Trình Quý Khoan khá bất ngờ khi cô lựa chọn tới đây: “Chúng ta tới đây để tìm gì thế?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi nhớ gần đây có một cuộc triển lãm phòng chống thiên tai và an toàn khẩn cấp được tổ chức ở đây nên tôi muốn đến xem có thứ gì có ích không.”
“Chắc sẽ có.” Trình Quý Khoan nói: “Chúng ta mau vào trong thôi.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Thời gian quý giá, anh cứ để tôi vào phòng triển lãm, còn anh thì qua bên tòa nhà văn phòng xem thử, coi thử có thể tìm được đồ ăn hay không.”
Trình Quý Khoan nhíu mày: “Một mình cô có an toàn không?”
Nguyễn Ngưng: “Anh yên tâm, chắc chắn ở đây không có ai đâu.”
Trình Quý Khoan nhíu mày tự hỏi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng và tôn trọng bạn của mình: “Được rồi, nhưng nếu một trong hai chúng ta gặp chuyện bất trắc, nhất định phải la lên kêu cứu, tìm người đến giúp.”
Nguyễn Ngưng: “Không thành vấn đề.”
Vì phòng triển lãm chưa bị ngập hoàn toàn nên hai người đã dừng chiếc thuyền cao su gần tầng ba.
Xuyên qua cửa sổ, đầu tiên Trình Quý Khoan quan sát căn phòng, sau khi xác thực bên trong không có ai, anh lấy một cây búa dùng để lắp đặt thiết bị ở trong ba lô ra, rồi đập mạnh vào cửa kính.
“Ầm” một tiếng, cửa kính chia năm xẻ bảy.
Trình Quý Khoan dùng búa dọn sạch những mảnh thủy tinh ở xung quanh cửa sổ, lau nước mưa trên mặt, rồi quay đầu nói: “Được rồi đó.”
Nguyễn Ngưng cười: “Cảm ơn anh, dù có tìm được đồ hay không thì khoảng ba tiếng sau chúng ta sẽ quay lại đây.”
Trình Quý Khoan: “Được.”
Nguyễn Ngưng xoay người lại đi vào phòng triển lãm, thấy nước chỉ mới ngập đến cẳng chân, cô lội vào bên trong tìm vài thứ, trong lúc đó cũng không quên chú ý tới hướng đi của Trình Quý Khoan.
Sau khi đã xác nhận anh đã chèo thuyền đến tòa nhà văn phòng, Nguyễn Ngưng âm thầm vui vẻ, rồi nhanh chóng tìm một chỗ khuất để thay bộ đồ lặn.
Tàu thoát hiểm vẫn đang đợi cô ở tầng một đấy!
Còn việc nó có bị nước làm hỏng hay không thì ngay cả khi gặp sóng thần nó vẫn còn dùng được, vậy làm sao nó có thể bị nước làm hỏng chứ?
Nguyễn Ngưng hưng phấn đến mức mặc bộ đồ lặn đi tìm cầu thang.
Cũng trong lúc này, cô phát hiện tầng ba chính là nơi cất giữ kho báu.
Khi nam chính tới, nơi này đã bị ngập trong nước, cho nên cũng không biết tầng ba có những gì, bây giờ nhìn lại bên trong bày đầy đủ các loại vật dụng cứu sinh.
Có đủ loại áo phao, đồ lặn, quần áo chống cháy, quần áo bảo hộ lao động chống axit và kiềm, thậm chí có cả quần áo chống bức xạ hạt nhân.
Ngoài ra còn có kính bảo hộ, găng tay, mũ cứng, mặt nạ phòng độc, mũ bảo hiểm.
Và vô số những món đồ nhỏ khác.
Hôm nay trước khi đến đây, Nguyễn Ngưng đã dọn sạch toàn bộ không gian có thể tích ba trăm mét khối, những thứ này cũng không chiếm nhiều chỗ, đương nhiên phải thu vào rồi.
Đang định bước tới, cô bỗng phát hiện bản thân không thể di chuyển.
Cô nhìn thấy áo chống đạn!
Nguyễn Ngưng không hề do dự chút nào, cười tủm tỉm cất năm bộ đồ chống đạn vào trong không gian, trong lòng còn thầm nghĩ bản thân thật may mắn vì đã lựa chọn đến đây đầu tiên, nếu để nó ngâm trong nước mãi thì đúng là phí phạm của trời.
Sau đó, cô lại nhìn thấy hai đầu của kính viễn vọng có thể nhìn ban đêm.
Cô có thể biết tên của nó là vì nó được đặt lặng lẽ trong tủ triển lãm và toát ra khí chất đắt tiền.
Đồ tốt thế này đương nhiên là phải thu vào rồi.
Bên cạnh còn có mấy cái cái kính viễn thị và ống nhòm nhìn ban đêm, Nguyễn Ngưng cũng mở tủ ra, lấy nó cất vào trong không gian.
Sau đó, cô bước vào phòng triển lãm của một nhà sản xuất thiết bị và nhìn thấy một người mẫu mặc bộ đồ bảo hộ hạng nặng màu đen, được giới thiệu là có khả năng chống đạn, chống đâm, chống axit và chống cháy.
Nhưng trông nó rất nặng, có lẽ sẽ khiến vai cô sụp xuống mất.
Chỉ là nếu đã nặng như vậy, chắc chắn sẽ rất đắt, đúng không? Làm sao một thứ như thế này có thể được ngâm trong nước rồi trôi nổi khắp nơi chứ.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 58
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương