Có lẽ sau khi sửa lại vẫn có thể dùng được?
Sau đó, cô tìm được ba bao gạo cống Vạn Niên.
Nguyễn Ngưng biết cái này, hình như hơn năm ngàn tệ một cân.
Rau thì hư hết, nhưng vẫn có một số loại trái cây nhập khẩu chưa bị hư, nhìn vẫn còn khá tươi.
Nguyễn Ngưng tiếp tục lục tủ, nào ngờ lại tìm được nguyên hộp giăm bông Úc ở trong một góc khá khuất, có khoảng bốn mươi hộp!
Đây là thịt đó, hơn nữa còn giữ được khá lâu.
Nguyễn Ngưng đặt nó sang một bên trước.
Bởi vì đã hai ngày trôi qua nên trong bếp không có nhiều đồ tươi, nhưng đồ ăn vặt và đồ uống nhập khẩu thì còn rất nhiều.
Cô quyết định xuống tầng hầm nhìn thử, hình như mấy kẻ có tiền đều thích cất đồ ở tầng hầm.
Sau khi xuống lầu, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là một bộ sô pha đắt tiền màu xám được đặt ở giữa phòng khách rộng lớn.
Nguyễn Ngưng cũng thích phong cách này, nhưng cô đã có sẵn một bộ rồi, bây giờ chỉ có thể đứng nhìn thôi.
Sau đó, cô bước vào căn phòng đầu tiên.
Đây là chỗ trữ rượu.
Trên bề mặt của ba bức tường, toàn bộ đều là rượu, nhưng trong số đó Nguyễn Ngưng chỉ biết mỗi rượu Mao Đài nên cô cứ lấy hết tất cả đi.
Trong đó có mấy chai được bảo quản riêng nên chắc chắn đắt hơn các chai khác, vì vậy Nguyễn Ngưng cũng đặt chúng ở một chỗ khác.
Kế tiếp là phòng chiếu phim, Nguyễn Ngưng cất chiếc ghế sofa đơn đi.
Ngay sau đó là phòng thể thao, bên trong có nhiều dụng cụ thể thao nhưng Nguyễn Ngưng không có hứng thú với chúng.
Cuối cùng cô đi vào nhà xe.
Vừa nhìn thấy dàn xe bên trong, Nguyễn Ngưng lập tức muốn thổi còi.
Chiếc Aston Martin trị giá hàng triệu tệ.
Một chiếc Maserati.
Hai chiếc Lamborghini.
Và một chiếc Ferrari Enzo.
Nguyễn Ngưng lắc đầu, chủ nhân của căn biệt thự này chắc là có đam mê với xe thể thao, nhưng mạt thế đến cô cũng chẳng muốn lấy nó làm gì.
Trái lại, cô càng có hứng thú với thứ bên cạnh hơn.
...
Trên tường phủ kính treo hai bộ quần áo dù lượn.
Có thể thấy, trong biệt thự này có một thanh niên ham vui, có lẽ sau khi tìm kiếm cảm giác mạo hiểm ở nước ngoài, cậu ta đã mang nó về để làm kỷ niệm.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, rồi cất hai bộ quần áo dù lượn vào, kế tiếp không ngờ cô còn tìm được một chiếc dù lượn ở trong ngăn tủ bí mật phía dưới.
Sau đó, cô lên tầng hai.
Tầng hai hẳn là có phòng của chủ nhân căn biệt thự này, Nguyễn Ngưng tìm được một phòng thay đồ nữ, bên trong bày đầy đủ các loại túi xách hàng hiệu, phụ kiện, giày cao gót.
Bây giờ những thứ xa xỉ này không thể đổi lấy một hạt gạo, nên Nguyễn Ngưng không có hứng thú với chúng lắm.
Nhưng cô vẫn cất hết tất cả đi, không vì gì khác chỉ để Sở Định Phong không có cơ hội dùng mấy thứ này đi cua gái.
Ngoài ra Nguyễn Ngưng còn lấy luôn tấm nệm có giá trị lên đến hàng triệu tệ kia.
Đi tiếp vào trong, Nguyễn Ngưng tìm được phòng sách của căn biệt thự này.
Đây là nơi mà chủ nhân căn nhà này thường hay lưu tới, trong tủ sách có rất nhiều sách, không biết bình thường có ai đọc hay không.
Chất lượng của những đồ nội thất bằng gỗ này này khá tốt, có thể gom tất cả về làm củi.
Mà sau khi tủ sách biến mất, đáng lẽ bức tường đó sẽ lộ ra một khoảng trống lớn, nào ngờ lại lộ ra một cánh cửa bí mật, Nguyễn Ngưng dù đã cố gắng nhưng vẫn không có cách nào mở nó ra, một cái búa bình thường không thể phá được cánh cửa kim loại như vậy.
Có cần nghĩ cách để mở nó ra không nhỉ?
Chắc hẳn phải có rất nhiều thứ quý giá được cất trong căn phòng bí mật này?
Nhưng chỉ đáng tiền thì cũng vô ích.
Nguyễn Ngưng do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được lòng tò mò của mình, cuối cùng cô quyết định lấy một loại vũ khí mang tính hủy diệt diện rộng của mình ở trong không gian ra, máy cắt cửa thủy lực.
Vừa an toàn vừa im ắng còn có hiệu suất cao, có thể đáp ứng mọi thể loại phá cửa bằng bạo lực.
Nguyễn Ngưng không muốn thứ này bị hỏng do va đập mạnh nên cô nhanh chóng lắp máy vào rồi bật nút lên.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 63
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương