Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 62



Nguyễn Ngưng nói: “Mọi người ở đây đều đã chạy sang nơi khác, chúng ta có thể đến đó thu gom đồ đạc.”

Trình Quý Khoan nhíu mày: “Làm thế nào mà cô biết mấy người ở đây đã đi nơi khác, hơn nữa chỗ này cũng không bị ngập, bọn họ rời khỏi đây làm gì?”

“Bởi vì sếp của tôi ở đây, tin tức của kẻ có tiền rất nhanh, bọn họ đã chạy đến chỗ an toàn hơn từ lâu.”

Trên thực tế, không phải sếp của cô ở đây, mà vì cô thấy trong tiểu thuyết có ghi nam chủ sẽ đến đây tìm đồ, cô sẽ không để hắn được toại nguyện.

Biết Trình Quý Khoan nghi ngờ nên Nguyễn Ngưng giải thích nói: “Có phải anh muốn hỏi tôi tại sao tôi lại biết sếp sống ở đâu không?”

Do dự một lúc, cuối cùng Trình Quý Khoan vẫn gật đầu.

Nguyễn Ngưng nói: “Bởi vì bạn trai cũ của tôi là con trai của sếp tôi.”

Trình Quý Khoan ngây ngẩn: “Thảo nào hôm đó cô nói đồng nghiệp của cô tới tìm cô, là bạn trai cũ của cô bảo họ tới, phải không?”

Nguyễn Ngưng sờ mũi: “Thật ra cũng không đúng lắm, sếp của tôi muốn trữ hàng nên mới tập trung nhân viên lại, chỉ cần là người biết địa chỉ, ông ấy đều sẽ để người đó đi tìm.”

“Trùng hợp đồng nghiệp kia có quen tôi, anh ta định tay không tròng cổ sói trắng, nên tôi chỉ thuận tiện kiếm chút lợi ích thôi.”

Trình Quý Khoan: “Thì ra là thế.”

Nguyễn Ngưng: “Chỉ có điều, đúng là nhờ có bạn trai cũ nói tôi mới biết chuyện sếp của tôi đã trốn thoát, anh ta bảo muốn đưa tôi theo cùng.”

Trình Quý Khoan im lặng hai giây, anh không hỏi lý do tại sao Nguyễn Ngưng không đi.

Nguyễn Ngưng cắt ngang suy nghĩ của anh: “Anh Trình, chỗ này gần sát với núi, cho nên chắc chắn dòng chảy của nước sẽ rất phức tạp, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Trình Quý Khoan gật đầu: “Được.”

Hai người phải tốn rất nhiều công sức mới đến được đường cái trên núi.

Xung quanh vừa vắng vẻ vừa im ắng, Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan cùng hợp sức khiêng tất cả mọi thứ đến đường cái, sau đó cất chiếc thuyền cao su đi.

Không được để lại một con thuyền nào, phải mang toàn bộ theo.

Sau khi giấu kỹ mọi thứ, hai người dọc theo đường cái đi lên núi.

Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng họ cũng đến được căn biệt thự đầu tiên, mười lăm căn biệt thự còn lại cũng đã nằm ngay trong tầm mắt.

Hai mắt Nguyễn Ngưng như phát sáng, cô xoay người nói với Trình Quý Khoan: “Anh Trình, tôi chắc chắn ở đây không có ai, chúng ta chia nhau ra lục soát đi.”

Trình Quý Khoan: “Được, cô chú ý an toàn.”

Nói xong, anh đưa một cái còi qua: “Tôi tìm được cái này trong lúc đi kiếm vật tư với cô, nếu gặp nguy hiểm, hãy thổi nó lên, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Được.”

Trình Quý Khoan đi đến căn biệt thự thứ hai, còn Nguyễn Ngưng thì rẽ thẳng vào căn biệt thự trước mặt.

Cửa biệt thự được làm bằng đồng, dù có dùng cái gì cũng không thể chém nó ra được.

Nhưng không sao, tuy cửa ra vào được làm rất kiên cố nhưng trong biệt thự lại có rất nhiều cửa sổ sát đất.

Nguyễn Ngưng tìm đại một cánh cửa, sau đó dùng búa đập nát nó.

Bước vào trong biệt thự, Nguyễn Ngưng nhịn không được thở dài một tiếng, có tiền thật tốt, phòng khách rộng và được bày trí sang trọng đến mức làm người khác phải ghen tỵ, ngay cả ghế sofa cũng trông còn mắc hơn cả căn nhà của cô.

Lấy thôi, lấy thôi.

Mấy món đồ trang trí trong biệt thự cũng rất đẹp nhưng đáng tiếc, hiện tại cô cần những thứ thiết thực hơn.

Dựa theo những gì ghi trong tiểu thuyết, người sống trong khu biệt thự này không giàu cũng quý, lúc bỏ đi, bọn họ vô cùng vội vàng nên không có mang theo nhiều đồ.

Nguyễn Ngưng đi vào phòng bếp trước, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là các loại dụng cụ nhà bếp sang trọng, cô tò mò cầm một con dao làm bếp lên, sau đó lấy một củ cà rốt ra, không ngờ cắt rất trơn tru.

Nguyễn Ngưng lại lấy một miếng thịt bò ra, bây giờ cô đã biết cái gì gọi là cảm giác giống như thái rau rồi.

Dao tốt.

Nghĩ tới việc sau này mình sẽ ổn định cuộc sống ở thế giới này, Nguyễn Ngưng cất hết tất cả dụng cụ làm bếp vào, ngay cả cái tủ lạnh Casarte đã bị rò rỉ điện cũng không tha.

Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...