Tôi Muốn Nghỉ Hưu - Hủ Mộc Điêu Dã

Chương 15



Chuyện Cảnh Lê đến sân bay đón Kỷ Quân Chương, tối hôm đó đã lan rộng trên các nền tảng mạng xã hội.

Cùng với đó, một bài đăng được đăng vào buổi chiều trong khu vực ẩn danh cũng gây xôn xao.

Người đăng bài là một trong những fan đến đón ở máy bay, cô ấy chú ý đến nụ cười tự nhiên trên môi Kỷ Quân Chương khi nhìn thấy Cảnh Lê.

Cô ấy cảm thấy bất an, nhưng lại không tiện nói với những người đi cùng, nên đành tự mình đăng bài vào "hốc cây" ẩn danh, tự nói một mình.

Những bài đăng thường không gây tranh cãi sẽ lặng lẽ chìm xuống, bài đăng này cũng không ngoại lệ, mãi đến khi độ hot của chuyện Cảnh Lê đi đón máy bay tối đó tăng lên, bài đăng mới được "đào" lên.

Rất nhanh, bài đăng đã hot và lật thêm rất nhiều trang.

[Giải mã thành công, vậy OP cảm thấy thầy Kỷ đang yêu sao?]

[Theo miêu tả của OP, tôi thấy là đang yêu rồi, khoảnh khắc nhìn thấy người kia đã muốn cười với người kia, ái chà, ngọt ngào quá!]

[Tôi cũng thấy là đang yêu, đó là Kỷ Quân Chương đó, nếu không có quan hệ gì, Cảnh Lê có thể hết lần này đến lần khác cọ nhiệt của anh ấy sao, chắc chắn là được đồng ý ngầm rồi.]

[Kỷ Quân Chương đã ba mươi hai tuổi rồi, không yêu thì già mất, yêu thì yêu thôi.]

[Yêu thì yêu +1, dù sao thầy Kỷ có tác phẩm, có diễn xuất, có cúp, sự nghiệp thành công rồi, nên lập gia đình thôi.]

[Chỗ khác loạn quá, như đám yêu ma loạn vũ vậy, ở đây nói nhỏ thôi, họ đẹp đôi quá, người nông cạn chỉ nhìn mặt như tôi hy vọng họ ở bên nhau!]

[Tướng phu thê+1.]

[Mọi người muốn "ship" không, tuy chúng ta ít người, nhưng có cao thủ đó, vừa giỏi vẽ vừa giỏi viết lại còn dựng phim siêu đỉnh, tuyệt vời lắm.]
...

Sự náo nhiệt trên mạng không hề ảnh hưởng đến thực tế.

Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương ăn tối xong, được Kỷ Quân Chương mời đến nhà chơi.

Nhà của Kỷ Quân Chương nằm ở trung tâm thành phố, khu vực tấc đất tấc vàng, bên cạnh là công viên đất ngập nước và bảo tàng, môi trường tốt, không khí tốt, cảnh sắc đẹp, gần như không tìm ra khuyết điểm.

Khi xe đi vào khu dân cư, Cảnh Lê bị cảnh quan nơi đây thu hút, trong lòng thoáng rung động, nhưng khi cậu tra giá nhà thực tế của khu này trên mạng, lập tức chùn bước.

Đây không phải là nơi cậu có thể mơ ước!

Nhà của Kỷ Quân Chương ở tầng cao nhất, tầm nhìn rất tốt, cộng thêm phía trước không có tòa nhà nào che chắn, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra xa, trung tâm thành phố phồn hoa đều thu vào tầm mắt.

Kỷ Quân Chương sống một mình, anh không thuê người giúp việc ở nhà, mỗi tuần sẽ để chú Vương dẫn người giúp việc đến dọn dẹp tổng thể một lần. Hôm nay chú Vương đã dẫn người đến trước rồi, nhà rất sạch sẽ, tủ lạnh cũng đầy ắp đồ ăn, Kỷ Quân Chương rửa trái cây, rồi lấy đồ uống đặt trước mặt Cảnh Lê.

"Em ngồi trước đi, tôi đi tắm."

Cảnh Lê biết anh bay mười mấy tiếng chắc chắn rất mệt, cần phải tắm rửa sạch sẽ cho thoải mái.

Cậu gật đầu: "Anh cứ từ từ thôi."

Kỷ Quân Chương đi tắm, Cảnh Lê một mình rảnh rỗi, đi đến bên cửa sổ sát đất.

Cảnh đêm của thành phố này rất đẹp, khắp nơi đều là ánh đèn rực rỡ. Ánh đèn lộng lẫy men theo màn đêm, lan tỏa đến tận chân trời xa xôi, nhìn từ xa, giống như những vì sao trên trời lộn ngược rơi xuống, hóa thành Ngân hà trên mặt đất.

Cảnh Lê đứng ngắm một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn.

Cậu lấy ra xem, là Lạc Hiểu Tiêu chia sẻ cho cậu một bài đăng.

Cảnh Lê không biết chuyện gì đang xảy ra trên mạng, cũng không hiểu rõ, trả lời anh ta bằng một dấu chấm hỏi, Lạc Hiểu Tiêu lại gửi một loạt tin nhắn thoại, nói rõ đầu đuôi câu chuyện.

Cảnh Lê nghe xong, "ồ" một tiếng, trở lại ghế sofa ngồi xuống. Cậu thoát khỏi khung chat với Nhạc Hiểu Tiêu, đầu tiên vào các nền tảng mạng xã hội lướt một vòng, cuối cùng mới nhấp vào bài đăng mà Lạc Hiểu Tiêu chia sẻ.

So với sự hỗn loạn ở các nền tảng khác, bài đăng này dù đã lật đến trang thứ năm, nhưng nhìn chung là khá yên bình, chỉ có vài người lặp đi lặp lại lời chửi bới.

Thậm chí sau khi OP xuất hiện để amway ở trang thứ hai, đã thu hút không ít người hùa theo "ship" cặp.
*安利 (Ānlì): Amway, một công ty bán hàng đa cấp nổi tiếng.
Cảnh Lê tò mò nhấp vào liên kết, vào trang chủ của cái người được gọi là "đại thần".

Vừa nhìn, cậu đã không thể dừng lại.

"Đại thần" quả thật rất "đại".

Ba bài viết đều không dài, không quá một 10 ngàn chữ, nhưng mỗi bài đều hay theo một phong cách khác nhau, từ ngữ cách viết cũng rất tốt, còn hình ảnh thì vẽ theo nội dung bài viết, ba bài viết ba bức ảnh, trong đó một bức cổ phong du xuân trước đó đã rất nổi tiếng, lượt thích đã vượt quá 100.000 lượt thích.

Video thì chỉ dựng một cái, dùng vai diễn của cậu trong "Hòn đảo cô đơn" và vai diễn của Kỷ Quân Chương trong "Ngoài Tầm Mắt", chủ đề rất quen thuộc là cứu rỗi lẫn nhau - hai thiếu niên nương tựa, thấu hiểu, hứa hẹn với nhau, cuối cùng cùng nhau trốn thoát khỏi bóng tối, bước ra ánh sáng.

Mặc dù là một chủ đề rất sáo rỗng, nhưng Cảnh Lê xem rất say sưa.

Khi xung quanh không có người ngoài, Cảnh Lê ngồi một lúc rồi không còn ngồi thẳng nữa, lười biếng nửa nằm sấp trên sofa, khuỷu tay chống lên sofa, vừa xem vừa cảm thán: Mấy cái tình tiết này vậy mà có thể xâu chuỗi lại như vậy, lợi hại thật; Ừm?? Cái cảnh này vậy mà có thể dùng để làm "ảnh nóng" sao, mà còn rất giống thật nữa chứ; Má ơi, đây là công nghệ đen gì vậy, mình và Kỷ Quân Chương làm sao có thể cùng khung hình được...

Cảnh Lê hoàn toàn bị mê hoặc.

Đột nhiên.

"Đang xem gì vậy?"

Kỷ Quân Chương bưng một ly nước ấm, xuất hiện từ sau lưng cậu.

Nghe thấy tiếng, Cảnh Lê cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu ngẩng đầu. Kỷ Quân Chương đã tắm xong, vẻ mệt mỏi sau chuyến bay dài dường như biến mất, lại khôi phục vẻ rạng rỡ như ánh sao, đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

"Dựng phim," cậu cười nói, "Của hai chúng ta."

Kỷ Quân Chương ngồi xuống chiếc sofa đơn bên cạnh cậu: "Đẹp không?"

"Khá đẹp." Cảnh Lê thật thà nói.

Cậu xoay màn hình về phía Kỷ Quân Chương, kéo thanh tiến trình về đầu, đợi Kỷ Quân Chương xem xong, mới tắt video, ngồi thẳng lại: " 'Đại thần' này là người anh tìm sao?"

"Không tính là cố ý tìm, cô ấy là người của phòng làm việc, em đã gặp rồi."

Cảnh Lê nghiêng đầu: "Hả?"

"Cô gái có bạn trai." Kỷ Quân Chương mỉm cười nhìn cậu.

Trí nhớ của Cảnh Lê rất tốt, nhanh chóng lục lọi trong ký ức ra người Kỷ Quân Chương nói, cũng biết Kỷ Quân Chương lại đang trêu mình. Cậu nhìn thẳng vào mắt Kỷ Quân Chương: "Thầy Kỷ, anh lại nghịch ngợm rồi."

Kỷ Quân Chương cười một tiếng không rõ ý, nói với cậu về cô gái: "Sau lần gặp em trước đó, cô ấy bắt đầu 'ship' CP rồi, trước đó tôi bảo An Gia Minh tìm người, cô ấy đã tự tiến cử mình."

Cảnh Lê chân thành khen ngợi: "Cô ấy giỏi thật."
Không tiếp tục chủ đề này nữa, Kỷ Quân
Chương dịu giọng hỏi cậu: "Có muốn đi dạo một chút không? Sau này em sẽ chuyển đến ở đây, coi như làm quen nhà trước."

Cảnh Lê nghĩ một lúc, không từ chối.

Thế là Kỷ Quân Chương dẫn cậu đi dạo.

"Tầng một là bếp, phòng ăn, phòng khách, phòng làm việc và một phòng cho người giúp việc. Phòng đó vẫn chưa có ai ở, vài ngày nữa tôi sẽ bảo người chuyển hết đồ đạc bên trong đi, sau này làm phòng đồ chơi cho Bánh bao kim sa"

Cảnh Lê ngạc nhiên một thoáng, rồi cười: "Bánh bao kim sa chắc chắn sẽ rất vui."

Nhìn nụ cười của Cảnh Lê, Kỷ Quân Chương cong khóe môi.

Từ cầu thang xoắn ốc lên tầng hai, Kỷ Quân Chương đẩy cửa phòng gần nhất ra, giới thiệu với Cảnh Lê: "Đây là phòng ngủ phụ, sau này em sẽ ở phòng này, bên trong có phòng tắm và phòng làm việc nhỏ, phòng thay đồ ở bên cạnh, em dùng chung với tôi."

Cảnh Lê đi theo chân Kỷ Quân Chương, vào trong đi một vòng.

Kỷ Quân Chương hỏi: "Thích không?"

"Dạ! Thích." Cậu thích nhất là ban công nhỏ nối liền với phòng, cậu đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình thư thái nằm trên ghế dài phơi nắng vào buổi chiều đầy nắng, thật lười biếng và tuyệt vời.

Nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, Kỷ Quân Chương không nhịn được cười: "Đi tiếp thôi."

Cảnh Lê gật đầu, đi theo anh.

Phòng ngủ chính ở ngay bên cạnh phòng ngủ phụ, Kỷ Quân Chương đẩy cửa ra, mời Cảnh Lê vào tham quan, nhưng Cảnh Lê chỉ thò đầu vào nhìn một chút, cuối cùng vẫn không vào.

Anh cười cười, không ép buộc, dẫn Cảnh Lê đến phòng thay đồ.

Phòng thay đồ rất lớn, quần áo của Kỷ Quân Chương được treo rất ngăn nắp, màu sắc từ đậm đến nhạt, trang phục trang trọng và đồ thường được phân loại riêng, những phụ kiện khác cũng được sắp xếp thống nhất, trông rất thoải mái.

Kỷ Quân Chương: "Sau này tôi sẽ dọn dẹp, nhường không gian cho em."

Cảnh Lê đáp một tiếng, rồi nói: "Quần áo của em không nhiều, không cần không gian lớn đâu."

"Không sao, từ từ rồi sẽ nhiều." Kỷ Quân Chương nói xong, lại dẫn cậu đến phòng chiếu phim.

Phòng chiếu phim được xây gần bằng phòng ngủ chính, trên tủ đứng âm tường, đĩa phim từ khắp nơi trên thế giới được xếp ngay ngắn, ở giữa đặt một chiếc sofa màu be thoải mái, sàn nhà trải thảm mềm mại, bức tường phía trước, màn chiếu kim loại rủ xuống, chiếm trọn một mặt tường.

Cảnh Lê không nhịn được "wow" một tiếng: "Thầy Kỷ, nhiều đĩa như vậy anh xem hết rồi sao?"

Kỷ Quân Chương bị cậu nhìn bằng ánh mắt lấp lánh, ý cười nồng đậm tan chảy trong đáy mắt: "Chưa, chỉ xem khoảng một nửa thôi."

"Một nửa cũng nhiều lắm rồi." Cảnh Lê cảm thán.

"Em thích xem phim không?"

Cảnh Lê cong mày cong mắt: "Thích ạ."

Nhìn sâu vào đôi mắt, ánh mắt Kỷ Quân Chương trầm tĩnh mà dịu dàng: "Sau này cùng nhau xem nhé."

Cảnh Lê hơi ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, đôi mắt cong lên như vầng trăng đêm nay, nhưng lại động lòng người hơn cả ánh trăng: "Vâng ạ.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...