Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 50:



Sở Trĩ Thủy nhận lấy cái bình xịt nhỏ, hồ nghi nói: “Đây là?”

“Đây là nước bọt của tôi.” Kim Du lộ ra vẻ hổ thẹn, lúng túng nói: “Ngày thường cầm đồ của cô nhiều như thế, tôi cảm thấy cô cũng không thiếu gì, nên tìm anh Ngưu lấy một cái bình, nếu cô không chê thì lấy xịt đi.”

Sở Trĩ Thủy nhớ đến năng lực của đối phương, kinh ngạc nói: “Là nước bọt xóa bỏ ký ức sao?”

Kim Du gật đầu, xấu hổ nói không nên lời: “Tôi cũng không có thiên phú gì khác.”

“Cái này đã rất tốt rồi, tôi cũng đâu có thiên phú!” Sở Trĩ Thủy mở nắp bình ra, mới lạ lắc cái bình nhỏ: “Cứ xịt trực tiếp vậy sao?”

Kim Du phát hiện Sở Trĩ Thủy thật sự vui vẻ, sắc mặt cô ấy cũng trở nên thả lỏng, bắt đầu giải thích: “Phải, nhưng chỉ có tác dụng với con người, sau đó hiệu quả sẽ giảm đi đối với người của bộ phận đặc thù, sau này không đủ nước bọt cô lại đến tìm tôi lấy là được rồi.”

Sở Trĩ Thủy cảm thấy cực kỳ mới mẻ, cô trịnh trọng thu về, suy tư nói: “Cảm ơn cô, tôi cũng không biết nên trả lễ thế nào nữa.”

Kim Du hốt hoảng xua tay: “Không không không, không cần trả lễ.”

“Nhưng nước bọt có tiền cũng không mua được.”

“Không sao, Kim Du nói ngày thường cô ấy luôn được cô chăm sóc, vậy cô ấy trả cô cũng là theo đạo mà làm.” Ngưu Sĩ khuyên nhủ nói: “Có thể cô không biết, yêu quái chúng tôi có một bộ quy tắc, nếu giao du với người ta, có qua có lại mới là vòng tuần hoàn thông thường, nếu không thì cũng bất lợi cho bản thân chúng tôi.”

Sở Trĩ Thủy giật mình: “Quy tắc?”

“Năng lực của con người và yêu quái bất đồng, muốn chung sống lâu dài chỉ có thể lập ra quy tắc ước định, nếu không thì sẽ dẫn đến diệt vong. Rất nhiều yêu quái tội phạm trong cục chúng ta đều làm trái quy tắc.”

“Nên tôi không nhận thì Kim Du sẽ phạm sai?”

“Cũng coi như vậy đi.”

Sở Trĩ Thủy khó xử nói: “Vậy sau này có phải tôi nên chú ý chút không, để tránh cô bị ép phải trả…”

“Không phải bị ép trả, chỉ cần không có khế ước ngầm hay nghi thức, tương tác bình thường hoàn toàn không có rủi ro, cô không cần có áp lực tâm lí.” Kim Du vội giải thích: “Không dồn lực yêu cầu thì sẽ không có hiệu quả.”

“Quy tắc căn cứ vào động cơ để phán định.” Ngưu Sĩ bổ sung: “Cô yên tâm nhận đi, đây xem như là theo tập tục của chúng tôi, chẳng phải con người cũng có tình người qua lại sao.”

Sở Trĩ Thủy hiểu rõ gật đầu, lại nhìn Kim Du, chân thành nói: “Cảm ơn cô, tôi sẽ dùng nó thật tốt.”

Kim Du gãi đầu, có phần hơi ngại ngùng, bắt đầu ứa nước mắt. Cô ấy tặng quà xong lại tiếp tục nói về chuyện khác: “Anh Ngưu, gần đây yêu khí của tầng hai thật dồi dào, có chuyện gì sao?”

“Phòng quan sát chạy thành tích, tôi thấy đều về hết rồi, biết đâu là làm một hành động lớn.”

“Phòng tài vụ không có ý kiến sao?”

“Có ý kiến cũng vô dụng, công việc đó vẫn phải làm, cứ tạm chịu đựng cho qua vậy.”

Sở Trĩ Thủy câu nghe câu không, một tay cô cầm cái bình nhỏ trong túi mình, sau đó một tay sờ mặt dây chuyền trên cổ, bỗng dưng hiểu được lời nói Tân Vân Mậu từng nói. Cho dù là thờ cúng hay là tín đồ, có lẽ đều cùng một quy luật, cũng coi như là thói quen của yêu quái.

Mưa rơi không dứt, gió thổi tứ hướng.

Luồng gió dữ dội xông đến phá vỡ khe núi, đang vang lên ầm ầm trên đồng hoang như tiếng gào thét của ác quỷ bị khóa linh hồn.

Cánh cửa của căn nhà tự xây trên núi đóng chặt, kiên trì chống lại cơn gió dữ kinh hoàng, những hạt mưa như viên bi rơi lách tách trên mái hiên. Trong đêm mưa tối tăm mù mịt, cánh cửa sổ chiếu ra ánh sáng màu cam ấm áp, trở thành ánh đèn sáng sủa độc nhất trong sự lạnh giá u ám, in ra cái bóng cô gái màu đen bên cửa sổ.

Trong phòng, một cô gái mặc đồng phục học sinh trắng tinh gần như phai màu, ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách cũ kỹ được sơn bằng nước sơn, chôn đầu vào bài thi cấp ba và sách tham khảo dày cộm. Cô ấy cầm cây bút màu đen, đang tập trung toàn bộ tinh thần làm bài, lại nghe thấy một chuỗi âm thanh gõ cửa bị tiếng gió âm u nuốt chửng.

Mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng.

Thậm chí còn giống như ảo giác.

Cô gái không dám chậm trễ vội đẩy cửa ra ngoài, còn chưa kịp bung dù thì đã đón lấy tiếng gió rít và mưa rơi, lớn tiếng nói: “Ông nội Tu, là ông sao?”

Ngoài cửa không có bóng người mà chỉ có cái sọt trúc, bên trên đậy một tấm vải. Hoa quả dại lộ ra màu hồng xanh dưới tấm vải mềm, bị nước mưa ngoài sân làm ướt, ngưng đọng thành giọt nước tinh khiết, chảy xuống trái cây.

Trong sân vườn trước ngôi nhà nhỏ cũng không có dấu chân hiện trên mặt đất, đến ổ khóa cổng lớn của sân vườn cũng bình yên vô sự, chỉ có cái sọt khăng khăng xuất hiện trước cửa một cách vô căn cứ.

Cô gái bung dù đi một vòng trong sân vườn, bất lực không phát hiện được gì ngoài bùn đất trên mặt sân, chỉ có thể nhấc sọt hoa quả trở về phòng.

Cơn mưa vẫn rơi.

Đến cuối tuần, mưa gió đã dừng lại nhưng tiết trời vẫn u ám.

Sau khi thức dậy, Sở Trĩ Thủy còn nhận được tin nhắn từ Vương Di Văn, chắc là đối phương cực kỳ bất mãn vì thứ bảy vẫn phải đi làm, bèn bắt đầu tám nhảm trong giờ làm.

[Sếp Sở, thương nhớ ngày tháng cậu còn ở công ty.]

[Tôi xem tử vi thấy hôm nay cậu có vận đào hoa.]

Sở Trĩ Thủy trả lời cô ấy một câu: [Tôi không xem tử vi cũng thấy hôm nay cậu có vận sự nghiệp.]

[…Vào công ty tôi trước giờ cuối tuần có lúc nào không có vận sao?]

Sở Trĩ Thủy tán dóc với bạn thân hai câu, lại nói tối nay phải tham gia tiệc cưới, chắc chắn sẽ bị người ta bàn về vấn đề kết hôn, giờ mới trấn an được sự phẫn nộ xã hội mạnh mẽ của Vương Di Văn, đối phương thà rằng tăng ca cũng không muốn gặp phải mấy cảnh đó.

Tiệc cưới là trường hợp trang trọng, Sở Trĩ Thủy chọn lựa quần áo đẹp đẽ trước khi ra ngoài, thậm chí hiếm khi trang điểm nhạt.

Lúc hoàng hôn, đoàn xe cưới chen đầy cửa khách sạn, ô tô tối màu được điểm xuyết bằng đóa hoa hồng kết lại thành hình trái tim, tràn đầy không khí vui mừng. Một tấm thảm đỏ trải dài đến cửa lớn, người thân của cô dâu chú rể bận rộn bên ngoài, tươi cười với những vị khách đến dự tiệc.

Sở Tiêu Hạ nhìn xung quanh một vòng: “May mà chúng ta không lái xe, không thì vừa đến đây thì phải bị kẹt cứng rồi.”

Sở Trĩ Thủy theo cha mẹ đi vào khách sạn, cô ở vùng ngoài không có thời gian tham gia mấy bữa tiệc này nọ, về đến Hoài Giang thì tất nhiên không trốn được. Người kết hôn hôm nay là con gái đồng nghiệp của cha mẹ cô, lúc trước cô và đối phương có gặp nhau ở trong khu nhà ở nhưng giờ đôi bên đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

“Đúng rồi, lát nữa con sẽ chạm mặt Lưu Kha Mỹ, hay là trốn một chút.” Tạ Nghiên bỗng nhớ ra gì đó, bà nhìn con gái mình, lộ ra sắc mặt khó coi: “Hoặc là nếu giữa chừng con thấy buồn chán, đến lúc đó về trước là được.”

“Sao vậy?”

“Ui trời, lúc trước chẳng phải lần cuối cùng bà ấy gặp con ở siêu thị sao, rồi bà ấy có một đứa con trai, hóa ra là bạn học của con…” Tạ Nghiên úp úp mở mở: “… Nói vậy con hiểu chứ nhỉ?”

Sở Trĩ Thủy hiểu ngầm trong lòng, nghi hoặc nói: “Không phải Tôn Sao có bạn gái rồi sao? Nghe nói cũng đã yêu nhau mấy năm rồi.”

Tạ Nghiên sững sờ: “Hả? Thật sao?”

“Tất nhiên là thật, lúc mới về đây con ra ngoài tụ họp, quên mất là nghe ai nói rồi.”

Sở Tiêu Hạ hứng thú: “Con vậy mà còn có tai mắt tình báo ở Hoài Giang, tin tức còn nhạy hơn mẹ con.”

“Ở nơi lớn như bàn tay này thì có gì có thể là bí mật chứ.”

Sở Trĩ Thủy thầm biết sau khi mình trở về thì không liên lạc được đến mấy người, nhưng dĩ nhiên là tin cô làm trong cục quan sát cũng đã truyền đi, nơi nhỏ thì như vậy, gió thổi cỏ lay thì cả thành phố đều biết hết.

Tạ Nghiên nghĩ đến sự thân thiện mấy ngày gần đây của Lưu Kha Mĩ, bà hoang mang lẩm bẩm: “Tôi không biết chuyện này thật, vậy là tôi hiểu sai ý rồi hả?”

Một khắc sau, cả nhà đi vào lễ đường tìm kiếm chỗ ngồi của mình. Có hai cái bàn tròn lớn ở hai bên sân khấu dài, người ngồi cùng bàn với Sở Trĩ Thủy căn bản đều là đồng nghiệp cha mẹ cô cùng con cái của họ, không tránh được khách khí hàn huyên một trận.

Chủ đề chẳng qua chỉ là công việc và tình hình yêu đương, cho dù tiền lương của cục quan sát cực thấp nhưng người ngoài lại không biết chi tiết, cái danh nghe qua cũng có thể diện. Còn vấn đề tình cảm, Sở Trĩ Thủy đi một chiến thuật “dạ dạ vâng vâng cô nói rất đúng”, cũng coi như không có sai sót mà giải quyết được phần lớn cuộc trò chuyện.

Người trung niên so sánh thành tích của con cái họ xong lại tiến vào khâu bắt ép con cháu thể hiện. Một đám củ cải trắng mặt toàn bất mãn thay phiên nhau biểu diễn, họ ưỡn ẹo lấy lệ hai cái, không bao lâu thì rời khỏi vị trí, ước gì có thể chạy trốn khỏi đó.

Gần muộn Lưu Kha Mĩ mới xuất hiện, còn dẫn theo con trai Tôn Sao. Bà ấy trông thấy Sở Trĩ Thủy thì sáng mắt, kéo người bên cạnh ra chào hỏi: “Ôi chao, Trĩ Thủy con với Tôn Sao đã lâu lắm không gặp nhau nhỉ, còn nhớ lần gặp hồi cấp ba trước kia không con?”

Tôn Sao đứng sau lưng Lưu Kha Mĩ, anh ta gật đầu chào hỏi những người xung quanh, thân cao một mét bảy mấy, tướng mạo bình thường ngay thẳng, trông hơi chính chắn, có vài phần lão luyện sau khi làm việc, không giống với người lớn tiếng vu khống cô tâng bốc giáo viên trong ký ức của Sở Trĩ Thủy.

“Qủa thật là vậy.” Sở Trĩ Thủy nhìn Tôn Sao, lịch sự nói: “Lâu quá không gặp.”

Lưu Kha Mĩ phát hiện con trai đứng thẳng bất động, bà ấy hận sắt không thành thép vỗ mạnh anh ta: “Nói hai câu với người ta đi, lớn già đầu vậy rồi còn xấu hổ!”

Tôn Sao ngắm nhìn Sở Trĩ Thủy, anh ta nghiêng đầu, bị vỗ nên cũng lên tiếng: “Trò, trò…”

Sở Trĩ Thủy bất động thanh sắc, gương mặt Tạ Nghiên thì đầy gượng gạo.

Những người khác bỗng tỉnh ngộ: “Đúng rồi, hai đứa cùng tuổi sao?”

Lưu Kha Mĩ nghe thấy lời này mà cực kỳ vui vẻ, nháy mắt nói: “Lúc trước ở chung một khu nhà, còn là bạn cùng trường cùng lớp nữa.”

“Vậy thì phải trò chuyện nhiều chút, đây là thanh mai trúc mã đó!”

Người ngoài cùng nhau bồi chuyện, bầu không khí càng tuyệt diệu.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...