Tôi Trở Thành Tư Tế Của Các Ngoại Thần

Chương 3



“Chú ơi? Như vậy là sao ạ?”

Talia tỏ ra hoang mang, nhưng tôi không còn tâm trí đâu mà để ý đến cảm xúc của cô bé lúc này.

“Ngoài ra còn chuyện gì lạ nữa không? Có bao giờ tự nhiên có ánh sáng phát ra, hay nghe thấy tiếng động lạ không? Hoặc có đứa trẻ nào như bị mê hoặc mà cố chạm vào cuốn kinh điển đó không?”

Talia giật mình trước những câu hỏi dồn dập của tôi, rồi như nhớ ra điều gì đó, mắt cô bé mở to.

“Teo và Jeremy đã mấy lần định lẻn xuống tầng hầm ạ. Các bạn ấy bị viện trưởng bắt gặp và mắng cho một trận, nhưng lúc đó cháu chỉ nghĩ là do tò mò thôi…”

Sắc mặt Talia bắt đầu tái đi.

“Nghĩ lại thì chỉ có cháu nghe lén về cuốn kinh điển, lúc đó hai bạn ấy đang ở bên ngoài, làm sao mà…?”

“Haizz…”

Dù không rõ mục đích, nhưng gã tư tế của giáo phái Hayat đó rõ ràng đã giấu một thứ cực kỳ nguy hiểm dưới tầng hầm này. Dù chỉ là trực giác, nhưng tôi chắc chắn đó là một vật phẩm liên quan đến Ngoại Thần… đến những thực thể trong Thần thoại Cthulhu.

Cố tình gọi là kinh điển, chẳng lẽ là kinh điển của Ngoại Thần?

Nếu vậy thì mọi tình huống đều khớp. Tôi, nhờ đặc tính , là một cơ thể phù hợp để trở thành sứ đồ của Ngoại Thần. Và ngay tại nơi tôi tỉnh dậy lại có một vật phẩm đáng ngờ.

Không thể nào có sự trùng hợp gượng ép đến mức này được.
Là cậu sao, Do-wol?
Cậu đã đẩy tôi vào tình huống này sao?

“Chú ơi… Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy ạ?”

“Một tình huống rất nguy hiểm. Viện trưởng ở đây là người thế nào? Cũng chưa được rửa tội như các cháu à?”

“Vâng? Đúng ạ. Ngài ấy cũng là người chưa được rửa tội.”

Tôi cố nén lại tiếng chửi thề chực bật ra khỏi miệng. Thay vì tức giận, tôi cần phải trấn tĩnh và xác định việc cần làm ngay bây giờ. Lựa chọn logic nhất, và có thể nói là hiển nhiên nhất là…

…Cứ thế bỏ trốn thôi.

Chỉ cần cảnh báo họ rồi chạy thật xa, cẩn thận để không dính líu vào chuyện này là được. Dính vào Thần thoại Cthulhu vốn dĩ đã là một ý tưởng ngu ngốc, mà dù có giải quyết được sự việc, cũng rất dễ dẫn đến một kết cục tồi tệ.

Nhưng nói thì dễ. Không biết đường xá, không có ai giúp đỡ, không một xu dính túi, với mái tóc đỏ nổi bật thế này thì đi đâu được chứ?

Không biết thế giới này giống thế giới tôi từng sống đến mức nào, nhưng tóc đỏ có một lịch sử bị phân biệt đối xử không kém gì người da đen. Vốn dĩ, ai sẽ chào đón một kẻ ngoại lai không rõ nguồn gốc chứ?

Và có lẽ đây mới là con đường chính thống. Kiểm tra thứ dưới tầng hầm.

Lựa chọn khác là xác nhận thứ ở dưới tầng hầm và chính thức bị cuốn vào sự việc. Như đã nói, không dính líu là tốt nhất, nhưng cũng không có gì đảm bảo sẽ có kết quả tốt nếu mình phớt lờ tất cả sự sắp đặt mà không biết ai đã chuẩn bị này.

Vì tất cả những điều này không thể là ngẫu nhiên.

Giống như việc lao xuống thác nước để tìm kỳ duyên trong truyện kiếm hiệp, đi theo kịch bản có vẻ như đã được chuẩn bị sẵn cho mình lại có thể an toàn hơn.

Dù thực thể đẩy mình vào thế giới này có phải là Do-wol hay không, còn tùy thuộc vào việc nó muốn gì ở mình.

Đây không phải là một quyết định dễ dàng. Tính mạng đang bị đe dọa, và hậu quả có lẽ còn khủng khiếp hơn cả cái chết.

“Viện trưởng đang ở bên ngoài à?”

“Vâng, ngài ấy từ làng về chắc còn mất một lúc ạ.”

Talia hỏi với đôi mắt lấp lánh.

“Chú ơi, chú định đi kiểm tra sao ạ?”

“Thật không may, đó có vẻ là lựa chọn đúng đắn nhất.”

“Lựa chọn đúng đắn…?”

“…Là câu trả lời đúng ấy.”

Tôi bước ra khỏi giường. Talia lùi lại và nhìn tôi. Ánh mắt con bé không còn sợ hãi như lúc nãy, mà ánh lên một vẻ táo bạo.

“Cháu dẫn chú xuống tầng hầm nhé?”

“Cháu hãy đảm bảo không đứa trẻ nào khác đến được. Kể cả viện trưởng.”

Talia nghiêm túc lắng nghe rồi gật đầu.

“Dù có chuyện gì cũng không được vào. Nếu được, hãy thuyết phục viện trưởng cùng mọi người trốn đi đâu đó thật xa.”

“Ngài ấy sùng bái các tư tế giáo phái Hayat lắm nên không biết có tin không. Nhưng cháu sẽ cố hết sức!”

Nhận được chút dũng khí từ vẻ mạnh mẽ của Talia, tôi theo sự chỉ dẫn đi đến tầng hầm cũ kỹ và ẩm ướt. Tòa nhà vốn đã tồi tàn, đi xuống tầng hầm lại càng thêm u ám.

“Ở đằng kia ạ. Có một cái kho chứa khoai tây và hành tây, nó ở trong đó.”

“Ừ, cảm ơn cháu. Giờ mau lên đi. Nơi này sắp trở nên nguy hiểm đấy.”

Tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì đây không phải là một hầm ngục của tà giáo, mà chỉ là một cái kho cũ kỹ và tối tăm.

“Chết tiệt… Mình làm thế này có đúng không?”

Ai cũng là nhân vật chính trong cuộc đời mình, nhưng đáng tiếc, điều đó không có nghĩa là mình sẽ trở thành nhân vật chính của một câu chuyện tuyệt vời.

“Mình không phải đang bị ảo tưởng sai khiến mà làm chuyện điên rồ đấy chứ?”

Có thể mình sẽ chẳng đạt được gì, để rồi cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa. Có thể mình sẽ có một kết cục bi thảm mà không kịp để lại di ngôn, thậm chí không tìm thấy xác. Có thể ngay ngày mai, hoặc có lẽ là ngay hôm nay, mình sẽ chết một cách lãng nhách.

“…Hãy tin vào mình. Tin vào trực giác của mình.”

Để thực hiện hành động điên rồ này, tôi cũng có lá bài tẩy của riêng mình. Đó chính là Tinh thần lực của Ethnos. Nếu chỉ số được áp dụng nguyên vẹn, thì tôi đang sở hữu Tinh thần lực ở mức tối đa mà con người có thể có.

Dù chỉ số Tinh thần ở cấp Siêu nhân… cũng không thể nói là an toàn.

Tinh thần lực có mạnh đến đâu, cũng không thể yên tâm trước Thần thoại Cthulhu, vốn nổi tiếng với việc phá hủy tâm trí con người.

“Ừm… Kia phải không?”

Dẹp bao hành tây sang một bên, một chiếc hộp dị thường lọt vào mắt tôi. Chiếc hộp như được tạc từ một loại khoáng thạch đen bóng nào đó. Tôi mở cái nắp nặng trịch ra, bên trong là một cuốn sách.

Ngoài dự đoán, không cảm thấy có luồng khí kỳ lạ nào cả?

Bản thân cuốn sách mang đậm cảm giác của một cuốn cổ thư thông thường. Lấy nó ra khỏi hộp cũng không có chuyện gì xảy ra. Quả nhiên, trước khi đọc nội dung thì không có gì sao?

“…Bây giờ có đắn đo cũng vô ích.”

Giáo phái Hayat đang âm mưu điều gì đó với cuốn kinh điển đáng ngờ này. Chúng đã tiến hành một cách bí mật, và chọn vật hy sinh là những đối tượng không ai thèm quan tâm. Dù tôi có bỏ trốn ngay từ đầu, nếu chúng biết một nhân chứng như tôi còn sống, chắc chắn chúng sẽ truy đuổi. Vì vậy, lựa chọn khác vốn dĩ cũng chẳng có.

Tôi căng thẳng mở sách ra.

“…Không đọc được.”

Có lẽ đây không phải là ngôn ngữ trên Trái Đất. Những ký tự giống chữ tượng hình và chữ rune hiện ra, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của chúng.

Nhưng không cần phải đọc.

[Quý giá. Đã đến với chúng ta. ‘Ellis’ đã đến.]

Đột nhiên, giọng nói kỳ quái của ai đó vang lên. Giọng nói đó không giống như phát ra từ thanh quản của con người. Giống như khi vẹt nhại tiếng người, luôn có gì đó không đúng, tiếng người do một thứ phi nhân phát ra khơi dậy sự ghê tởm và sợ hãi bản năng.

Lạch cạch.

Quả nhiên, chỉ cần nghe thấy âm thanh đó, xúc xắc đã tự động lăn. Tôi không kịp nhìn con số hiện lên mu bàn tay, nhưng thấy nó thoáng màu xanh lục, có vẻ là đã thành công.

“Đ-Đây là…”

Thứ đập vào mắt tôi khi quay đầu lại không phải người cũng không phải sinh vật. Nếu phải diễn tả, nó giống một khối chất nhờn khổng lồ. Không phải loại slime đồ chơi trẻ em, mà là một khối u ám, nhớp nháp như một tảng hắc ín khổng lồ. Một sinh vật vô định hình mà chỉ cần chạm vào cũng có cảm giác sẽ xảy ra chuyện chí mạng.

“Chết tiệt…”

Không có gì để dùng làm vũ khí. Mà dù có vũ khí, cũng không chắc có thể đối phó được với con quái vật như vậy. Bỏ chạy cũng không dễ dàng. Muốn đi qua cánh cửa hẹp của nhà kho, tôi phải vượt qua nó.

Nó từ đâu ra vậy? Được triệu hồi khi mình mở sách sao?

Vừa nuốt nước bọt căng thẳng, tôi vừa quan sát kỹ con quái vật. Người ta nói rằng càng biết nhiều về các thực thể trong Thần thoại Cthulhu, tinh thần càng bị hủy hoại, nhưng nếu nó di chuyển, tôi phải phản ứng ngay lập tức.

Mà lúc nãy nó gọi mình là gì nhỉ…

“Nó gọi là Ellis, cái đó là gì?”

[Là ngươi. Là Ellis.]

Nhận được câu trả lời cho câu hỏi vu vơ, tôi giật mình. Không biết nó đang nói bằng cách nào, nhưng con quái vật này đang giao tiếp với tôi mà không có thái độ thù địch.

“Nói gì vậy. Ta là… Ethnos.”

Đó mới là tên của mình ở thế giới này.

[Là Ellis. Dù ngươi chấp nhận cái tên được ban cho nhanh đến đâu. Vẫn là Ellis.]

Chẳng lẽ nó định nói về Alice ở xứ sở thần tiên? Những câu hỏi thiền kỳ lạ khiến tinh thần vốn đã hỗn loạn của tôi càng thêm rung chuyển. Bản thân con quái vật này đã là một vấn đề. Chỉ sự tồn tại của nó thôi đã gây ra chóng mặt, hỗn loạn và cảm giác ghê tởm bản năng.

“Ngươi rốt cuộc là gì. Sao lại xuất hiện?”

[Là Sứ giả.]

“Sứ giả…?”

Con quái vật khẽ cựa quậy và nói tiếp.

[Hung Tinh Sứ Đồ. Ellis. Ethnos. Sứ giả đã đến, ngươi hãy nghe đây. Đây là ân huệ ban cho ngươi.]

Giọng nói không chỉ có một. Tôi định lùi lại, nhưng phía sau chỉ có bức tường và mấy bao hành tây.

“C-Có bao nhiêu con…”

Chúng đã ở đây ngay từ đầu. Không phải một, mà là rất nhiều. Từ những bức tường nứt nẻ, từ sàn nhà, từ trần nhà, và từ mọi bóng tối, những hình dạng đen ngòm bắt đầu trồi ra.

[Chủ nhân của chúng ta hứa với ngươi.]
[Ngài ấy mong muốn.]

Nỗi sợ hãi ghê tởm chạy dọc sống lưng tôi. Ngài ấy? Lũ quái vật này có một tồn tại mà chúng thờ phụng sao? Nếu vậy, đó chắc chắn là…

“…Ngoại Thần.”

Những thực thể đến từ thế giới bên ngoài. ‘Great Old One’ và ‘Outer God’. Chắc chắn là chúng. Quả nhiên, lẽ ra mình không nên động vào cuốn sách này.

“Hứa hẹn điều gì, và mong muốn điều gì?”

Tinh thần mạnh mẽ của Ethnos đã chiến thắng nỗi sợ hãi ngay cả trong tình huống này. Trước câu hỏi của tôi, lũ quái vật đồng loạt bắt đầu trả lời. Đó là một lời đề nghị để phục vụ một tồn tại cổ xưa, kỳ dị và khủng khiếp không gì sánh bằng.

[Hung Tinh Sứ Đồ. Ellis. Ethnos, hãy nghe đây. Ngài ấy phán rằng.]
[Ta ban ân huệ cho ngươi. Hãy biết rằng đây không phải là chuyện tầm thường.]
[Ta sẽ ban cho ngươi sự giàu sang và danh vọng. Kiến thức mà ngươi khao khát.]

Lời cám dỗ ngọt ngào. Và cái giá phải trả lại là tội ác lớn nhất mà con người có thể phạm phải.

[Ngươi hãy dâng cho ta trẻ con. Nhờ đó, ngươi sẽ nhận được vàng bạc và châu báu.]

Những khối đen ngòm đã bao phủ cả trần nhà, tường và sàn nhà bắt đầu tuôn ra những thứ khủng khiếp.

[Hãy dâng bào thai mới sinh cùng với sản phụ. Nhờ đó, ngươi sẽ nhận được tước vị cao quý, để nhìn xuống những kẻ hèn mọn và tìm thấy lạc thú.]

Chúng lần lượt nhả ra những sợi dây rốn quấn quanh vòng cổ vàng, những hộp sọ nhỏ hơn bàn tay chứa đầy châu báu, những xác ướp với cái bụng phình to nứt nẻ đầy ắp vàng.

[Hãy dâng kẻ vô tội, kẻ mang dòng máu của ngươi, kẻ mang dòng máu cao quý. Nhờ đó, ngươi sẽ lĩnh ngộ được trí tuệ và kiến thức mà phàm nhân không thể tưởng tượng.]

Tầng hầm tự lúc nào đã trở thành một đền thờ bày la liệt những thi thể hy sinh cho lòng tham. Những cái xác đen ngòm đang phân hủy, quấn lấy và dính vào nhau theo một cấu trúc kỳ dị, đồng loạt nhìn tôi và mở miệng.

[Hãy dâng máu. Hãy dâng thịt. Hãy dâng xương. Hãy dâng những kẻ không chết. Nhờ đó, ngươi sẽ nắm giữ mọi thứ!]

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...