Tháng Mười Hai, Cảnh Lê kết thúc buổi tập dượt Gala Tết Nguyên đán của đài Dứa ở tỉnh C, lên đường bay đến tỉnh Y, nhận phòng khách sạn mà đoàn phim bao trọn.
Địa điểm quay phim chính của "Nội Gián" có ba nơi, hai ở trong nước, một ở nước ngoài.
Phần đầu tiên sẽ quay ở trong nước.
Tháng này thực ra không phải tháng quay phim chính thức, các diễn viên về cơ bản đều lớn lên trong môi trường hòa bình, được bảo vệ, không có cảm giác và hiểu biết thực sự về phòng chống m* t** và tội phạm m* t**.
Vì vậy, nửa tháng đầu, Hạ Miêu đã sắp xếp các khóa huấn luyện cho tất cả mọi người, buổi sáng tập luyện thể chất và học bắn súng, bao gồm tất cả các loại súng; buổi chiều nghe các bài giảng phổ biến kiến thức hoặc đến nhà tù và trung tâm cai nghiện, gặp gỡ những tên tội phạm m* t** và người nghiện m* t** thực sự, tìm hiểu tội phạm m* t** là gì, tác hại của việc sử dụng m* t**, ý nghĩa quan trọng của việc phòng chống m* t** và cái giá lớn đã phải trả để chống m* t**.
Buổi tối cũng không được nghỉ ngơi, còn rất nhiều phim tài liệu liên quan đến phòng chống m* t**, m* t** phải xem. Một ngày từ tám giờ sáng đến mười giờ tối đều được sắp xếp kín mít.
Phòng của Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương không ở cùng nhau, thậm chí không cùng một tầng, buổi tối kết thúc nhiệm vụ trong ngày, hai người cũng không đi cùng nhau, là chia ra trước sau về khách sạn.
Ban đầu rất khó chịu, sau này Cảnh Lê cố gắng đặt mình vào Giang Lạc, đặt Kỷ Quân Chương vào Từ Văn Nghĩa, cuối cùng cũng chấp nhận.
Nửa tháng trôi qua, Cảnh Lê sống ngày càng giống Giang Lạc, Kỷ Quân Chương không khỏi nhíu mày, lo lắng cậu nhập vai quá sâu, sau khi quay phim kết thúc sẽ khó thoát ra.
Trước khi anh tìm Cảnh Lê, Cảnh Lê đã chặn anh lại trước.
Cảnh Lê mím môi, rũ mắt không nhìn Kỷ Quân Chương, cũng không nói gì.
Kỷ Quân Chương kéo tay cậu, đưa cậu về phòng.
"Cảnh Lê." Giọng anh nhẹ nhàng.
Cảnh Lê ừ một tiếng, không ngẩng đầu.
Một lúc lâu, cậu đưa tay ra, nắm lấy tay Kỷ Quân Chương, vài giây sau, bước lên một bước, cả người vùi vào lòng Kỷ Quân Chương.
Đã lâu không được bao bọc bởi sự ấm áp của Kỷ Quân Chương, cậu nhắm mắt lại.
Cái ôm kéo dài gần nửa phút, Cảnh Lê mới mở miệng, cậu túm lấy vạt áo Kỷ Quân Chương, vẫn không ngẩng đầu, "Nếu em nhập vai quá sâu, anh sẽ kéo em ra, đúng không?"
"Sẽ." Kéo tay Cảnh Lê, dẫn cậu đến sofa ngồi xuống, nâng mặt cậu lên nhìn thẳng vào mắt cậu, Kỷ Quân Chương nghiêm túc nói từng chữ từng câu, "Nhất định sẽ."
Cảnh Lê khẽ cong khóe môi, tin tưởng gật đầu.
Kỷ Quân Chương vuốt má cậu, ngón tay cái lướt qua mí mắt dưới của cậu, nhẹ giọng nói: "Có muốn ngủ một giấc không, em mệt quá rồi, quầng thâm mắt cũng nặng hơn."
Cảnh Lê là nhân vật chính, vai diễn này lại là nội gián, Hạ Miêu lại sắp xếp thêm một khóa huấn luyện đặc biệt về nội gián cho cậu, cậu bận rộn hơn những người khác.
"Sắp đến giờ học rồi."
"Không sao, anh sẽ nói với đạo diễn Hạ."
"Bà ấy có giận không?"
"Không."
Kỷ Quân Chương đưa cậu lên giường, mình cũng nằm xuống, rồi ôm cậu vào lòng, "Ngủ đi, anh ở bên em."
Thật ra gần đây Cảnh Lê ngủ không ngon, cậu quá nhập tâm vào vai diễn, buổi tối luôn mơ thấy toàn là nội dung trong kịch bản, hầu hết đều là ác mộng, như thể cậu thực sự biến thành Giang Lạc, trải qua cuộc đời của Giang Lạc.
Cậu tựa vào Kỷ Quân Chương, được bao quanh bởi hơi thở quen thuộc, dần dần ngủ thiếp đi.
Kỷ Quân Chương đợi cậu ngủ say, mới nhẹ nhàng đứng dậy, cầm điện thoại và thẻ phòng ra ngoài, đi tìm Hạ Miêu.
Hạ Miêu đang họp với vài phó đạo diễn và người phụ trách các tổ, thấy anh đến, ra hiệu tạm dừng, đứng dậy bước ra ngoài. Họ đứng ở cửa, Hạ Miêu hỏi: "Cảnh Lê thế nào rồi?"
"Ngủ rồi."
"Ừm, để cậu ấy ngủ ngon đi," Hạ Miêu nói, "Gần đây cậu ấy quá nhập vai, ngủ không ngon."
"Tôi lo cho em ấy." Kỷ Quân Chương nói thẳng.
Hạ Miêu quay đầu lại, tóc bà đã bạc, bà không nhuộm đen như những người khác, trên mặt cũng đầy dấu vết thời gian, là vẻ đẹp và sự duyên dáng của tuổi già tự nhiên.
Bà cười, "Nhưng có cậu ở bên cạnh."
Bà thu lại vẻ mặt, lại nói: "Nhưng nếu cậu ấy mỗi lần nhập vai đều như vậy, thì cậu ấy không thích hợp ở trong giới này, nếu không sớm thì muộn cậu ấy cũng sẽ kiệt sức."
Lúc này Kỷ Quân Chương lại kiên định lắc đầu, "Không phải, là do em ấy chưa tìm ra phương pháp thôi."
Hạ Miêu gật đầu, "Vậy thì tốt."
Kỷ Quân Chương nhìn Hạ Miêu, "Không cần cố ý tách chúng tôi ra, tôi đảm bảo với bà, chúng tôi ở cùng nhau sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim."
Hạ Miêu thực sự cũng quan tâm đến trạng thái của Cảnh Lê, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào lan can, bà trầm ngâm rất lâu, "Vậy thì thử xem sao, nếu không được, tôi vẫn sẽ tách hai người ra."
Cảnh Lê ngủ một giấc đến tối, khi tỉnh dậy thì thấy đồ của mình đã được chuyển từ phòng dưới lầu lên, Kỷ Quân Chương đang giúp cậu gấp quần áo, cho quần áo vào tủ.
Cậu ngẩn người, "Thầy Kỷ, sao đồ của em lại chuyển lên đây?"
Treo chiếc áo khoác cuối cùng lên, Kỷ Quân Chương nói: "Anh đã nói chuyện với đạo diễn Hạ rồi, chúng ta không cần phải ở riêng nữa."
"Thật sao."
Vali được khép lại, đặt bên cạnh, Kỷ Quân Chương đi đến bên giường, ngồi ở mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, "Đã nghỉ ngơi tốt chưa?"
Cảnh Lê ngoan ngoãn gật đầu, "Rồi ạ."
Vuốt tóc mái của cậu, Kỷ Quân Chương cúi xuống hôn lên trán cậu, "Muốn dậy không?"
Đã lâu rồi Cảnh Lê không nằm lì trên giường, không muốn động đậy.
"Chờ thêm chút nữa."
"Được." Kỷ Quân Chương lại xoa đầu cậu.
Năm phút sau, cuối cùng Cảnh Lê cũng dậy, cậu duỗi người, giãn cơ thể xong, đi dép lê chạy nhanh ra khỏi phòng, Kỷ Quân Chương đang ngồi trên sofa, TV đang chiếu một bộ phim cũ mười mấy năm trước, cũng kể về câu chuyện chống m* t**.
Cảnh Lê đi qua, ngồi xuống tựa vào Kỷ Quân Chương.
"Xem chung nhé?"
Cảnh Lê nói được, dựa đầu vào vai Kỷ Quân Chương, nghiêm túc xem hết bộ phim.
—
Một ngày trước Giáng sinh, Cảnh Lê bay đến thành phố C ghi hình Gala Tết Nguyên đán, khi quay lại, bộ phim chính thức khai máy.
Bộ phim có một tuyến truyện chính lớn, nhưng xen vào hai tuyến phụ, một vụ thảm sát cả nhà, và một vụ bắt cóc, được liên kết bởi các vụ án, dẫn ra tổ chức tội phạm ở phía sau.
Đằng sau vụ thảm sát và vụ bắt cóc đều là tổ chức muốn tiêu thụ hàng hóa, cảnh sát nhận được thông tin từ nội gián, sắp sửa phục kích bắt giữ chúng, vào thời khắc quan trọng nội gián mất liên lạc, đồng thời, xảy ra vụ án kinh hoàng cả nhà sáu người bị sát hại.
Ống kính chuyển hướng, tổ chức phản diện đã bắt được nội gián truyền tin, sau khi tiêm thuốc giữ tỉnh táo cho anh ta, tra tấn dã man, hành hạ liên tục, Giang Lạc đứng bên cạnh, bên tai là tiếng rên la đau đớn, rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay mình, vẻ mặt như đang lang thang ngoài cõi trần.
Cảnh này chính là một trong những cảnh Cảnh Lê đã thử vai ban đầu.
So với lúc thử vai, Hạ Miêu nghiêm khắc hơn rất nhiều, yêu cầu đối với Cảnh Lê cũng cao hơn.
Ở đây tay, chân, mặt, mắt của cậu đều có cảnh cận, bất kỳ sự lơ là nào của cơ thể, sự thay đổi tinh tế nào của biểu cảm, đều được phóng đại trên màn hình giám sát.
Hạ Miêu quay phim rất chậm.
Cảnh này, bà đã quay đi quay lại hơn mười lần, lúc thì ánh sáng không đúng, lúc thì tiếng rên la làm nền không đủ đau đớn, hoặc là âm thanh quá lớn, quá mạnh mẽ, hoàn toàn không giống người bị hành hạ đến sắp chết, hoặc là hai diễn viên quần chúng bên cạnh quan sát Giang Lạc không diễn đúng.
Đương nhiên Cảnh Lê cũng có.
Thành viên đoàn phim đều là những người đã hợp tác với Hạ Miêu nhiều lần, rất hiểu bà, người nào có thể quay một lần là qua dưới tay bà, về cơ bản đều là thiên tài, bao nhiêu năm nay, số người có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay.
Quay đến lần thứ mười sáu, cuối cùng cũng qua.
Không nghỉ ngơi mà tiếp tục cảnh quay tiếp theo.
Khẩu súng dính máu được đưa vào tay Giang Lạc, Ôn Khách bảo anh đi giết cảnh sát chìm đã thoi thóp.
Giang Lạc biết Ôn Khách đang thăm dò mình, anh không thể từ chối.
Tiếng súng vang lên, viên đạn chính xác xuyên qua giữa hai lông mày của nội gián, Giang Lạc ngẩng đầu, ném súng lại cho Ôn Khách, mặt không biểu cảm rời đi, tìm một đàn em xin một tờ khăn giấy, cẩn thận lau vết máu trên ngón tay.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, tiếng "Đại ca" cung kính vang lên chồng chất, Giang Lạc theo tiếng quay đầu lại, ngược sáng, nhìn thấy một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông mặc một bộ vest trắng không dính bụi trần, không hợp với căn phòng bẩn thỉu này.
Máu chảy ra từ người nội gián, được bộ đồ trắng của anh ta làm nền, đỏ đến chói mắt, cũng khiến người ta rơi lệ.
Giang Lạc nhìn rõ người đến, đồng tử đột nhiên mở to, hơi thở gấp gáp, nhưng nhanh chóng thu lại, bình tĩnh, chỉ còn lông mi khẽ rung động vài cái, sau đó tiếp tục rũ mắt lau tay mình. Nhưng máu như đông lại trên ngón tay anh, lau mãi không sạch.
Từ Văn Nghĩa thản nhiên đánh giá cái xác bị tra tấn máu me be bét trên sàn, ánh mắt dừng lại ở lỗ đạn giữa hai lông mày vài giây, khóe môi nở nụ cười nhạt.
"Kỹ năng bắn súng không tồi," anh ta liếc nhìn Ôn Khách bên cạnh, "Ai ra tay?"
Ôn Khách lên tiếng: "Giang Lạc, lại đây."
Ngón tay Giang Lạc khẽ động, như phản xạ thần kinh.
Anh nén lại sự hận thù đang cuộn trào, bước nhanh qua, đến trước mặt Ôn Khách, ánh mắt anh đặt lên Từ Văn Nghĩa, ánh mắt mang theo sự dò xét và cảnh giác.
Lúc này lẽ ra Giang Lạc còn chưa quen biết Từ Văn Nghĩa, không thể biểu hiện ra vẻ quen biết.
Từ Văn Nghĩa nhướng mày, "Cậu không nhận ra tôi?"
Giang Lạc thấy buồn cười, khịt mũi hỏi ngược lại: "Ai cũng phải nhận ra anh sao?"
Đường cong khóe môi Từ Văn Nghĩa không đổi, thong thả nói: "Đương nhiên, đây là công ty của tôi."
Biểu cảm Giang Lạc cứng lại, lộ ra sự kinh ngạc và nghi ngờ vừa phải.
Ôn Khách đá anh một cái, giọng gằn lên: "Gọi đại ca."
Giang Lạc thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt gọi.
Từ Văn Nghĩa nhìn anh, trong mắt ngưng tụ một lớp sương mù dày đặc, khiến người ta không đoán được tâm tư của anh ta, "Mấy tuổi?"
"Hai mươi hai."
"Mới tốt nghiệp đại học."
"Đại ca, tôi chưa từng học đại học."
Trong kịch bản gốc, ở đoạn này Giang Lạc thoại khá nhiều, còn có "chỉ học đến cấp ba, ra ngoài lăn lộn với người ta, suýt bị đánh chết..."
Nhưng khi đọc kịch bản, Cảnh Lê cảm thấy quá dài dòng và thừa thãi.
Từ Văn Nghĩa trở thành thủ lĩnh tổ chức ở tuổi 30, đương nhiên sẽ không ngu ngốc, chỉ số IQ của anh ta rất cao, nếu Giang Lạc trả lời một đoạn dài như vậy, sẽ càng khơi gợi sự nghi ngờ của anh ta.
Lập luận có lý có cơ sở đã được Hạ Miêu đồng tình, bà đã yêu cầu biên kịch sửa lại một số câu thoại, rút ngắn những câu thoại dài, còn cắt giảm hai cảnh quay riêng của Giang Lạc.
Trần Hiểu Hàm và Thẩm Như cũng đã vào đoàn phim, một người đóng vai nữ cảnh sát Trương Bình, một người đóng vai Trần Như Lâm, người cung cấp thông tin cho Giang Lạc.
Kết thúc buổi đọc kịch bản, hai người trêu chọc cậu, nói người khác đều cố gắng thêm cảnh cho mình, sợ cảnh quay ít đi, chỉ có cậu tự giảm lời thoại, giảm cảnh quay của mình.
Quả thực, việc diễn viên tự thêm cảnh cho mình không phải là hiếm, ở nhiều đoàn phim gần như là quy tắc ngầm được mặc định. Dù sao dưới tiền bạc, không ít đạo diễn gần như không có tiếng nói.
Họ cũng từng gặp qua, khác biệt là Trần Hiểu Hàm có địa vị cao, đối phương không dám đắc tội cô, không động đến cảnh quay của cô, còn Thẩm Như thì không may mắn như vậy, lúc đó cô quay trở lại sau khi dưỡng thương, danh tiếng sớm đã không còn như trước, vai diễn vốn có máu có thịt lại bị sửa đổi hoàn toàn thành một nhân vật không ra đâu vào đâu, bị tuột dốc, cũng vì thế mà cô nản lòng rút lui khỏi giới.
Cảnh Lê nghe xong, mỉm cười, "Tôi chỉ muốn quay tốt bộ phim này thôi."
Lúc này, Trần Hiểu Hàm và Thẩm Như đứng cạnh nhau sau lưng Hạ Miêu, xem cảnh đối diễn của Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương trên màn hình giám sát. Cảnh này vì đề nghị của Cảnh Lê, đã mạnh dạn cắt giảm rất nhiều lời thoại, bây giờ rất tinh gọn.
Nhưng hiệu quả cho ra thực sự rất tốt.
Thẩm Như từng hợp tác với Cảnh Lê trong "Niềm vui cuộc đời" vào tháng Năm, sau nửa năm, cô gặp lại Cảnh Lê, phát hiện cậu lại tiến bộ thêm. Trong cảnh đối diễn này, cậu không hề kém Kỷ Quân Chương, có thể nói là ngang tài ngang sức.
