Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 111:
Mặc kệ xem bao nhiêu lần, anh cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên, vốn dĩ loài người không có yêu khí, không hiểu pháp tắc, như cũ có thể làm được loại trình độ này, cùng anh gặp qua rất nhiều người không giống nhau, thậm chí cùng anh gặp qua rất nhiều yêu không giống nhau.Tân Vân Mậu trịnh trọng nói: “Chuyện này không có gì kỳ lạ cả, cô ở trong đám nhân loại đã có thể nói là người hoàn mỹ rồi.”Sở Trĩ Thủy nghe khẩu khí anh nghiêm túc, đột nhiên bị ca ngợi cao độ, ngoài ý muốn liếc anh một cái, đột nhiên có chút ngượng ngùng. Này khen có chút quá, nhưng nghe anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại dường như anh thật sự nghĩ như thế.Sở Trĩ Thủy sờ mặt, do dự mà lên tiếng: “Cảm ơn?”Trên mặt Tân Vân Mậu nở lên một tia ý cười, anh đắc ý dào dạt gật đầu: “Dù sao cũng là tín đồ của ta, ưu tú như vậy cũng bình thường.”Ánh mắt của quá mức xuất sắc, cho nên chọn tín đồ như vậy.Sở Trĩ Thủy: “?”Cô nghe xong lời này, nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, bình tĩnh mà chế nhạo nói: “Chuyện này có liên quan gì với anh chứ?” Cô ưu tú cùng cây trúc da mặt dày trước mắt có quan hệ gì! Tại sao khen người còn có thể bẻ ngược lại khen chính mình!“Đi thôi, ngày mai trở về Hòe Giang, làm tốt sự nghiệp, kiếm tích hiệu.” Sở Trĩ Thủy mở mắt, cô nhấc chân đi vào bên trong, nương theo một chút cảm giác say còn hào khí vạn trượng mà chống nạnh: “Tôi không kiếm đồng tiền lớn thì làm sao? Tôi nghèo cũng nghèo đến có chí khí, kiếm được tiền đều trong sạch, trước nay không thương tổn bất kỳ kẻ nào, loại tiền này cầm mới an tâm!”Tân Vân Mậu nghe ngữ khí mang tinh thần phấn chấn bồng bộ của cô, anh cũng bị lời nói ấy lây cho chút vui vẻ, có cảm giác như chờ đợi mặt trời mọc trong đêm tối, cảm giác tương lai mỗi một ngày đều sẽ càng tốt hơn hôm nay. Là mùa xuân hạt giống nảy sinh, là mùa hè từng đợt từng đợt gió hanh, là mùa thu thu hoạch trái cây, là mùa đông hồng mai ngạo tuyết, là bốn mùa, là sao trời, là biển rộng, là sinh mệnh vô biên vô hạn.Trước kia anh thường khịt mũi coi thường với câu nói “Chỉ có con người là anh linh của vạn vật”, nhưng không thể không thừa nhận rằng hiện tại lại bị trước mắt thu hút, còn muốn chờ nghe những câu tiếp theo cô nói.Anh đi kế bên cô, mở lòng bàn tay ra đỡ cô: “Tôi còn muốn một cây kẹo nữa.”“Không phải anh còn chưa ăn xong sao?” Sở Trĩ Thủy nghi hoặc nói, cô lục trong túi một chút, vươn tay đưa cho anh: “Đều cho anh cả đấy.”Tân Vân Mậu tiếp nhận cây kẹo đường kia, anh mở giấy gói kẹo ta, bỗng chốc đưa kẹo tới miệng cô, nhẹ nhàng mà đẩy một chút.Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Làm gì đấy?”Tân Vân Mậu oán giận nói: “Cô vừa mới dùng kẹo đánh miệng tôi.”“Thật là lòng dạ hẹp hòi.” Sở Trĩ Thủy cạn lời liếc mắt nhìn anh một cái, ngậm kẹo trong tay anh đi.Tân Vân Mậu lúc này mới vừa lòng.Bên đường, một người thanh niên trang phục giày da ngồi ở bên trong xe, nhìn qua khí chất to lớn nhưng dung mạo lại bình thường, dựa vào vẻ ngoài tinh anh mới tăng điểm nhan sắc lên. Anh ta không dám tin tưởng nhìn một người một yêu dưới ánh đèn, không nhịn được mà dụi dụi mắt, sợ là do bản thân thức đêm hoa mắt.Tài xế ngồi phía trước hỏi: “Lý tổng, làm sao vậy?”Lý Long Khoa bỗng nhiên kêu dừng xe, làm tài xế cũng không biết có chuyện gì.Lý Long Khoa phục hồi tinh thần: “Không có gì, đi thôi.”Chắc là nhìn lầm rồi.Ô tô một lần nữa khởi động, chở Lý Long Khoa rời đi.Nếu nói Lý Long Khoa chân chính kiêng kỵ người nào, Sở Trĩ Thủy chắc chắn có thể tiến vào vị trí thứ ba trên danh sách, cô không vi phạm pháp lệnh là do đạo đức của bản thân cô yêu cầu, nếu là thật muốn sử dụng chiêu ngầm thì Lý Long Khoa đã sớm xong đời rồi.Anh ta biết cô rời khỏi công ty thì việc này sẽ bị chôn vùi mãi mãi, nhưng lại không chịu nổi sự dụ hoặc thật sự quá lớn của tiền tài, ý muốn cô trở về càng lúc càng lớn.Thành phố Ngân Hải lớn như vậy, không có khả năng dễ gặp như thế, hẳn là không phải cô, với cả không phải cô đã trở về Hòa Giang rồi sao? Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Nói thật, Lý LongKhoa cũng không sợ quỷ, anh ta chỉ có chút sợ Sở Trĩ Thủy, đêm nay thật sự không thua gì gặp quỷ.Trong khách sạn, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu một đường trở về, hưng phấn sau khi uống rượu của cô đã biến mất, hiện tại lại dần sinh cơn buồn ngủ mơ hồ, muốn nhanh chóng ngả người trên giường nệm mềm mại ấm áp ngủ một giấc thật ngon.Tân Vân Mậu thấy cô không nói lời nào, cô vừa mới trở lại khách sạn đã muốn trực tiếp đóng cửa đi ngủ, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.Anh lập tức không vui nói: “Cô có phải đã quên điều gì rồi không.”Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Quên cái gì chứ?”Tân Vân Mậu trầm mặc mấy giây, anh có chút u oán, nhắc nhở nói: “Quên nói một câu.”“Sao?” Sở Trĩ Thủy càng cảm thấy mê man hơn, cô trái lo phải nghĩ một phen, ánh sáng trong đầu chợt hiện ra, nói: “Ngủ ngon?”Tân Vân Mậu cảm thấy vô cùng mỹ mãn, đáp lại: “Ngủ ngon.”“Ngủ ngon ngủ ngon.” Sở Trĩ Thủy bị anh làm cho đầu phình ra, xấu hổ buồn bực nói: “Mau chóng đi ngủ đi, nếu không sẽ đến lúc chào buổi sáng luôn đó!”Một đêm mơ đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương