Tôi Muốn Nghỉ Hưu - Hủ Mộc Điêu Dã

Chương 82



Tác phẩm của Hạ Miêu chưa bao giờ thích tẩy trắng phản diện, ngay cả khi khắc họa bối cảnh gia đình, nhân vật có thể có lời thoại tự biện minh cho mình, nhưng giây tiếp theo, sẽ có sự mâu thuẫn.

Bà đã khắc họa thành công rất nhiều nhân vật phản diện, có IQ cao, hoặc sở hữu ngoại hình nổi bật, cũng có rất nhiều người có xuất thân khổ sở, nhưng chưa bao giờ có một người nào có thể khiến người ta tìm thấy hướng để tẩy trắng.

Thậm chí nhiều diễn viên sau khi đóng vai phản diện của bà, sẽ khiến người khác phải kiêng dè họ một thời gian dài.

Từ Văn Nghĩa do Kỷ Quân Chương thủ vai cũng là một vai diễn tương tự.

Anh ta có ngoại hình xuất chúng, cử chỉ thanh lịch tao nhã, IQ cực cao, tuổi thơ của anh ta không tốt, từ nhỏ đã bị bỏ bê, bị đánh đập và bắt nạt, vô cùng bất hạnh, tuy nhiên anh ta không chỉ là một trùm m* t**, mà còn là một kẻ tội phạm giết người vì niềm vui.

Anh ta thích nhìn người khác đau khổ, người khác càng đau khổ, anh ta càng vui vẻ.

Hoàn toàn không thể đồng cảm được.

Hạ Miêu dùng hai cảnh để thể hiện tính cách và cái ác của Từ Văn Nghĩa.

Một cảnh là sau khi cảnh sát nội gián chết, anh ta sai người kéo xác đi cho chó ăn, cái xác bị chó gặm nham nhở lại được anh ta gửi về đồn cảnh sát, công khai khiêu khích.

Một cảnh là xem người ta tự tàn sát lẫn nhau. Anh ta tự lập ra một "đấu trường", những người có mối quan hệ càng tốt càng bị buộc phải tàn sát nhau, nếu không chịu ra tay, anh ta sẽ thả thú dữ đã được thuần hóa, cả hai cùng chết.

Sau khi Giang Lạc theo Từ Văn Nghĩa, đã được đưa đến "đấu trường" một lần.

Một cặp song sinh bị ném vào sân, bên cạnh lồng nhốt một con hổ, con hổ đã được cho ăn thịt người, vừa ngửi thấy mùi đã nhìn chằm chằm vào họ bằng ánh mắt hung dữ.

Từ Văn Nghĩa chống cằm, chỉ vào vị trí bên cạnh mình, ra hiệu cho Giang Lạc ngồi xuống, "Từng xem chưa?"

Giang Lạc nhìn xuống, thấy hai cậu bé mười bảy, mười tám tuổi mặt mũi lấm lem, lại ngước mắt nhìn anh ta, "Không có hứng thú."

Từ Văn Nghĩa khẽ cong môi, "Lát nữa cậu sẽ hứng thú thôi."

Ống kính quay từ trên xuống nhìn toàn cảnh đấu trường, cặp song sinh mỗi người cầm một con dao găm. Hai người vốn là học sinh cấp ba, cha mẹ là người của tổ chức, cách đây không lâu họ bị phát hiện tham ô, lại giúp đối thủ của Từ Văn Nghĩa đánh cắp công thức tinh chế, sau khi bị bắt, vì có thể đoán trước được kết cục, đã tự sát bằng súng.

Trước sự đáng sợ của con hổ bên cạnh, và bản năng cầu sinh, người anh nhanh chóng ra tay.

Khóe môi Từ Văn Nghĩa nở nụ cười, vỗ tay.

Giang Lạc nén cơn buồn nôn dâng đến cổ họng, mặt không biểu cảm nhìn.

Thắng bại nhanh chóng phân rõ, nhưng người thắng là người em.

Giang Lạc nhận thấy người anh đã thả lỏng cổ tay vào giây phút cuối cùng, không còn chống cự - anh ta tự nguyện chết. Có lẽ là muốn em trai mình được sống.

Ánh mắt liếc qua thấy biểu cảm của Từ Văn Nghĩa có một thoáng lạnh lùng, hiểu rằng anh ta  đã phát hiện ra.

Từ Văn Nghĩa làm ra vẻ mặt chán ghét, vẫy tay với vệ sĩ phía sau, người sau lập tức hiểu ý, lấy bộ đàm ra nói vài câu bằng tiếng Miến Điện, sau đó lồng nhốt hổ được mở ra.

Tiếng hét kinh hoàng lập tức vang vọng khắp "đấu trường", cho đến khi giọng nói của cậu bé yếu ớt, biến mất.

Khi tiếng hét vang lên, Từ Văn Nghĩa còn cho người mang rượu vang đỏ và bít tết lên, bít tết chỉ chín một phần, chỉ bên ngoài chín, khi cắt ra nó có màu đỏ tươi, máu chảy ra.

Anh ta cười nhìn Giang Lạc, ra hiệu anh ăn.

Giang Lạc đã sắp nôn ra, mặc dù anh không thấy cặp song sinh đáng thương, cha mẹ họ sản xuất m* t** làm tan nát bao nhiêu gia đình, bản thân họ cũng không phải người tốt lành gì, nhưng cách chết này thực sự tàn nhẫn.

Anh còn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Nhưng anh không thể không ăn.

Anh cầm dao nĩa lên, trong tiếng nhai nuốt khủng khiếp của con vật, từng miếng từng miếng ăn hết thịt bò, cũng uống hết rượu vang đỏ.

"Đúng là một đứa trẻ ngoan." Từ Văn Nghĩa khen ngợi anh với vẻ mặt thích thú.

Anh ta đứng dậy, đi được hai bước lại quay đầu lại, ánh mắt nhìn từ trên xuống, cao ngạo, giọng điệu chậm rãi, nhưng cũng ẩn chứa lời cảnh cáo nồng đậm, "Tôi ghét nhất là bị phản bội."

...

Sau khi quay cảnh này, Cảnh Lê ăn chay ròng rã nửa tháng, không thể đụng đến một chút thịt cá nào, ngay cả tôm cá cua cũng không được, đụng vào là muốn nôn.

Lo lắng cậu ăn không ngon, không đủ dinh dưỡng, Kỷ Quân Chương lại tìm sư phụ Trần đến, ngày ngày hầm thuốc bổ cho cậu, đồng thời liên hệ với một đầu bếp chay của nhà hàng Michelin, làm món chay với đủ loại kiểu cách.

Được chăm sóc rất tốt, Cảnh Lê không chỉ không gầy đi, mà còn tăng thêm hai cân, thịt dồn lên mặt, rạng rỡ, suýt bị Hạ Miêu yêu cầu giảm cân.

Cảnh Lê bị Hạ Miêu nói xong, trở về chỗ nghỉ ngơi lườm Kỷ Quân Chương một cái, Kỷ Quân Chương vừa bất lực lại buồn cười, nhéo ngón tay cậu, rồi lấy một quả cherry đút cho cậu.

Cảnh Lê rũ mắt, nhìn quả cherry.

Ừm, trái cây thì có thể ăn.

Cậu mở miệng ăn, rồi nhìn Kỷ Quân Chương, ánh mắt trong veo sáng ngời, "Muốn ăn nữa."

Nụ cười trên khóe môi Kỷ Quân Chương càng đậm hơn.

Hạ Miêu nhìn thấy cảnh này từ xa, lắc đầu, rồi lại cười.

Bà vốn lo lắng Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương quá mặn nồng, không diễn được cảm giác thù hận, đối địch, nên mới tách họ ra, sau này cũng vì trạng thái của Cảnh Lê không ổn, bà mới đồng ý với lời của Kỷ Quân Chương, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Tuy nhiên, xem ra đúng là bà nghĩ quá nhiều rồi.

Cả hai đều là diễn viên chuyên nghiệp.

Tháng này, diễn xuất của Cảnh Lê rất tốt, thậm chí có thể nói là nổi bật. Vai Giang Lạc này không dễ diễn, anh là nội gián, không phải là tính cách bộc trực, mà là luôn bị kìm nén.

Anh trong phim nhiều lúc không có biểu cảm gì, cảm xúc cũng không cao trào, hoàn toàn dựa vào ngôn ngữ cơ thể và ánh mắt, diễn tốt là khắc họa nhân vật tinh tế, diễn không tốt thì là một khúc gỗ.

May là Cảnh Lê diễn rất tốt, hơn nữa càng diễn càng khai mở, thực sự diễn được cái hồn của Giang Lạc, rất sống động.

Hạ Miêu vô cùng hài lòng.

Thoáng chốc đã đến Tết Nguyên đán, mặc dù tiến độ quay phim rất gấp, nhưng Hạ Miêu vẫn cho nghỉ bốn ngày, từ đêm Giao thừa đến mùng Ba Tết.

Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương tan làm vào tối ngày hai mươi chín Tết, liền đáp máy bay riêng trở về thành phố A, không về căn hộ ở trung tâm thành phố, mà về thẳng nhà lớn.

Về đến nhà đã là rạng sáng, hai người tắm rửa đơn giản rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau Cảnh Lê dậy rất sớm, nhưng khi xuống lầu, Tô Mạn Chi đã dậy rồi, bà đeo kính lão, ngồi trong phòng khách đọc báo, bánh bao kim sa nằm sấp trên đùi bà, được bà v**t v*.

"Bà nội." Cảnh Lê gọi bà.

Tô Mạn Chi ngẩng đầu, mỉm cười vẫy tay với cậu, "Sao dậy sớm thế?"

Bánh bao kim sa lâu rồi không gặp Cảnh Lê, ngửi thấy mùi, nhanh chóng chạy đến bên chân Cảnh Lê cọ xát vào cậu, cái đuôi mừng rỡ vẫy tít mù.

Cảnh Lê xoa đầu nó, đi đến bên cạnh Tô Mạn Chi, "Con hơi đói, muốn dậy ăn chút gì đó."

Cậu lại nói: "Thầy Kỷ vẫn đang ngủ, hai ngày nay anh ấy quay khá nhiều cảnh đêm."

"Cứ để nó ngủ thêm chút nữa." Tô Mạn Chi bảo quản gia đi chuẩn bị bữa sáng, rồi đẩy đĩa bánh ngọt trên bàn về phía cậu, "Ăn lót dạ trước đi."

Bà cười tủm tỉm nhìn Cảnh Lê: "Năm nay ba mẹ con có về không? Có muốn mời họ cùng ăn Tết không? Hay là con với Quân Chương qua chúc Tết?"

Cảnh Lê hơi ngẩn người, vài giây sau nhớ lại lúc mới ký hợp đồng với Kỷ Quân Chương, để tránh người nhà họ Kỷ muốn gặp ba mẹ cậu, nên đã nhờ Kỷ Quân Chương giúp từ chối.

Sau này anh không hỏi nữa, bây giờ nghe Tô Mạn Chi nhắc đến, mới biết cớ mà Kỷ Quân Chương dùng là họ không ở trong nước.

Lúc đó cậu và Kỷ Quân Chương không có tình cảm, chỉ là quan hệ hợp đồng, không cần phải nói hết sự thật, bây giờ thì khác, họ muốn sống cả đời, không cần thiết phải giấu giếm người nhà họ Kỷ nữa.

"Bà nội, thực ra họ không ra nước ngoài, vẫn ở trong nước, đã nhiều năm con và họ không liên lạc, con bà ba mẹ có mâu thuẫn. Trước đó là con nhờ thầy Kỷ đừng nói, nên anh ấy mới tìm cớ."

Tô Mạn Chi không giận, ánh mắt bà nhuốm vẻ xót xa, "Có ngại kể cho bà nghe không?"

Cảnh Lê kể lại một cách ngắn gọn, nói xong, cậu mím môi, chân thành xin lỗi: "Con xin lỗi, tụi con đã lừa mọi người."

Bà nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Cảnh Lê, giọng Tô Mạn Chi dịu dàng và tràn đầy sự yêu thương, "Không sao, bất cứ ai cũng có bí mật nhỏ của riêng mình, có những điều riêng tư không thể bị xâm phạm, dù chúng ta là người một nhà, cũng không cần phải kể hết cho chúng ta."

Bà cười rồi nói tiếp: "Bà rất vui vì hôm nay con chịu nói cho bà biết," nhẹ nhàng vuốt tóc Cảnh Lê, "Đứa trẻ ngoan, có cần bà giữ bí mật cho con không?"

"Không cần ạ." Cảnh Lê cười, nói một lời nói dối nhỏ vô hại để lật qua chuyện này, "Lúc đó cháu không đủ tự tin, bây giờ thì không như vậy nữa."

Tô Mạn Chi nhìn cậu, ánh mắt hiền hòa, "Con rất ưu tú."

Cảnh Lê cong khóe mắt, hơi ngẩng cằm, "Dạ."

Tô Mạn Chi nhìn giờ, sắp bảy giờ rưỡi rồi, "Bà đi xem Kiến Tri đã dậy chưa."

Bà rời đi không lâu để xem ông nội Kỷ, nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng, chú Vương đến hỏi: "Con muốn dùng bữa ở đâu?"

Cảnh Lê nói: "Ra sân thượng trên lầu đi ạ."

Bánh bao kim sa đi theo Cảnh Lê lên lầu.

Sân thượng được bao bọc bốn phía bằng kính trong suốt hoàn toàn, nhưng kính trên đầu có thể điều khiển từ xa, tự quyết định đóng mở, bây giờ trời lạnh, Cảnh Lê không mở, chỉ ngồi dưới ánh nắng ấm áp buổi sáng sớm, vừa v**t v* chó vừa ăn sáng.

Bánh bao kim sa thích thú vẫy đuôi, trong miệng phát ra tiếng rên nhẹ nhàng thoải mái.

Ăn được nửa cái bánh kếp, Cảnh Lê nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cậu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cười của Kỷ Quân Chương, cũng bật cười.

"Chào buổi sáng, thầy Kỷ."

"Chào buổi sáng." Kỷ Quân Chương đi tới, cúi xuống hôn lên mắt cậu, rồi hôn lên môi cậu, nếm thử vị ngọt trên môi và lưỡi cậu.

Tách ra, anh ngồi xuống bên cạnh Cảnh Lê, ý cười lan đến tận đáy mắt, "Rất ngọt."

Cảnh Lê l**m môi, nói: "Bánh kếp có rưới mật ong."

Kỷ Quân Chương mỉm cười, "Bảo bối cũng ngọt."

Lời nói ngọt ngào buổi sáng sớm khiến Cảnh Lê cảm thấy ngọt ngào trong lòng nhưng cũng hơi ngại, cậu sờ tai mình, ánh mắt lấp lánh nhìn Kỷ Quân Chương.

Kỷ Quân Chương cười khẽ, lại nâng mặt cậu lên, hôn cậu.

Bánh bao kim sa không cam lòng bị bỏ quên, "Gâu" một tiếng.

Làm gián đoạn nụ hôn đang muốn sâu hơn của hai người.

"..."

Kỷ Quân Chương phạt vỗ đầu nó, nhưng nó tưởng là muốn chơi với mình, mắt đen sáng lên, nhảy xuống khỏi ghế, sủa về phía Kỷ Quân Chương.

Cảnh Lê không nhịn được, bật cười.

Phần bánh kếp còn lại chia một nửa cho Kỷ Quân Chương, Cảnh Lê bưng đĩa không, "Hình như mọi người bắt đầu bận rộn rồi, chúng ta xuống lầu đi, xem có giúp gì được không."

Hôm nay nhà họ Kỷ sẽ rất bận rộn.

Kỷ Quân Chương gật đầu, xoè tay về phía cậu, Cảnh Lê cong môi, đặt tay mình lên.

Trước bữa cơm Giao thừa, Kỷ Minh Nghị và Giang Mộng San mới đưa hai con trai gái từ nhà ngoại về, Miên Miên và An An vừa vào cửa đã chạy về phía Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương.

Miên Miên đưa kẹo trong túi cho Cảnh Lê.

Cảnh Lê cười, "Cảm ơn Miên Miên."

Miên Miên lắc đầu, mím môi cười, đôi mắt đẹp cong thành hình lưỡi liềm.

Trong túi Cảnh Lê có bao lì xì, lấy ra một cái đưa cho Miên Miên, cái còn lại đưa cho An An, sau đó ông nội Kỷ mặc đồ chỉnh tề, cùng Tô Mạn Chi xuống lầu.

Ông nội Kỷ cầm một xấp bao lì xì, phát dần, Kỷ Hoa Hồng và Tần Chi Vận cũng có. Hai cậu cuối cùng, ông giao cho Kỷ Quân Chương và Cảnh Lê.

Ông nội Kỷ cười hiền hậu, lại đặt tay Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương chồng lên nhau, "Năm mới rồi hai đứa cũng phải sống thật tốt nhé."

Cảnh Lê và Kỷ Vân Chương nhìn nhau, nhìn về phía ông nội Kỷ, nở nụ cười rạng rỡ chói lòa, "Ông yên tâm, tụi con sẽ làm vậy ạ.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...