Tôi Trở Lại Làm Cơn Ác Mộng Của Anh

Chương 3: Chương 3



Cô ấy liền phản ứng dữ dội:

【Trình Yên, chẳng qua tớ không giỏi học thôi! Cậu có cần phải khoe khoang trước mặt tớ như thế không?】

Lời lẽ của cô ấy khá quá đáng, nên sau đó tôi không muốn trả lời nữa. Khi đó tôi thực sự rất giận.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy lại tìm đến tôi, lén vào trường và tặng hoa.

“Yên Yên ngoan, đừng giận nữa được không? Cậu biết mà, tính tớ vốn thế, không quen quanh co vòng vèo. Tớ chỉ muốn cậu vui vẻ giống tớ thôi, thấy cậu vất vả mỗi ngày, tớ đau lòng lắm.”

“Thư Dao, làm gì cũng sẽ vất vả cả thôi. Tớ chỉ muốn sau này đỡ khổ một chút.”

“Thôi đi! Không nói nữa, đồ mọt sách!”

Tống Thư Dao thật sự đau lòng cho tôi sao?

Nếu cô ấy đau lòng, sao lại chọn lúc tôi đang thi khảo sát năng lực mà lôi kéo tôi trốn học tổ chức sinh nhật cho cô ấy?

Nếu cô ấy nghĩ cho tôi, sao lại lấy lý do “đừng trách Trình Yên” rồi thêu dệt với Lục Cảnh Niên rằng tôi từng động lòng với anh ta từ năm lớp 10?

Nghĩ đến đây, tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn vội vàng gửi đến của cô ấy, lạnh lùng gõ từng chữ đáp lại:

【Dao Dao, cậu mượn nhiều tiền như vậy làm gì? Cậu bị bệnh gì vậy?】

Y như đời trước, cô ấy lại tức giận và nhắn dồn dập:

【Ý cậu là gì vậy? Trình Yên, không muốn cho vay thì cứ nói thẳng!

【Cậu coi thường tớ phải không?

【Cậu sợ tớ không trả được chứ gì?】

Nhìn mấy dòng tin nhắn đó, tôi chỉ thấy nực cười. Lời từ chối đã chuẩn bị sẵn trên đầu ngón tay, nhưng rồi bất chợt, tôi lại nghĩ ra một cách hay hơn.

Bạn tốt của tôi, chết – thì có gì là khó?

Nhưng sống – mới thật sự là trò vui!

【Dao Dao, tớ không có nhiều tiền như vậy, nhưng có thể rủ bạn cùng phòng gom thêm. Hay chiều nay cậu đến lớp tớ, tớ đưa tiền cho cậu nhé?】

【Yên Yên, tớ biết cậu tốt nhất mà, chiều gặp nhé~】

—--------

Chiều hôm đó, vào giờ nghỉ giữa các tiết học, Tống Thư Dao đúng hẹn đứng trước lớp tìm tôi.

Tiết tiếp theo là của cô giáo dạy Văn – Tần Ngữ.

Ông ngoại cô là một danh y Đông y nổi tiếng, nên cô có biết bắt mạch, xem bệnh. Bình thường nếu học sinh có vấn đề gì bất thường, cô đều là người đầu tiên phát hiện và đưa đi bệnh viện.

Tôi cố ý đi vay tiền ngay trong lớp, khiến chuyện Tống Thư Dao bị bệnh lan truyền ầm ĩ khắp nơi.

Đời trước, cô ấy đã dặn tôi hết lần này đến lần khác rằng không được nói với ai. Cô ấy không muốn bị bàn tán.

Nhưng kiếp này, vì việc vay tiền khó khăn hơn, cô ấy thậm chí quên cả việc dặn tôi điều đó.

Mà dù có nói, tôi cũng chẳng định nghe lời đâu.

“Yên Yên, gom đủ tiền chưa?” – Cô ấy nôn nóng nắm lấy tay tôi hỏi.

Tôi vừa định mở miệng.

Thì cô Tần Ngữ đột nhiên xuất hiện, nắm lấy tay Tống Thư Dao:

“Tống Thư Dao, em mượn tiền làm gì? Em có phải là…”

Chưa kịp nói xong, sắc mặt cô đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Tống Thư Dao, theo tôi lên văn phòng một chút.”

Chỉ một câu nói ấy, sắc mặt Tống Thư Dao lập tức thay đổi, hất tay cô Tần ra:

“Tôi không còn là học sinh ở đây nữa, cô lấy tư cách gì mà quản tôi?”

“Không phải học sinh ở đây thì đến đây làm gì? Gọi phụ huynh em đến. Tôi còn phải nói chuyện về học bạ của em với họ.”

“Con mụ điên! Cô lắm chuyện vừa thôi được không? Cô muốn gọi ai thì cứ gọi đi! Nghĩ mặt cô to là có thể làm gì cũng được chắc?”

Tống Thư Dao không lấy tiền nữa, xô cô giáo Tần ra rồi bỏ chạy.

—--------

Tối về đến ký túc xá, tôi đăng nhập QQ, lo lắng nhắn cho cô ấy:

【Dao Dao, sao lại nổi giận với cô giáo như vậy? Còn bệnh của cậu thì sao? Tiền cậu vẫn chưa lấy mà.】

【Không cần cậu giả vờ tốt bụng đâu. Chính cậu cố tình để mọi người biết tớ vay tiền đúng không?】

【Dao Dao, cậu nghĩ về tớ như vậy sao? Tớ không đủ tiền, dĩ nhiên phải mượn thêm của người khác. Mắc bệnh thì có gì mà không thể nói?】

Nhắn xong, tôi tắt điện thoại, trùm chăn đi ngủ.

Trong giấc mơ, gương mặt Lục Cảnh Niên càng lúc càng rõ ràng. Khuôn mặt đó dính đầy máu của tôi, ánh mắt như ác quỷ đến đòi mạng, nhìn chằm chằm tôi.

Nhưng lạ thay, tôi lại không thấy sợ chút nào – mà mở to mắt, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt đó, thậm chí trong mơ còn điên cuồng vơ lấy mọi thứ, chỉ muốn kéo hắn chết cùng.

Khi tỉnh dậy, tay tôi vẫn còn nắm chặt thành nắm đấm, mồ hôi ướt đẫm cả chiếc váy ngủ.

Lục Cảnh Niên, kiếp này, tất cả những đau đớn anh đã gây ra cho tôi, tôi sẽ trả lại gấp ngàn, gấp vạn lần.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...