Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 51:



Tạ Nghiên cẩn thận dè dặt lén nhìn sắc mặt con gái, chỉ sợ Sở Trĩ Thủy cảm thấy không vui lật mặt tại chỗ, nhất là nghe thấy hình như Tôn Sao có bạn gái, càng cảm thấy Lưu Kha Mĩ làm việc thật không chuyên nghiệp.

Sở Trĩ Thủy phát hiện thái độ tránh né của Tôn Sao, chỉ xem như anh ta cũng bất đắc dĩ, có lẽ là Lưu Kha Mĩ có hứng thú với chuyện này. Cô không muốn làm náo động tiệc cưới của người khác, bèn theo phép mà gượng gạo trò chuyện hai câu.

Tôn Sao thấy biểu tình của cô tự nhiên, anh ta có qua có lại trả lời, không còn lo lắng như lúc mới đến nữa.

Lưu Kha Mĩ vui vẻ nói: “Nhìn xem, vẫn thân thiết như lúc nhỏ!”

Mời ba vòng rượu, cô dâu chú rễ chào hỏi xong, Sở Trĩ Thủy đứng lên muốn về, cô nhìn ba mẹ ra hiệu, quyết định im lặng rời đi.

Lưu Kha Mĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động thái của Sở Trĩ Thủy, bà ấy thấy cô đứng đậy, vội nói: “Làm sao thế?”

Tạ Nghiên: “Con bé có chút công việc chưa làm xong, nên về trước xử lí.”

“Tôn Sao con đưa người ta về đi, giờ trễ biết bao nhiêu.”

Sở Trĩ Thủy từ chối hết lần này đến lần khác, bất lực khi Lưu Kha Mĩ không chịu, chỉ đành để Tôn Sao đưa ra ngoài.

Cửa khách sạn, Tôn Sao cầm chìa khóa xe, nói: “Cậu đợi chút, tôi lái xe qua.”

“Không sao, không cần tiễn nữa, bên này rời đi rất gần, đi bộ hai bước đến rồi.” Sở Trĩ Thủy vẫy tay tạm biệt: “Cậu về trước đi.”

Sắc trời dần tối, Sỡ Trĩ Thủy mặc áo len mỏng cổ cao màu nhạt, sau khi cô ra ngoài thì thấy hơi lạnh, cô mặc áo khoác len vào, gương mặt thanh tú mờ ảo dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường, khí chất nhu mì học cao hiểu rộng.

Tôn Sao nghe ngữ khí ôn hòa của cô, lòng anh ta dâng lên nỗi cảm động không tên, kiên trì nói: “Để tôi đưa cậu về.”

Nói thẳng ra là lúc đầu Tôn Sao cực kỳ phản đối chủ ý của mẹ mình, chủ yếu vì ấn tượng của anh ta với Sở Trĩ Thủy thời cấp ba không tốt, chỉ nhớ cô là người tương đối cường thế, trước mặt người lớn toàn ra vẻ chu toàn hiểu chuyện, nhưng lúc gặp anh ta thì luôn có một sự khinh thường trong im lặng. Năm đó cô đứng nhất khối, là sự tồn tại được người lớn nâng lên tận trời, nhưng lại không nói nhiều, cũng hiển nhiên cao cao tại thượng.

Nhưng giờ cô quay lại chốn bình phàm, trở về Hoài Giang tìm một công việc an ổn, tính cách cũng trở nên dịu dàng, nhưng có vẻ như lại không phải thế.

So với người khác, học lực và gia cảnh của cô quả thật là không thể bới móc, công việc và tướng mạo cũng càng khỏi phải nói.

“Thật sự không cần đâu, bên ngoài khá lạnh, cậu nhanh vào trong đi.”

“Vậy càng phải đưa cậu về.”

Sở Trĩ Thủy thấy anh ta cố chấp như vậy bèn nói thẳng: “Bạn học cũ không cần coi trọng mấy chuyện trống rỗng này đâu, đừng đến lúc ấy lại làm bạn gái cậu hiểu lầm.”

“Bạn gái tôi?” Gương mặt Tôn Sao cứng đờ, nhạt nhẽo nói: “Bạn gái gì?”

“Tôi nghe người của trường học nói, chẳng phải cậu đã yêu đương mấy năm rồi sao, có phải lần sau là đến lượt cậu kết hôn không?”

“À, đó không phải là bạn gái tôi, bọn họ nói đùa đó.” Tôn Sao vượt qua hoảng loạn ban đầu, anh ta nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, giải thích: “Là một người bạn chơi rất thân, cô ấy thường xuyên liên lạc cho tôi, nhưng chúng tôi không hợp để yêu nhau.”

Sở Trĩ Thủy: “Không hợp?”

“Cô ấy là gái quê, đến Hoài Giang làm công.” Tôn Sao bất lực cười: “Chắc cậu cũng hiểu, không có khả năng.”

Sở Trĩ Thủy im lặng.

Chắc cô cũng hiểu, cô có thể hiểu cái gì?

Nghe nói công việc và học lực của cô gái đó không xuất sắc, cũng không khó để hiểu được thái độ của Tôn Sao.

Mấy tên đàn ông thật sự là sinh vật thực tế mà quỷ kế đa đoan, Sở Trĩ Thủy chỉ nghi ngờ có phải cô giả làm con lợn để ăn thịt hổ quá lâu, lại khiến Tôn Sao cho rằng bản thân anh ta quyền quý, đây thật là một chuyện đáng sợ.

Bầu không khí đột nhiên lạnh đi, Tôn Sao tự biết mình lỡ lời, vội nói: “Không nói mấy chuyện này nữa, tôi lái xe đưa cậu về.”

Sở Trĩ Thủy dừng lại vài giây, cô bỗng nở nụ cười như hoa, gật đầu nói: “Lúc nãy cậu nói đúng, quả thật không hợp.”

Đôi mắt Tôn Sao rực sáng, anh ta thở phào: “Đúng nhỉ, môi trường lớn lên không giống nhau, trò chuyện cũng không hợp nhau.”

“Đúng, với thu nhập hiện tại của cậu, chiều cao vẻ ngoài không xuất chúng, học đại học cũng không giỏi cho lắm, quả thật không thể yêu đương với ai hết.” Sở Trĩ Thủy quét mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới một vòng, cô cười lộ ra đồng điếu, nói: “Nhưng cậu hiểu rõ bản thân, biết điều kiện của mình kém, không làm lỡ thời gian con gái nhà người ta, cũng coi như là một người có trách nhiệm rồi.”

“…”

Sắc mặt của Tôn Sao hết xanh rồi lại trắng, bị cô trực tiếp đay nghiến đến xấu hổ.

Sở Trĩ Thủy không sợ anh ta vặn ngược lại, nước bọt xóa ký ức cất trong túi, nếu mà ra tay thật thì còn chưa nói được là kẻ nào xui xẻo đâu. Cô lười xem sắc mặt của anh ta, xoay người tùy ý vẫy tay: “Đi trước đây.”

Nửa ngày sau Tôn Sao mới khôi phục tinh thần, thở hổn hển nói: “Sở Trĩ Thủy, sao cậu vẫn có thể kiêu ngạo giống hồi cấp ba như thế hả!?”

Hiện tại cô không bằng một người bình thường, làm một công việc không gì nổi bật, nghe nói tiền lương cũng mới hai ba ngàn tệ.

“Ờ.” Giọng của con gái vang lại trong gió đêm: “Chẳng phải cậu cũng tệ giống hồi cấp ba thế sao.”

Tôn Sao căm phẫn đứng ở cửa khách sạn, nhìn bóng lưng cô biến mất trong màn đêm.

Góc phố đêm phồn hoa náo nhiệt, người đi tấp nập, bảng hiệu của các cửa hàng phát sáng hai bên đường.

Sở Trĩ Thủy đi đến đầu phố, nếu vừa rồi cô không chế nhạo anh ta một trận, chắc phải kéo dài sự chán ghét trong lòng rất lâu. Dạ tiệc bị mẹ con Lưu Kha Mĩ phá rối, cô nhìn hai bên đường định ăn chút bữa khuya, đối diện lại bị một cơn gió u ám kỳ lạ quét qua, trong lòng có một dự cảm không lành dâng lên.

Cô cảnh giác nhìn bốn bề, chỉ thấy người của khu phố, không có phát hiện mới gì khác.

Đụng phải yêu quái nhiều rồi, không sợ không kinh nghiệm.

Trước kia Sở Trĩ Thủy không hề có chút cảm ứng với yêu quái, dạo gần đây quả thật là do luyện tập mà ra, không còn là người phàm vô cảm nữa. Cô biết yêu quái sẽ không ra tay ở nơi đông người, bởi vì hơi thở trong khu chợ ồn ào rất hỗn loạn, nhân khí sẽ trực tiếp làm yêu khí tản ra, khiến yêu khí rất khó tập hợp lại một chỗ được.

Thế nhưng, cô không thể ở trong chợ đêm mãi được, cô vẫn phải đi ngang qua nơi khá yên tĩnh.

Cuối phố đi bộ dẫn đến một cây cầu dài bắc ngang sông, phía bên kia cầu là một tiểu khu với ánh đèn rực rỡ, chỉ có trên cầu là nơi tối tăm duy nhất trong cảnh đêm thành phố lộng lẫy. Đèn đường cao cao chiếu xuống ánh sáng vàng cam, chỉ cần hơi nâng mắt nhìn, ở nơi không xa chính là ánh đèn của những ngôi nhà.

Vào ban đêm, trên cầu không có chiếc xe nào, cũng không có người về nhà muộn đang đi bộ.

Sở Trĩ Thủy đơn độc đi dưới ánh đèn, cô tùy ý liếc nhìn xuống đất, thấy được ánh đèn dưới chân bị bóng đen nuốt chửng, như thể lọ mực bị đổ tràn lan xung quanh.

Bắt đầu rồi.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...