Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Lê cảm thấy hơi nóng dâng lên mặt, cậu co chân lại, vùi mặt vào đầu gối, lòng bàn tay áp lên ngực, không nhịn được muốn kêu trời.
Như vậy là quá phạm quy rồi đó.
_
Cảnh Lê không ngờ sẽ nhanh chóng gặp lại Vân Thanh Trạc như vậy, đối phương còn đặc biệt đến tìm cậu. Cậu vốn nghĩ sau khi rời khỏi Khải Thụy, ít nhất cũng phải nửa năm hoặc một năm sau họ mới có khả năng gặp lại.
"Chúng ta đổi chỗ nói chuyện?"
Bọn họ đang đứng bên ngoài biệt thự của Triệu Vân Tĩnh, cậu vừa kết thúc một buổi học, Vân Thanh Trạc có lẽ đã dò hỏi được thời gian học của cậu nên cố tình canh giờ đến.
Vân Thanh Trạc đương nhiên cũng biết đây không phải là nơi thích hợp để trò chuyện: "Được."
Mặc dù độ nổi tiếng của Vân Thanh Trạc không thể so sánh với Kỷ Quân Chương, nhưng số lượng fan của anh ta cũng không ít, hơn nữa lại tập trung ở giới trẻ, tùy tiện tìm một chỗ nào đó sẽ quá dễ bị nhận ra.
Cuối cùng họ đến một quán trà có tính riêng tư rất cao.
Cửa phòng đóng lại, Cảnh Lê và Vân Thanh Trạc ngồi đối diện nhau, lúc này Vân Thanh Trạc mới chịu tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt dù đã trang điểm cũng không che giấu được vẻ thiếu ngủ rõ rệt.
"Chuyện tôi bị loại khỏi "Yến tiệc", Kỷ Quân Chương đã nói với cậu chưa?" Anh ta cong khóe môi, nhìn thẳng vào Cảnh Lê: "Có phải cảm thấy rất hả hê không?"
Cảnh Lê nhìn anh ta, rất thành thật: "Có một chút."
"Giường của Kỷ Quân Chương có dễ bò lên không?" Giọng điệu Vân Thanh Trạc rất cay nghiệt, nụ cười chế giễu treo trên môi: "Không phải cậu tuyệt đối không chấp nhận chuyện quy tắc ngầm sao? Sự thanh cao của cậu đâu rồi?"
Cảnh Lê nghĩ, cậu không phải là thanh cao, chỉ là yêu cầu tương đối cao, không thể thấp bé xấu xí ngay từ cái nhìn đầu tiên, không thể xấu, không thể bỉ ổi, không thể đã có gia đình, không thể phẩm hạnh không tốt, phải lễ phép, phải lịch thiệp, phải chung thủy, phải biết tôn trọng người khác.
Nhưng những người phù hợp với yêu cầu của cậu thường giữ mình trong sạch, không tùy tiện nghĩ đến chuyện "quy tắc ngầm" với người khác, càng không động tay động chân với người ta, nhân loại lại một lần nữa thoái hóa thành súc sinh.
*Câu này thể hiện sự thất vọng và phẫn nộ của người nói khi chứng kiến những hành vi xấu xa, vô đạo đức, coi những người có hành vi "quy tắc ngầm" và sàm sỡ như những kẻ mất nhân tính, không khác gì loài vật.
Còn giường của Kỷ Quân Chương có dễ "bò" hay không, cậu cũng chưa từng "bò" thử, nhưng đoán chừng là không dễ, nếu không thì nhiều năm như vậy, sao Kỷ Quân Chương lại không có chút tin đồn tình cảm nào.
Nhưng những điều này không có gì để nói với Vân Thanh Trạc.
"Đây là những lời anh muốn nói với tôi? Vậy thì không có gì để nói cả." Cảnh Lê chuẩn bị rời đi.
"Tôi ghen tị với cậu."
Bước chân Cảnh Lê khựng lại.
"Cậu đẹp trai, có nhiều tài năng như vậy, lại có thiên phú diễn xuất, nếu không phải Mục Ca bị đào đi, bây giờ cậu ở Khải Thụy, đã gần như có thể ngang hàng với tôi rồi."
Vân Thanh Trạc nắm chặt tách trà, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình: "Giản Mịch cũng thích cậu, anh ta bị cậu từ chối, mới quay sang tìm tôi, anh ta nói khi tôi rũ mắt xuống, có chút giống cậu."
Cảnh Lê: "..."
Cậu quay người lại, ánh mắt trở về phía Vân Thanh Trạc, quan sát hồi lâu, nói: "Không giống chút nào, tôi đẹp trai hơn anh."
Vân Thanh Trạc: "..."
Sao tên này lại biết chọc tức người khác như vậy, tức chết mất!
Cảnh Lê ngồi xuống trở lại, rót cho mình một tách trà, đánh giá khách quan: "Mắt của Giản Mịch có vấn đề, anh bảo anh ta nhanh chóng đi khám mắt đi."
"Hơn nữa," cậu ngước mắt nhìn Vân Thanh Trạc,
"Anh nói với tôi những điều này làm gì, bán thảm sao? Nhưng tôi không phải là thần thánh, trước đây anh cố ý cướp đoạt tài nguyên của tôi, anh biết nó quan trọng với tôi thế nào mà, đó là tiền đó!"
Vân Thanh Trạc ngẩn người một lúc lâu, không nhịn được mà lên tiếng chê bai: "Phim của đạo diễn Lý mà cậu chỉ để ý đến tiền thôi à, cậu có thấy mình tục không hả?"
Cảnh Lê liếc xéo anh ta: "Anh thanh cao, đó là vì anh kiếm đủ tiền rồi, tôi nghèo, đương nhiên quan tâm đến tiền."
Vân Thanh Trạc nghẹn họng.
Rất lâu sau, anh ta mới nói: "Hôm đó ở bãi đậu xe của Khải Thụy, tôi nói chúc cậu tiền đồ như gấm, là thật lòng. Cậu ở Khải Thụy, đối với tôi là một mối đe dọa rất lớn, Khải Thụy không phải là công ty lớn, tài nguyên chỉ có bấy nhiêu, nếu cậu nổi tiếng, tôi không tranh lại được cậu."
Cảnh Lê "ừ" một tiếng, nói: "Sau đó thì sao?"
"Tôi xin lỗi cậu," Vân Thanh Trạc hít sâu một hơi, "Xin lỗi."
"Ồ, sau đó?"
Vân Thanh Trạc nhìn cậu: "Hết rồi."
Cảnh Lê có chút ngạc nhiên: "Anh chỉ đến xin lỗi thôi sao?"
"Ừ." Vân Thanh Trạc đứng dậy, khi đi đến cửa, lại quay đầu: "Kỷ Quân Chương nói, tôi cầu xin anh ta cũng vô dụng, người tôi có lỗi là cậu, nên xin lỗi cậu."
"Lời xin lỗi của anh cũng không chân thành cho lắm." Nếu không thì ban đầu đã không nói những lời kỳ quái đó.
Vân Thanh Trạc thừa nhận: "Là không thể không cúi đầu."
Cảnh Lê nhướng mày: "Anh thẳng thắn vậy sao?"
Vân Thanh Trạc trợn mắt: "Vì ban đầu không nhịn được."
Cảnh Lê chân thành nói: "Tính cách thật của anh thú vị hơn cái hình tượng anh xây dựng nhiều.
Vân Thanh Trạc cười khẽ hai tiếng, đeo kính râm vào, mở cửa đi thẳng không quay đầu lại. Cảnh Lê lại ngồi một lúc, uống hai tách trà, mới đứng dậy rời đi.
Lên xe, Lạc Hiểu Tiêu tò mò nhìn chằm chằm câu, trên mặt viết rõ bốn chữ "tôi muốn tám chuyện".
Cảnh Lê cảm thấy buồn cười, không giấu anh ta: "Vân Thanh Trạc đến xin lỗi."
Lạc Hiểu Tiêu ngây người hai giây, mới không thể tin được mở to mắt: "Má ơi."
Cảnh Lê thắt dây an toàn, cả người lười biếng dựa vào ghế: "Là thầy Kỷ bảo anh ta đến."
Lạc Hiểu Tiêu không mấy kinh ngạc về điều này, dù sao trừ phi bất đắc dĩ, sao Vân Thanh Trạc có thể chạy đến xin lỗi. Anh ta im lặng một lát, nói: "Kỷ Quân Chương đối với cậu tốt lắm."
Cảnh Lê cười cười: "Ừm, thầy Kỷ là người tốt."
Lạc Hiểu Tiêu nhìn cậu, muốn nhắc nhở một câu đừng động lòng, nhưng nghĩ lại, liền im miệng.
Về cá nhân anh ta, anh ta khá là hy vọng sau này Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương có thể nảy sinh tình cảm, thật sự ở bên nhau, dù sao hai năm sau ly hôn lại là một cơn sóng gió lớn, không phải chuyện tốt.
Hơn nữa, ngoại hình, nhân phẩm, gia thế của Kỷ Quân Chương đều không có gì để chê, mà Cảnh Lê cũng đủ xuất sắc, bọn họ ở bên nhau, chính là trời sinh một cặp.
Tui mắc "ship" CP này quá rồi!
Lạc Hiểu Tiêu lặng lẽ "ship" CP, hắng giọng hỏi: "Thầy Kỷ hạ cánh lúc năm giờ chiều mai phải không?"
"Đúng vậy," Cảnh Lê khó hiểu nhìn anh ta, "Anh hỏi cái này làm gì?"
Lạc Hiểu Tiêu càng nghĩ càng thấy hai người hợp nhau, có ý muốn tác hợp: "Cậu không đi đón sao? Nếu muốn đi, ba giờ anh đến đón cậu, đến sân bay vừa kịp giờ."
Cảnh Lê chống cằm, hỏi ngược lại anh ta: "Em đi đón thì làm được gì?"
Nhạc Hiểu Tiêu: "..."
Thấy Lạc Hiểu Tiêu rơi vào trạng thái rối rắm, Cảnh Lê cười, nhún vai: "Vậy đó, em đi làm gì."
...
Cảnh Lê vẫn đi, là Kỷ Quân Chương sắp xếp.
Thời gian bọn họ đăng ký kết hôn ngày càng gần, đã đến lúc từ từ tung tin, để fan có sự chuẩn bị tâm lý, phòng ngừa sau này công khai, fan không chấp nhận được, sẽ coi Cảnh Lê như thùng rác cảm xúc, dồn hết mọi tức giận lên người cậu, thậm chí dưới sự chi phối của cơn giận, làm ra những chuyện cực đoan đáng sợ hơn.
Cảnh Lê đến sân bay lúc bốn giờ năm mươi lăm phút, chuyến bay tuy chưa hạ cánh, nhưng khu vực đón khách đã tụ tập không ít fan, tấm bảng cổ vũ trên tay đều viết tên Kỷ Quân Chương, rõ ràng đều là fan của anh.
Tuy bọn họ đến đón, lại không hề gây rối trật tự sân bay, gây phiền phức cho người khác. Vài fan lớn tổ chức rất tốt, mọi người đều xếp hàng đứng, không chen lấn xô đẩy, không ồn ào náo nhiệt.
Cảnh Lê đi đến khu vực đón khách rồi lại quay về, ở đó quá nổi bật, cậu định đợi Kỷ Quân Chương đến rồi mới xuống xe.
Máy bay không bị trễ, hạ cánh rất đúng giờ, Cảnh Lê không đợi lâu trên xe, đã thấy Kỷ Quân Chương được vệ sĩ bảo vệ, trong vòng vây của một đám người, đi đến.
Cậu xuống xe, đứng bên cạnh xe giơ tay vẫy về phía Kỷ Quân Chương từ xa, nở nụ cười.
Kỷ Quân Chương nhìn thấy cậu, khóe môi giãn ra, cũng cười.
Sự xuất hiện của Cảnh Lê khiến không ít fan ngẩn người, một cô gái đứng gần Kỷ Quân Chương nhất còn nhìn thấy nụ cười thoáng hiện trên môi anh khi nhìn thấy Cảnh Lê.
Cô ấy ngơ ngác đứng tại chỗ, đột nhiên nhớ đến cái suy đoán hoang đường vô cùng mà gần đây có người đưa ra trên mạng, ý nghĩ bất an nảy lên trong đầu.
Lên xe, Cảnh Lê thở ra một hơi.
Kỷ Quân Chương khẽ cười: "Sao vậy?"
"Lần đầu tiên trực tiếp đối diện với fan của anh, có chút không quen," Cảnh Lê thả lỏng người dựa ra sau, nghiêng đầu cười với anh, "Có mấy người hẳn là rất không thích em."
Biểu cảm quá rõ ràng.
Vẻ tươi cười của Kỷ Quân Chương biến mất, mang theo chút áy náy: "Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi đâu, em đã chuẩn bị tâm lý rồi mà." Cảnh Lê nháy mắt với anh, cười rạng rỡ, còn khá lạc quan trêu đùa: "Em sắp cướp đi thần tượng mà họ yêu quý nhất rồi, bị ghét một chút cũng không sao."
Kỷ Quân Chương lắc đầu, ánh mắt nhìn cậu chăm chú: "Tôi sẽ cố gắng giảm thiểu tối đa tổn thương cho em."
Kỷ Quân Chương nghiêm túc như vậy, Cảnh Lê cũng ngừng vẻ đùa cợt, cậu nhìn lại anh, cong môi cười, đẹp đến lạ thường: "Em biết, cũng tin anh."
