Tôi Trở Thành Tư Tế Của Các Ngoại Thần

Chương 4



Khải thị khủng khiếp và ghê tởm này, tôi nên tiếp nhận nó như thế nào đây?

Thi thể thối rữa và vàng bạc lấp lánh.

Đó vừa là một lời cám dỗ độc ác, vừa trớ trêu thay, lại là một cơ hội đối với một ai đó.

Làm mình nhớ đến những đứa con của vua dầu mỏ.

Để bảo vệ tinh thần khỏi ảo ảnh khó chịu này, tôi nhớ lại một chuyện đã gây sốc lớn cho mình thời thơ ấu. Hồi đó, tôi từng mang một ảo tưởng mơ hồ về vùng Trung Đông huyền bí, đặc biệt là rất thích câu chuyện Nghìn lẻ một đêm.

Lúc đó, một mẩu tin tức trên mạng lọt vào mắt tôi, kể về một vị vua dầu mỏ ở quốc gia Trung Đông nào đó và những đứa con của ông ta. Mắt tôi đã sáng lên, nhưng nội dung lại khác xa với câu chuyện cổ tích tôi yêu thích.

Đó là câu chuyện về những người anh em chém giết lẫn nhau để tranh giành khối tài sản khổng lồ sắp được thừa kế.

Bài báo nói rằng đó chỉ là nghi vấn, nhưng làm sao có chuyện những người đang sống sung túc lại tình cờ chết hàng loạt vì tai nạn được? Câu chuyện về những người cùng huyết thống, dù khác mẹ, lại ra tay ám sát nhau đã gây một cú sốc lớn cho tôi khi còn nhỏ.

Và càng lớn lên, tôi càng nhận ra những chuyện như vậy vẫn luôn xảy ra.

[Ở trên kia. Những thứ quá dễ dàng. Vật tế dễ kiếm. Hãy dâng lên để chứng minh.]
[Hãy đón nhận ân huệ này.]

Thứ kéo tôi ra khỏi ký ức, là giọng nói khó chịu, nghe như thể chất ô nhiễm bị rắc vào não.

“Câm miệng! Toàn nói năng vớ vẩn.”

[Ngu muội.]
[Trả lời đi. Cả đời ngươi có nghĩ mình sẽ được hưởng sự giàu sang phú quý này không?]

Ừ, chắc là không.
Nhưng không có cũng được.

“Nếu là tiền kiếm được bằng cách đó thì ta không cần! Dù sao thì thứ mà các ngươi tôn thờ…”

Khoảnh khắc tôi cố gắng nghĩ đến cái tên đó.

Tất cả bản năng của tôi, như thể đèn cảnh báo đỏ bật lên, đồng loạt gào thét về mối nguy hiểm. Tôi đã biết được thân phận của những thứ đen ngòm này, và cả Ngoại Thần mà chúng thờ phụng là ai.

Tuy nhiên.

Không được gọi tên Ngoại Thần… Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ phát điên rồi.

Trước đây, dù viết tên ra hay nói ra cũng không có vấn đề gì… Nhưng ở thế giới này, chúng đã thực sự trở thành những tồn tại thần thánh.

[Quả nhiên là Hung Tinh Sứ Đồ.]
[Biết được Tên Vĩ Đại mà vẫn không sụp đổ sao.]
[Khi nghĩ đến Ngài, hãy tỏ lòng kính trọng. Ngài là 【Kẻ Ngủ Sâu Dưới Địa Giới】.]
[Chúng ta chỉ là những sản phẩm phụ do Ngài tạo ra mà thôi.]

“…Ồn ào quá. Các ngươi nghĩ ta sẽ thờ phụng tên ác thần lười biếng, kẻ đòi hỏi hiến tế người sống của các ngươi sao?”

Khi tôi dứt khoát vạch rõ ranh giới, hình ảnh thi thể và vàng bạc châu báu biến mất vào trong những khối đen. Thay vào đó, chúng dường như định thử một cách khác.

[Hãy nhìn xem.]
[Hãy biết rằng ngươi không thể mãi chìm trong ảo mộng, theo đuổi những đức hạnh giả dối.]

Dễ dàng đến mức Tinh thần lực mạnh mẽ cũng trở nên vô nghĩa, ý thức của tôi bị hút vào một bóng tối sâu thẳm.
Không chỉ đơn thuần là bóng tối, mà là một nơi đang chiếu rọi một thứ gì đó.

Cọt kẹt.

Mỗi khi bánh xe cán phải một chướng ngại vật nào đó, cỗ xe ngựa lại rung lên, và tiếng loảng xoảng phát ra từ những người bên trong. Thủ phạm của tiếng ồn đó là áo giáp.

Bên trong xe ngựa có bốn kỵ sĩ trang bị giáp sắt sáng loáng và một tư tế mặc trang phục chỉnh tề, điềm đạm.

“Có vẻ ngài đang căng thẳng?” Vị tư tế hỏi một kỵ sĩ có vẻ cứng nhắc hơn hẳn. Người kỵ sĩ đó trông trẻ tuổi và non nớt hơn những người khác.

“V-Vâng ạ. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi.”

“Nhiệm vụ đầu tiên à… Ra vậy. Nhưng ngài không cần phải lo lắng đâu. Trong số những thử thách mà ngài sẽ phải đối mặt sau này, việc lần này chắc chắn là dễ dàng và đơn giản nhất,” vị tư tế nói với nụ cười nhân từ. Bản thân ông ta trông cũng còn khá trẻ.

“Nhưng mà… chúng ta đang đến nơi có kinh điển của dị giáo, đúng không ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tại sao lại thu hồi nó? Không, ngay từ đầu tại sao lại để ở một nơi như ổ sâu bọ đó…”

Tân kỵ sĩ dùng những lời lẽ khá gay gắt, nhưng không ai tỏ ra khó chịu hay chỉ trích.

Sâu bọ.

Những kẻ chưa được rửa tội không phải là người, nên cách gọi đó đối với họ lại càng thích hợp.

“Xem ra ngài vẫn chưa được giải thích cặn kẽ về việc lần này.”

Vị tư tế cười và nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Đó là người mặc bộ giáp có nhiều trang trí hơn hẳn các kỵ sĩ khác. Người mà ai nhìn vào cũng biết là có địa vị cao, lặng lẽ mở miệng.

“Cậu ta vẫn còn là lính mới, không biết có giữ được bí mật hay không.”

“À, ra vậy. Nhưng không sao đâu. Cậu bạn này cuối cùng cũng là thành viên của ‘Stigmata’ mà. Cậu ấy có quyền được biết.”

Stigmata. Kỵ sĩ đoàn thuộc giáo phái Hayat này tuy ít người, nhưng lại khét tiếng hơn các kỵ sĩ đoàn khác ở một điểm: sự tàn nhẫn. Họ không nhận những nhiệm vụ bình thường, mà chuyên đảm nhận những công việc bẩn thỉu mà bất cứ ai cũng ngại nhận. Nói cách khác, họ là những tên đồ tể.

“Thánh vật và kinh điển của dị giáo là những thứ bất kính, nhưng để đối phó với dị giáo, một số chi bộ được phép nghiên cứu chúng. Cuốn kinh điển để lại ở cô nhi viện lần này, ‘Ô Trược Chi Thư’, cũng là một trong những vật phẩm như vậy.”

Nghe lời giải thích, tân kỵ sĩ nhớ lại thứ gì đó khó chịu nằm trong chiếc rương đen. Dù không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nhưng có lẽ vì là kinh điển của dị giáo, nên trong quá trình vận chuyển, cậu ta luôn bị giày vò bởi cảm giác bất an.

“Trong số các dị giáo, Ngoại Thần là loại ác độc nhất. Đó là kinh điển của những kẻ điên cuồng thờ phụng tai ương từ thế giới bên ngoài, chúng ta đã phải hy sinh rất nhiều để có được nó. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng biết được những gì có thể nhận được thông qua cuốn sách đó.”

Vị tư tế cười và dùng tay nhấc sợi dây chuyền trên cổ lên. Đó là biểu tượng mà bất cứ tín đồ Hayat nào cũng đeo. Một sợi dây chuyền mô phỏng ánh sáng, nhưng thường được làm bằng gỗ, còn của vị tư tế này thì được làm bằng vàng.

“Vàng… ý ngài là?”

“Không chỉ vàng, mà còn đủ loại đá quý hiếm. Thực thể được thờ phụng qua kinh điển đó ban tặng sự giàu có cho tín đồ của nó. Đổi lại, nó đòi hỏi hiến tế người sống.”

“Đòi hỏi hiến tế người sống…”

“Vâng, quả là một tồn tại độc ác.”

Dù nói vậy, nhưng giọng nói của tư tế không hề có chút khinh miệt hay ghê tởm nào.

“Nhưng như ngài biết đấy… giáo phái Hayat của chúng ta luôn cần những của cải này. Chăm sóc trẻ mồ côi, dạy dỗ tín đồ… Chỉ quyên góp thôi thì không bao giờ đủ.”

Tân kỵ sĩ lặng lẽ gật đầu đồng ý.

“Hơn nữa, ở khu vực này chưa từng xuất hiện vị thánh nào nổi bật, nên thánh tích do chúng ta bán cũng không được ưa chuộng cho lắm.” Vị tư tế thở dài. “Đối với chúng ta, cuốn kinh điển đó là một vật phẩm khá hữu ích, nhưng từ một thời điểm nào đó, nó chỉ gây thêm hy sinh mà không ban tặng của cải nữa. Rất nhiều anh em trẻ tuổi đã chết.”

Dù kể một chuyện đáng tiếc, nhưng vị tư tế vẫn bình thản. Chỉ có ánh vàng lấp lánh trong tay mới khiến ông ta mỉm cười.

“Vì vậy, chúng ta đã nghĩ ra một cách để thu thập nguồn vốn cần thiết mà không cần thêm hy sinh.”

“Ừm… Bằng cách nào ạ?”

Vị tư tế mỉm cười rạng rỡ. “Là một cách thực sự đơn giản. Việc chúng ta cần làm chỉ là đặt cuốn kinh điển bẩn thỉu đó vào một nơi xứng đáng với nó.”

“Ý ngài là vật phẩm nguy hiểm đó sao?” Tân kỵ sĩ bối rối. Nếu là vật phẩm như vậy… không phải nên niêm phong chặt chẽ hoặc phá hủy nó đi sao?

“Vâng, chỉ cần đặt nó ở những nơi tập trung những tội nhân chưa được rửa tội như thế này là được.”

Vị tư tế coi quá trình này giống như một người nông dân gieo hạt.

“Vậy thì, không lâu sau, sẽ xuất hiện những kẻ không thể chiến thắng bản tính bẩn thỉu của mình, vi phạm lời cảnh báo mà chạm tay vào kinh điển. Chắc chắn là vậy.”

Nhiều nhất là bốn ngày. Theo như ông ta nhớ, chưa bao giờ lâu hơn thế.

“Khi đó lũ sâu bọ đó sẽ làm gì? Chúng sẽ dâng hiến những con sâu bọ khác xung quanh để nhận lấy vàng bạc châu báu.”

Giống như nhốt côn trùng lại một chỗ, chúng sẽ tự ăn thịt lẫn nhau. Đó hẳn là bản tính của những sinh vật bẩn thỉu.

“Việc chúng ta cần làm chỉ là đến tịch thu khối tài sản bất chính và xấu xa đó mà thôi.”

Tân kỵ sĩ thán phục. Theo lời tư tế, đây là một phương pháp vừa diệt trừ sâu bọ, vừa thu được của cải quý giá từ một công cụ nguy hiểm. Đúng là một mũi tên trúng hai đích. Nhưng vẫn có điều khiến cậu ta bận tâm.

“V-Vậy thì, chỉ cần giết những con sâu bọ còn lại sau khi nghi lễ kết thúc là được… đúng không ạ?”

“Chính xác. Thường thì con sâu bọ đó cũng đã chết hoặc đang trong tình trạng hấp hối.”

Nếu là vậy thì không có vấn đề gì, nhưng thật không may, vẫn tồn tại những trường hợp khác.

“Thỉnh thoảng, chúng mất đi lý trí và trở thành những con thú hung hãn. Và rất… rất hiếm khi, chúng vượt qua cả thú vật và trở thành quái vật.”

Nghe đến từ “quái vật”, tân kỵ sĩ run lên. Các kỵ sĩ khác không có phản ứng gì.

“Đối với tân binh thì có thể nghe đáng sợ, nhưng đây là chuyện hiếm xảy ra. Dù là quái vật, cũng chỉ như một con thú khó giết hơn một chút thôi.”

“N-Nếu là vậy, không phải nên cần sự giúp đỡ của Luminaris, những người chuyên săn ma vật sao…?”

Trước lời nói đó, vị tư tế lắc đầu.

“Quân số của Stigmata là đủ để đối phó. Hơn nữa, chúng ta còn có thiên tài được kỳ vọng sẽ trở thành Kỵ sĩ đoàn trưởng tương lai. Ngài Alberga cũng đi cùng mà, không phải sao?”

Vị kỵ sĩ mặc giáp lộng lẫy, đồng thời là thủ lĩnh của nhiệm vụ lần này, gật đầu.

“Tân binh. Hãy nhớ rằng chúng ta là Stigmata. Tại sao chúng ta tồn tại?”

“Chúng con là tội nhân, gánh vác tội lỗi của giáo phái Hayat, thay thế thực hiện những hành vi xấu xa cho đến ngày chết, và bằng cái chết để rửa sạch tội lỗi của mọi người!”

Tân kỵ sĩ dõng dạc đọc thuộc lòng. Biểu tượng Stigmata, hình ảnh cây đinh xuyên qua mu bàn tay, trên ngực cậu ta như càng tỏa sáng hơn.

“Việc lần này thuộc hàng nhẹ nhàng. Ta đưa cậu đi để tích lũy kinh nghiệm, nên hãy yên tâm. Đúng như nghĩa đen, chỉ là đi giết sâu bọ mà thôi.”

Tân kỵ sĩ gật đầu trước lời nói đáng tin cậy của Alberga. Sự bất an biến mất, thay vào đó là niềm tự hào của một thành viên Stigmata tràn ngập lồng ngực.

“Stigmata…?”

Tôi lẩm nhẩm lại tên gọi của những kẻ tôi thấy trong ảo ảnh.

[Ngươi đã thấy bộ dạng của những kẻ vô lễ.]
[Vì tham lam mà chúng khinh thường chủ nhân của chúng ta, không giữ lễ nghi.]
[Những kẻ đã quấy rầy sự nghỉ ngơi và giấc ngủ của Ngài quá thường xuyên đang đến.]
[Trước h*m m**n của chúng, ngươi nghĩ mình sẽ an toàn sao?]

Những khối đen nói, như thể đang chế nhạo tôi. Dù có bỏ trốn, nếu bị kỵ sĩ đoàn như vậy truy đuổi, chắc chắn tôi sẽ bị bắt ngay lập tức. Cứ như thể chúng không muốn cho tôi một lựa chọn nào khác.

“Ta… sẽ không hiến tế.”

[Dù cho đó là kết cục của ngươi?]
[Ngươi sẽ chết dưới tay chúng mà thôi?]

Tôi lắc đầu và nhìn chằm chằm vào những sản phẩm phụ đen ngòm.

“Không! Các ngươi sẽ phải ban cho ta cách để đánh bại lũ đó, ban cho ta Kỳ tích. Dù cho ta không hiến tế con người.”

Nỗi sợ hãi dần lắng xuống. Cơn giận bùng lên, và cùng lúc đó đầu óc tôi trở nên lạnh đi. Tôi nói với vẻ chắc chắn.

“Đúng không? Ta là Hung Tinh Sứ Đồ. Chủ nhân của các ngươi mong muốn thứ khác từ ta, chứ không phải vật tế. Vì vậy mới có sự quan tâm đặc biệt này.”

Những tồn tại siêu việt trong Thần thoại Cthulhu, ngoại trừ một số ít, không hề quan tâm đến con người. Vậy mà, dù tôi có năng lực , việc chúng quan tâm đến mức này là quá bất thường. Nhận được sự chú ý của một Ngoại Thần, một đại tai ương vũ trụ và ác thần, tuyệt đối không phải là chuyện tốt… nhưng bây giờ, tôi có thể lợi dụng nó.

“Nếu ta chết và cuốn kinh điển đó lại rơi vào tay lũ kia, các ngươi cũng sẽ gặp rắc rối. Nếu các ngươi có thể tự xử lý, đã xử lý từ lâu rồi. Phải không?”

[Đúng vậy.]
[Ellis. Lời ngươi nói không sai. Ngài đã cho phép ngươi Kỳ tích.]
[Nhưng đừng quên. Ngươi vẫn có con đường để nhận được ân huệ của Ngài.]
[Đừng ảo tưởng có thể dùng sức mạnh mà không trả giá.]

‘Những sản phẩm phụ vô định hình’ cuối cùng cũng lùi một bước, và cuốn kinh điển tà ác của chúng lại xuất hiện trước mặt tôi.

“A a…”

Khoảnh khắc mở kinh điển ra, tôi nghe thấy tiếng nước sền sệt trong đầu. Tinh thần tôi bị chôn vùi trong tiếng chuyển động của một khối chất nhờn ghê tởm.

Bây giờ đọc được chữ rồi. Hiểuđược. Hiểuđượchiểuđượchiểuđược…

Càng đọc nội dung, con sóng đen kịt dính nhớp càng không ngừng bám lấy.
Cảm nhận nỗi đau bị nhấn chìm và chết đuối trong thứ nước bốc mùi xác thối, mắt tôi vẫn không ngừng đọc kinh điển.

Cho đến khi hoàn toàn bị Ô Trược nuốt chửng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...