Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 112:



Sau khi tỉnh lại, chuyến công tác của Sở Trĩ Thủy ở cục Ngân Hải liền kết thúc, Đỗ Tử Quy hứa với cô buổi chiều sẽ đưa bọn họ đến sân bay. Sở Trĩ Thủy đương nhiên là ngồi máy bay về Hòe Giang, chờ sau khi cô check in thành công, Tân Vân Mậu liền trực tiếp bay về, nói không chừng tốc độ còn nhanh hơn cả cô.

Một người một yêu gần gũi cùng vào cùng ra, ở trong cục Ngân Hải hoành hành không chút cổ kỵ, làm Diệp Hoa Vũ có khổ nói không nên lời. Hắn vốn muốn lén tìm Sở Trĩ Thủy tâm sự mỏng, bất đắc dĩ cái căn bản là tìm không thấy cơ hội, rốt cuộc ở cuối cùng một ngày cũng bắt lấy được cô hội cô ở một mình trong phòng trà. Cửa văn phòng, Diệp Hoa vẫy tay với Sở Trĩ Thủy: “Tiểu Sở, tôi muốn nói vài chuyện với cô.”

“Được, Diệp cục.” Sở Trĩ Thủy mặt đầy khó hiểu đi qua đó, gần đây cô cũng không gặp Diệp cục trưởng, từ sau khi Tân Vân Mậu xuất hiện, hành tung của Diệp cục trưởng không hề để lộ ra ngoài.

Văn phòng cục trưởng, trong phòng chỉ còn lại Sở Trĩ Thủy và Diệp Hoa Vũ. Diệp Hoa Vũ vẫn trang điểm cả người màu mè, lại hoàn toàn không nói bốc nói phét như lúc đầu. Anh ta lộ ra vẻ rối rắm, muốn nói rồi lại thôi nói: “Tiểu Sở à, lúc này thì mới tính, nhưng tôi còn muốn cùng cô nói một chút, về sau không thể để anh ấy tới Ngân Hải này nữa.”

“Anh ấy là chỉ ai?” Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Ngài nói không cho anh ấy là không cho.”

Cô còn chưa kịp nói ra chữ cái đầu tiên “Tân”, Diệp Hoa Vũ đã sợ tới mức hồn phi phách tán, anh ta hốt hoảng mà xua tay ngăn lại: “Đừng đừng đừng, không được

hô lên tên đầy đủ của anh ấy, cô không biết quy củ của chúng ta à?”

“Biết.” Sở Trĩ Thủy nói: “Hồ cục trưởng nói, hô lên tên đầy đủ anh ấy sẽ nghe được.” Diệp Hoa Vũ cả kinh đến mức cằm cũng muốn rơi xuống: “Vậy mà cô còn dám kêu!?”

“Anh ấy nghe được cũng không phải chuyện gì lớn lao.” Sở Trĩ Thủy không hiểu được trạng thái run sợ trong lòng của Diệp Hoa Vũ, cô thường xuyên đấu võ mồm với Tân Vân Mậu, Miêu Xử cũng từng trêu chọc đối phương, cây trúc yêu cũng không làm ra phản ứng nào quá kích.

“Lão Hồ rốt cuộc đã nói sao với cô vậy?” Diệp Hoa Vũ muốn hỏng mất nói: “Hoàn toàn không huấn luyện đường lối đúng đắn cho cô sao?”

Sở Trĩ Thủy thản nhiên: “Tôi không liên quan gì đến cái huấn luyện đường lối đúng đắn đó hết.”

Cô ở khoa phát triển kinh tế, lại không ở khu quan sát, đương nhiên không cần phải giải quyết việc của yêu quái. “Tốt thôi, lão Hồ không có trách nhiệm, vậy để tôi nói.” Diệp Hoa Vũ nhướng mày, nhẫn nại nói: “Cô hẳn là đã biết Cục Quan Sát của chúng ta chủ yếu là xử lý nhân yêu, tranh cãi giữa yêu với yêu, giữ gìn trạng thái ổn định hòa bình hiện tại nhỉ.”

“Biết.”

“Có thể vào Cục Quan Sát yêu quái thì đương nhiên cũng khác biệt với những yêu quái bên ngoài. Đồng phục ở khu quan sát gọi là trấn yêu bào, nó đại biểu cho việc dưới những tình huống nhất định, chúng ta có thể giết các yêu quái khác.” Sắc mặt Diệp Hoa Vũ hơi trầm xuống, thấp giọng nói: “Anh ấy không phải yêu quái ở Cục Quan Sát, hơn nữa còn từng tạo nên một trận đại chiến yêu giới vô cùng lớn, lúc ấy nháo đến mức có thể nói là long trời lở đất, không có ánh trăng.”

Hai mắt Sở Trĩ Thủy phát ngốc: “Anh ấy sao?”

Tân Vân Mậu vậy mà còn có thể khơi mào chiến tranh, chuyện này tựa như chuyện đứa trẻ ba tuổi thống trị địa cầu, hiện tại cô không có cảm giác hồi hộp, chỉ có thể biết rõ mình có chút buồn cười, lại nghi ngờ có phải mình đang ở trong một tiết mục hài kịch hay không.

“Không sai, tuy rằng anh ấy không phải là người khơi mào đại chiến, nhưng yêu quái được phong thần thì thực lực đều không hề tầm thường, anh ấy cùng một vị khác vung tay đánh nhau gây thành một hồi tai hoạ. Chuyện này chẳng những làm hại đến các yêu quái vô tội mà còn rất nhiều con người vô tội cũng phải chịu khổ, trong đó có một vị rất có danh tiếng trong giới loài người.”

Đây là một chuyện xưa xa xăm cũ kỹ.

Long Thần là đệ nhất yêu quái được phong thần trên thế gian, từ khi ra đời tới nay cho dù trời xoay đất chuyển cũng đối xử tử tế với tất cả linh chi vật trên thế gian. Ông ta tụ tập không ít yêu quái lại, cung cấp đủ loại chỉ dẫn cho con người, chỉ đạo bọn họ gieo trồng lương thực, tu sửa đê điều, lâu lâu lại giáng xuống nhân giáng chút phúc lành, khi đó ông rất được dân gian tôn kính.

Một ngày nào đó, Long Thần chậm rãi thay đổi, tính cách của ông càng thêm táo bạo, đôi khi sẽ lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, nhưng về cơ bản vẫn vì người vì yêu mà làm việc thiện, thẳng cho đến khi vị yêu quái được phong thần thứ hai trên thế gian ra đời.

Không ai biết hai vị thần có mâu thuẫn gì nhưng trận đại chiến này làm đến mức lưỡng bại câu thương*. Long Thần còn phái ra không ít người và yêu quái, muốn bao vây trừ khi vị thần thứ hai, cuối cùng lại không thu được bất kỳ kết quả gì, còn làm cho các tín đồ của Long Thần lây dính lệ khí, tay đầy máu tươi.

* Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.

Cuối cùng, vị thần thứ hai cùng các yêu quái khác xé Long Thần rách thành bốn bộ phận, chôn riêng lẻ ra ở Hòe Giang, Ngân Hải, Sơn Ngô và Không Tang, đây là trạng thái ban đầu của tứ đại Cục Quan Sát hiện tại.

Thần hồn của yêu quái được phong thần không dễ tiêu tán, mặc dù đã dùng lửa yêu những cũng rất khó để lau sạch hoàn toàn, chỉ có để khu quan sát trấn áp ở phía trên, phòng ngừa Long Thần tái hiện trên nhân gian làm chuyện ác.

Tân Vân Mậu chính là vị thần thứ hai, anh ấy tuy đã từng có thời gian ngắn liên thủ với yêu quái khác, nhưng bản chất bọn họ không giống nhau, thậm chí còn đề phòng lẫn nhau.

Diệp Hoa Vũ chắp tay sau lưng như một vị trưởng bối, thở dài nói: “Nghe xong ngọn nguồn, cô đã hiểu rõ chưa.”

Sở Trĩ Thủy gật đầu: “Ừ, một chuyện xưa rất thú vị.”

“Một chuyện xưa rất thú vị?” Diệp Hoa Vũ âm thanh kinh ngạc nói: “Tiểu Sở, cô vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô nghe xong việc này cảm thấy không nên là thú vị, phải nói ý tưởng khác mới đúng chứ!?”

Sở Trĩ Thủy trầm ngâm mấy giây, cô thản nhiên nói: “Không phải, Diệp cục, anh giống như trong ngoài nước đánh mậu dịch chiến, hỏi tôi có ý nghĩ giống anh không, nhưng thật ra trong lòng tôi có ý nghĩ riêng, nhưng ý nghĩ của tôi có hữu dụng sao?”

Cô không thể nói mạu dịch chiến đánh thì sẽ đánh, nói không đánh sẽ không đánh, chuyện cổ xưa này đều là thần cùng thần đánh nhau, hỏi một dân chúng tóc húi cua như cô làm gì?

“Không đúng, Tiểu Sở, ý nghĩ này của cô có vấn đề.” Diệp Hoa Vũ gấp đến độ vò đầu bứt tai: “Ý của tôi là cô không nên đem anh ấy vào trong cục, phía dưới bộ phận quan sát của chúng ta trấn áp bộ phận nào, anh ấy nếu chạy vào nuốt mất một phần tư kia, vậy thật sự là không có người nào quản được anh ấy nữa, nói không chừng sẽ phát sinh sự việc càng thảm thiết hơn cả năm đó!”

Sở Trĩ Thủy thản nhiên cãi lại: “Sẽ không, anh ấy có thói sạch sẽ không ăn đồ dơ bẩn, hơn nữa lần trước chúng tôi đã vào bộ phận trong cục quan sát rồi, cũng chẳng có việc gì.” Cô cảm thấy Diệp Hoa Vũ làm quá. Tân Vân Mậu lại không phải chưa từng đến bộ phận quan sát, lúc ấy chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

“Anh ấy còn vào bộ phận của Cục quan sát của các ngươi sao? Không phải, Miêu Lịch rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy!?” Diệp Hoa Vũ biết được tin tức nghe rợn cả người, càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, giống như một con chim đại khổng tước bị nổ tung lông, anh ta nghĩ lại tưởng tượng hình như có cơ sở, oán niệm nói: “Từ từ, là Miêu Lịch nói cũng bình thường, anh ta chỉ thích xem những con mèo hư nhiễu loạn gây chuyện.”

“Tóm lại, cô phải có chút cảnh giác, không thể lại dẫn anh ấy tới Ngân Hải, vị nào lúc ban đầu cũng vô cùng hiền lành, cuối cùng còn không phải cũng quậy thành như vậy sao, nói không chừng có một ngày nào đó lại sẽ bùng nổ đại chiến!”

Sở Trĩ Thủy nghe anh ta nói đến mà hồng cổ thô, sắc mặt cô vô cùng bình tĩnh, lễ phép mà đánh gãy: “Cục trưởng Diệp, mạo muội hỏi một chút, đại chiến lần trước xảy ra khi nào?”

“Ít nhất là khoảng một ngàn năm trước.”

“Vậy lần đại chiến tiếp theo là khi nào?”

“Đoán chừng là một khoảng thời gian rất lâu nữa.”

“Ngài tự mình nhìn, đơn vị thời gian đều là ngàn năm, chuyện này có quan hệ gì với tôi chứ?” Sở Trĩ Thủy thoải mái mà nhún vai: “Đều không phải là chuyện mà một nhân loại có tuổi thọ chỉ có một trăm năm như tôi nên suy xét chuyện này!”

Diệp Hoa Vũ: “... “
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...