng máy!"
Quý Thiển Ngưng hết nhìn hoa lại nhìn người đang đứng trước mặt, không biết vì cái gì lại rất muốn khóc.
"Cậu nói ra ngoài làm việc, chính là chạy tới tặng hoa cho mình sao?"
"Đúng vậy." Khương Ấu Na nói: "Người khác đóng máy đều có hoa, chỉ mình cậu không có thì buồn lắm. Là đứa bạn tốt nhất của cậu, mình đương nhiên muốn tới cổ vũ rồi."
Lúc trước cô nhắn tin với Khương Ấu Na có nhắc tới chuyện một diễn viên nào đó khi đóng máy nhận được rất nhiều hoa, cô cũng không có để lộ mong muốn bản thân mình cũng được như vậy, không nghĩ tới những lời chỉ thuận miệng nói lại được Khương Ấu Na nhớ kỹ như vậy.
Quý Thiển Ngưng không phải là người giỏi biểu lộ cảm xúc, hơn nữa cũng không biết nói mấy câu cảm động lòng người, chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy: "Cảm ơn cậu, Na Na."
"Còn khách sáo với mình nữa...... Ôi mẹ ơi!"
Khương Ấu Na hét lên bên tai cô, cảm động gì đó đều biến mất, Quý Thiển Ngưng trong nháy mắt liền bị dọa. Còn chưa rõ lý do thì đã bị Khương Ấu Na đẩy ra, chỉ vào hướng nào đó: "Mạc... Mạc...Mạc...... Mạc Hạm!"
Mạc Hạm đang u ám nhìn hai người họ ôm nhau, bị người kia gọi tên thì mới thấy rõ mặt người đó.
Hóa ra là Khương Ấu Na.
Mây đen trên mặt đều tan đi, Mạc Hạm chậm rãi đi tới: "Em quen tôi sao?"
Khoảng cách càng gần, Khương Ấu Na càng kích động: "Chị chính là ảnh hậu Kim Mã đó! Ai lại không biết chị chứ!"
Mạc Hạm đã quen được người khác khen ngợi, nghe xong những lời này cũng không thấy cảm động gì mấy, lại khách sáo cười với cô ấy vài giây, nói: "Em là bạn cùng phòng với Thiển Ngưng sao?"
"Đúng vậy, em tên Khương Ấu Na, hiện tại đang thuê trọ cùng với Thiển Ngưng...... Ủa, sao chị lại biết?"
Mạc Hạm nhìn Quý Thiển Ngưng, cười đến ý vị thâm trường: "Là Thiển Ngưng nói cho tôi."
Quý Thiển Ngưng: "......" Cô có nói qua sao? Chuyện mười năm trước cô còn không nhớ rõ gì cả.
Khương Ấu Na vô cùng phấn khích, cô ấy cũng không nhận ra sự mờ ám trong câu nói của Mạc Hạm, nói: "Em là fan phim của chị đó, lần đầu tiên đầu được gặp người thật đúng là rất kích động...... Cái kia, chị so với trong TV còn đẹp hơn."
"Cảm ơn."
"Nhưng so với Quý Thiển Ngưng, fan phim như em thật đúng là không bằng cậu ấy. Em nói cho chị nghe, cậu ta chính là fan não tàn của chị đó. Cậu ấy học biểu diễn chính là vì chị, tới Bắc Viện cũng là vì chị, thử vai trong bộ phim này cũng là vì chị. Cậu ta còn đặc biệt đăng ký một cái tài khoản Weibo ảo, không cho người khác biết, tài khoản Weibo đó cậu ta...... Ưm......"
Đôi mắt Khương Ấu Na trừng lớn hệt như chuông đồng, không hiểu vì sao bạn tốt lại che miệng mình lại, trong miệng còn đang ú ớ lên án.
Quý Thiển Ngưng cảm nhận được cô ấy đang rất bất mãn nhưng sống chết cũng không chịu buông tay.
Mạc Hạm nghe được mà dậy sóng trong lòng, lại thấy hành động này của hai người, cảm thấy có chút cổ quái nhưng cũng không hỏi nguyên nhân. Đôi mắt chị chuyển động nhìn về phía Quý Thiển Ngưng, khóe môi khẽ nhếch cười như không cười, nói: "Hóa ra em thích tôi đến thế."
Hóa ra em thích tôi đến thế..
Lúc về lại phim trường thì trời đã mưa.
Hôm nay còn cảnh quay cuối cùng nên Quý Thiển Ngưng còn phải đợi ở phim trường chờ quay.
7 giờ đoàn phim phát bữa sáng, Quý Thiển Ngưng lấy một cái bánh bao, một cái màn thầu còn có một ly sữa đậu nành nóng, mới vừa lấy đồ ăn xong liền nghe thấy có người gọi cô: "Thiển Ngưng, Thiển Ngưng." . Truyện Việt Nam
Nhìn thấy chàng đang chạy như như bay tới đây, lại nghĩ đến hai tiếng trước lúc ở trên xe Mạc Hạm đã những lời kia với cô, Quý Thiển Ngưng thế là không thể tự nhiên khi gặp Dư Lượng được nữa.
Cô làm bộ không nghe thấy, quay đầu bỏ đi.
Dư Lượng không rõ tình huống, đuổi theo: "Tôi kêu cô, cô không nghe thấy sao?"
"Anh kêu tôi sao?" Quý Thiển Ngưng giả ngu, "Kêu tôi làm gì?"
Dư Lượng cười hì hì nói: "Không gì cả, chỉ muốn tâm sự với cô cảnh diễn đêm qua."
Nhìn nụ cười ngây ngô của anh ta, mỗi lần nhìn thấy nó cô đều không thấy có chút dính dáng gì tới chuyện tình cảm nam nữ, nếu thật sự thích cô...... Thì cũng thẳng nam quá đi.
Quý Thiển Ngưng không thể nào biết được Dư Lượng rốt cuộc đối với cô có ý gì hay không, thấy anh ta mong muốn chân thành vậy thật sự cô không thể từ chối nổi, bèn nói: "Vậy thì nói chuyện thôi."
"Tối hôm qua cô diễn tốt ghê!" Dư Lượng nói: "Sau khi cô đi rồi, tôi nghe được đạo diễn cùng phó đạo diễn nói cảm xúc của cô thật tốt, rất đúng chỗ, cái cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng đó cô diễn rất chân thật, một chút cũng không giống người mới."
Quý Thiển Ngưng ngẩn ngơ.
Cô không có xem lại cảnh quay, cũng không biết mình diễn thế nào.
Cô đối với gian nhà gỗ kia có ký ức khắc sâu không thể quên được, tuy rằng lần này cô không phải quay cảnh cháy nổ, nhưng sợ hãi cùng tuyệt vọng lại là phát ra từ nội tâm, cũng không hoàn toàn là diễn.
"Mặt cô bị sao vậy?"
Mặt sau khi được đắp khăn vẫn có chút đỏ, da cô lại trắng nõn cho nên càng rõ ràng hơn. Dư Lượng hiển nhiên không còn ấn tượng gì với cái tát mình "tặng" cô ngày hôm qua, Quý Thiển Ngưng lại ngại ngùng không muốn trách anh ta, bèn nói dối: "Muỗi quá nhiều, cho nên gãi một chút liền đỏ."
"Bây giờ vẫn còn muỗi?"
"Ừ."
Dư Lượng không nghi ngờ gì cả, nhìn chằm chằm nửa bên mặt của cô trong chốc lát, nói: "Tôi đi mua thuốc cho cô."
Quý Thiển Ngưng vội gọi anh ta lại: "Trong túi tôi có thuốc, ăn xong tôi sẽ bôi."
"Cũng được." Dư Lượng gãi gãi đầu, nhìn bánh bao cùng màn thầu trong tay cô, "Cô ăn ít vậy sao?"
"Như vậy là đủ rồi."
"Con gái mấy cô đều sợ mập à?"
"Ừ."
"Tôi cảm thấy cô không mập tý nào."
"Cảm ơn." Quý Thiển Ngưng nhìn anh ta cười cười.
Nụ cười này tựa như hoa nở mùa xuân, làm Dư Lượng ngẩn ngơ nửa giây. Anh ta nuốt nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí hỏi: "Thiển Ngưng, Cô có bạn trai chưa?"
".............................." Cái miệng Mạc Hạm linh đến thế sao?
"《 Mê vụ 》 cảnh 245 phân đoạn 1 lần ba."
Ba người trong một phòng bệnh.
Y tá đưa nước ấm đến bên miệng A Trân, nói: "Ba ngày rồi cô chưa ăn gì cả, tôi biết tâm trạng cô không tốt, nhưng tâm tình không tốt cũng không thể làm khổ bản thân được, người sai là gã chứ không phải cô, cô không cần phải trừng phạt mình như vậy. Ngoan, uống miếng nước nào."
A Trân ngồi yên trên giường bệnh, hai tròng mắt vô thần, mặt trắng bệch, môi cô khô khốc tróc cả da. Cô đẩy chén nước ra, hơi thở yếu ớt, hỏi: "Anh ấy đâu?"
"Cái gì?"
"Cốc cốc cốc ——"
Có người gõ cửa.
Y tá nhìn về phía cô gái cao gầy tư thế hiên ngang ngoài cửa: "Cô tìm ai?"
Triệu Tuyên Mỹ mang theo một giỏ trái cây lớn, chỉ chỉ giường bệnh của A Trân: "Tôi là bạn của cô ấy."
Y tá vội mời cô ấy vào, nói nhỏ với cô ấy: "Bạn trai A Trân xảy ra chuyện, từ lúc cô ấy tỉnh lại không chịu ăn gì cả, cô cố gắng khuyên cô ấy nhé."
Triệu Tuyên Mỹ ừ một tiếng, hướng A Trân đi đến.
Ánh mắt đờ đẫn của A Trân theo bước chân của cô ấy chậm rãi chuyển động, cuối cùng bình tĩnh nhìn cô ấy.
"Tôi là Triệu Tuyên Mỹ, cô còn nhớ rõ tôi không?"
Gật đầu.
"Anh ấy đâu?"
Triệu Tuyên Mỹ chỉ nhìn thấy môi cô mấp máy, lại nghe không rõ cô nói cái gì, bèn ghé sát lỗ tai vào.
A Trân nói lại lần nữa, lần này nói rõ họ tên: "Lưu Tử Quang đâu?"
Triệu Tuyên Mỹ ngồi thẳng dậy, nhìn ánh mắt nguội lạnh của cô, gằn từng chữ một mà nói: "Gã chết rồi."
Thân hình A Trân hơi hơi lung lay một chút, máy móc lặp lại lời nói của cô ấy: "Chết......?"
"Đúng vậy, đã chết." Triệu Tuyên Mỹ nói: "Một đại đội bắt giữ gã trên đường, gã vì muốn chạy trốn, nên từ trên xe nhảy xuống liền bị một chiếc xe tải từ phía sau đâm chết."
"Là vậy sao."
Là do hôm đó quá sợ hãi sao?
Ngữ khí A Trân quá mức bình tĩnh cùng thái độ của cô làm Triệu Tuyên Mỹ vô cùng khó hiểu, cô ấy nhíu mày: "Cô......"
"Đã chết...... Đã chết...... Anh ấy đã chết......"
"......"
A Trân đột nhiên bắt lấy tay Triệu Tuyên Mỹ: "Anh ấy đã chết! Anh đã chết!"
Giờ phút này Triệu Tuyên Mỹ có chút nghi ngờ cô có phải đã điên rồi không.
"Đã chết, ha ha!" A Trân vốn đang cười, cười xong lại khóc, khuôn mặt úp vào đôi tay, nghẹn ngào mà lẩm bẩm: "Anh ấy gạt tôi."
"Anh ấy nói muốn kiếm tiền nuôi tôi, phải mua cho tôi một chiếc xe, như vậy thì sau này tôi không cần phải đi làm bằng tàu điện ngầm nữa."
"Anh còn nói muốn kết hôn cùng tôi, cùng tôi sinh hai đứa con...... Cha của con tôi sao lại có thể trở thành hung thủ giết người...... Anh ấy gạt tôi, anh ấy gạt tôi......"
A Trân lộn xộn nói rất nhiều câu "Anh ấy gạt tôi", nước mắt giống suối chảy ra từ khe hở ngón tay.
Triệu Tuyên Mỹ không phải là người biết an ủi người khác, bàn tay đang nắm lại chậm rãi vươn ra, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô.
"Anh ấy vì sao lại giết người chứ? Vì sao lại gạt tôi?"
Bờ vai A Trân run rẩy vô cùng, yếu ớt đến nổi sợ rằng giây tiếp theo sẽ sụp đổ.
Sắc mặt Triệu Tuyên Mỹ phức tạp, đôi mắt kiên nghị như có ánh sáng bên trong, thở dài một tiếng, một bàn tay đặt sau gáy cô gái, kéo cô vào trong ngực rồi lại dịu dàng xoa đầu cô.
A Trân còn đang khóc nức nở, hoặc phải nói là Quý Thiển Ngưng bị Mạc Hạm đang đóng vai Triệu Tuyên Mỹ ôm vào lòng liền đơ người.
...... Chi tiết ôm này, cô nhớ rõ là không có trong kịch bản mà.
"Cắt!" Trương Đào hô to: "Kết thúc công việc!"
Có nhân viên công tác hỏi: "Đạo diễn, là kết thúc công việc thật hay vẫn là kết thúc công việc giả?"
"Đương nhiên là thật rồi." Trương Đào dùng kịch bản gõ đầu của anh chàng, "Tối hôm qua mọi người đều quá mệt mỏi, đêm nay không cần quay, đều trở về nghỉ ngơi đi!"
Đạo diễn vừa nói xong phim trường liền sôi sục, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh toàn bộ đoàn phim đều biết.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chỉ riêng Quý Thiển Ngưng là không.
Cô tốn hết hơi mới đẩy Mạc Hạm ra được, quẫn bách mà nhảy xuống giường bệnh, tìm thấy túi của mình liền lôi tập kịch bản ra xem. Quả nhiên.
Cô cầm kịch bản đi tới chất vấn: "Sao chị lại tự ý thêm cảnh diễn vào?"
Mạc Hạm nhướng mày: "Đạo diễn cũng chưa nói cái gì, em lại có ý kiến à?"
Quý Thiển Ngưng trừng mắt với chị một cái, đáng tiếc là trên mặt còn mang theo nước mắt, đôi mắt ngập nước kia một chút sự uy hiếp cũng không có ngược lại càng giống như đang làm nũng hơn.
Mạc Hạm bị cô nhìn đến mềm nhũn trong lòng, bước tới trước một bước, nhẹ giọng nói: "Xem em khóc đáng thương chưa kìa, còn không nín đi."
"......"
Đầu ngón tay Mạc Hạm hơi lạnh cọ qua nước mắt trên mặt cô, trước khi cô phản ứng lại đã rút tay về, nói: "Mắt sưng hết rồi, đi rửa mặt đi."
...... Mặt có chút nóng à nha.
Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới ở trên phim trường mà chị cũng dám động tay động chân với bản thân, lại không dám để cho mọi người biết nên không nói gì, chỉ đành liếc xéo chị một cái.
Dù sao thì sau khi đóng máy cũng không bao giờ gặp lại nữa.
Cô tức giận nhét kịch bản vào trong túi lại, bỗng điện thoại vang lên.
Là Khương Ấu Na gọi.
Quý Thiển Ngưng vờ như không thấy ánh mắt quá mức nóng bỏng sau lưng kia, ấn nghe, còn chưa kịp mở miệng thì người bên kia giành nói trước: "Quay xong rồi sao?"
"Ừ, xong rồi."
"Vậy cậu mau ra đây đi, mình sắp lạnh gần chết rồi nè! Hoa cũng sắp héo vì lạnh rồi!"
Quý Thiển Ngưng thu thập hết mọi thứ rồi ra khỏi phòng bệnh được dựng tạm thời, khi nhìn thấy Khương Ấu Na ôm một bó hoa tươi đứng trong gió lạnh vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Khương Ấu Na cũng nhìn thấy cô, bước hai ba bước liền tới chỗ cô, đem cả bó hoa nhét vào ngực cô: "Chúc mừng đóng máy!"
Quý Thiển Ngưng hết nhìn hoa lại nhìn người đang đứng trước mặt, không biết vì cái gì lại rất muốn khóc.
"Cậu nói ra ngoài làm việc, chính là chạy tới tặng hoa cho mình sao?"
"Đúng vậy." Khương Ấu Na nói: "Người khác đóng máy đều có hoa, chỉ mình cậu không có thì buồn lắm. Là đứa bạn tốt nhất của cậu, mình đương nhiên muốn tới cổ vũ rồi."
Lúc trước cô nhắn tin với Khương Ấu Na có nhắc tới chuyện một diễn viên nào đó khi đóng máy nhận được rất nhiều hoa, cô cũng không có để lộ mong muốn bản thân mình cũng được như vậy, không nghĩ tới những lời chỉ thuận miệng nói lại được Khương Ấu Na nhớ kỹ như vậy.
Quý Thiển Ngưng không phải là người giỏi biểu lộ cảm xúc, hơn nữa cũng không biết nói mấy câu cảm động lòng người, chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy: "Cảm ơn cậu, Na Na."
"Còn khách sáo với mình nữa...... Ôi mẹ ơi!"
Khương Ấu Na hét lên bên tai cô, cảm động gì đó đều biến mất, Quý Thiển Ngưng trong nháy mắt liền bị dọa. Còn chưa rõ lý do thì đã bị Khương Ấu Na đẩy ra, chỉ vào hướng nào đó: "Mạc... Mạc...Mạc...... Mạc Hạm!"
Mạc Hạm đang u ám nhìn hai người họ ôm nhau, bị người kia gọi tên thì mới thấy rõ mặt người đó.
Hóa ra là Khương Ấu Na.
Mây đen trên mặt đều tan đi, Mạc Hạm chậm rãi đi tới: "Em quen tôi sao?"
Khoảng cách càng gần, Khương Ấu Na càng kích động: "Chị chính là ảnh hậu Kim Mã đó! Ai lại không biết chị chứ!"
Mạc Hạm đã quen được người khác khen ngợi, nghe xong những lời này cũng không thấy cảm động gì mấy, lại khách sáo cười với cô ấy vài giây, nói: "Em là bạn cùng phòng với Thiển Ngưng sao?"
"Đúng vậy, em tên Khương Ấu Na, hiện tại đang thuê trọ cùng với Thiển Ngưng...... Ủa, sao chị lại biết?"
Mạc Hạm nhìn Quý Thiển Ngưng, cười đến ý vị thâm trường: "Là Thiển Ngưng nói cho tôi."
Quý Thiển Ngưng: "......" Cô có nói qua sao? Chuyện mười năm trước cô còn không nhớ rõ gì cả.
Khương Ấu Na vô cùng phấn khích, cô ấy cũng không nhận ra sự mờ ám trong câu nói của Mạc Hạm, nói: "Em là fan phim của chị đó, lần đầu tiên đầu được gặp người thật đúng là rất kích động...... Cái kia, chị so với trong TV còn đẹp hơn."
"Cảm ơn."
"Nhưng so với Quý Thiển Ngưng, fan phim như em thật đúng là không bằng cậu ấy. Em nói cho chị nghe, cậu ta chính là fan não tàn của chị đó. Cậu ấy học biểu diễn chính là vì chị, tới Bắc Viện cũng là vì chị, thử vai trong bộ phim này cũng là vì chị. Cậu ta còn đặc biệt đăng ký một cái tài khoản Weibo ảo, không cho người khác biết, tài khoản Weibo đó cậu ta...... Ưm......"
Đôi mắt Khương Ấu Na trừng lớn hệt như chuông đồng, không hiểu vì sao bạn tốt lại che miệng mình lại, trong miệng còn đang ú ớ lên án.
Quý Thiển Ngưng cảm nhận được cô ấy đang rất bất mãn nhưng sống chết cũng không chịu buông tay.
Mạc Hạm nghe được mà dậy sóng trong lòng, lại thấy hành động này của hai người, cảm thấy có chút cổ quái nhưng cũng không hỏi nguyên nhân. Đôi mắt chị chuyển động nhìn về phía Quý Thiển Ngưng, khóe môi khẽ nhếch cười như không cười, nói: "Hóa ra em thích tôi đến thế."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương