Trình Quý Khoan: “Vậy cô đưa ba lô cho tôi đi, tôi sẽ chụp lấy.”
Vừa rồi để bơm hơi nên Nguyễn Ngưng mới vứt hết đồ đạc lên cầu thang, cô đưa tay nắm lấy ba lô của Trình Quý Khoan, sau đó lại lấy balo của mình đưa cho anh.
Sau khi bàn giao xong, Nguyễn Ngưng xoay người nhặt cái thứ rất dài được bọc bao vải ở bên ngoài lên.
Lúc đầu khi mới cầm nó cô cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ khi cầm nó bằng một tay, Nguyễn Ngưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Cảm giác này là?
Nếu Nguyễn Ngưng đoán không sai, thì cô chỉ có một phán đoán duy nhất.
Hình thù của nó.
Chẳng trách tối hôm đó sau khi bị mất điện, anh không đi lấy đồ ăn mà lại đạp xe đi đâu đó một mình, thì ra là đi làm cái này.
Đưa “cây gậy” cho Trình Quý Khoan, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, Nguyễn Ngưng nhẹ nhàng trèo ra ngoài cửa sổ, lên thuyền.
Trình Quý Khoan lại đeo ba lô và cây côn lên lưng, cầm mái chèo lên nói: “Đóng cửa sổ lại, chúng ta xuất phát.”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.
Năm giờ sáng, trời vẫn tối đen.
Không có sao, không có ánh trăng, chỉ có mưa nhỏ tí tách.
Nguyễn Ngưng lấy một cái bình thủy tinh ở trong ba lô ra, cẩn thận đốt nến dưới sự bảo vệ của nó, đáng tiếc trong đêm tối mưa bão, ngọn nến chỉ phát ra ánh sáng mỏng manh, may mắn Trình Quý Khoan khá quen thuộc với địa hình ở đây nên mới không đi sai đường.
Đợi sau khi chiếc thuyền cao su im hơi lặng tiếng đi ra khỏi khu chung cư, Trình Quý Khoan mới nhìn Nguyễn Ngưng, hỏi: “Cô có muốn đến chỗ nào không?”
Lúc này, trong lòng Nguyễn Ngưng đã có đánh giá mới về anh: “Có, chỉ là cách nơi này hơi xa, tôi biết nên đến đó thế nào.”
Trình Quý Khoan không hỏi nhiều, dựa theo chỉ dẫn của cô mà chèo thuyền.
Sắc trời dần sáng lên, Nguyễn Ngưng thổi tắt nến.
Lúc này, bọn họ đã cách khu chung cư một quãng xa, có người ở tòa nhà cao tầng gần đó phát hiện ra hai người bọn họ nên la lớn: “Phía dưới là thuyền cứu hộ đúng không?! Là thuyền cứu hộ đúng không?”
Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan liếc mắt nhìn nhau, làm như không nghe thấy.
Càng ngày càng có nhiều người bị tiếng la này thu hút mà đi ra ngoài, nhưng sau khi phát hiện chỉ có một con thuyền, trong mắt họ lập tức hiện lên vẻ thất vọng.
“Nhà ai mà có thuyền cao su thế, trên thuyền cũng không mang theo đồ cứu hộ.”
“Chắc chắn là muốn đi ra ngoài để tìm thức ăn, con mẹ nó, đúng là quá may mắn!”
“Nếu tôi có thuyền thì tốt rồi, thuốc chữa bệnh tim của mẹ tôi sắp hết rồi, phải làm sao bây giờ?”
“Có thuyền cũng vô dụng, bây giờ lấy thuốc ở đâu ra chứ? Tầng dưới có đứa trẻ sốt tới bốn mươi mốt độ, tôi thấy sắp không còn sức để khóc nữa rồi.”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều trông mong nhìn chiếc thuyền nhỏ ở dưới tầng, ai ai cũng lo lắng.
Mấy chuyện này, Nguyễn Ngưng không nhìn thấy, cũng không nghe được, nhưng cô biết những người này sẽ không ngồi yên chờ chết, chỉ cần có đủ điều kiện, sẽ có người chế tạo ra đủ loại thuyền khác nhau, thậm chí bồn tắm của trẻ con cũng được lấy ra ném vào trong nước, để ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Chiếc thuyền cao su tiếp tục tiến về phía trước.
Dọc đường đi, những tòa nhà cao tầng dần biến mất, do địa hình ở đây
cao hơn nên việc chèo thuyền ngày càng trở nên khó khăn, thuyền cao su
chỉ có thể bơi ngược dòng một cách khó khăn.
Khoảng tám giờ, cuối cùng bọn họ cũng đến được trung tâm triển lãm.
Trung tâm triển lãm này vừa mới được hoàn công vào năm ngoái, nằm ở
một nơi hẻo lánh, cách đây không xa là công viên bảo vệ sinh thái, môi
trường xung quanh rất đẹp, vẫn chưa có nhiều dấu chân của con người.
Trung tâm chia làm bốn tòa nhà, một tòa nhà văn phòng cao mười sáu tầng và ba phòng triển lãm, trong đó phòng triển lãm chính có ba tầng.
Độ cao mỗi tầng khác nhau, tầng một cao năm mét hai lăm, tầng hai cao bốn mét hai, tầng ba cũng cao bốn mét hai.
Nguyễn Ngưng vui mừng khi phát hiện ra vì cô đến trước nam chính một ngày nên tầng ba của phòng triển lãm chính vẫn chưa bị ngập.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 57
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương