Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!
Chương 85: Nơi Con Tim Rung Động (14)
Tiếng nhạc vang vọng khắp hội trường, tiếng cổ vũ, hò hét cùng với đó là tiếng vỗ tay không ngừng của mọi, khiến cho màn trình diễn của nữ chính vô cùng thành công. Không ai nhìn ra sự run sợ sau vẻ ngoài cười hát đầy ngọt ngào của cô ta.
Tôi trở lại vị trí lúc nãy ngồi và tiếp tục chờ Lan Thanh, có vẻ cô ấy đi vệ sinh lâu thật đấy. Tôi với nữ chính nói chuyện cũng lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy cô ấy quay lại. Có chút lo lắng tôi liền nhanh chóng đến nhà vệ sinh
để kiểm tra, kết quả không thấy cô ấy đâu. Tôi mở từng căn buồng vệ, vẫn không thấy bóng dáng của Lan Thanh. Tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh tìm đến điện thoại trong túi của mình mà gọi cho Lan Thanh, nhưng kết quả đều là không hồi âm. Tôi dự cảm được chuyện xấu đã xảy ra, khi tôi trở lại cánh gà thì màn trình diễn của nữ chính
cũng kết thúc. Cô ta đi ngang qua tôi mà nở nụ cười như thể thắng lợi vậy.
Không cần đoán cũng biết, việc mất tích của Lan Thanh chính một tay cô ta tạo nên, quả nhiên việc dẫn dụ tôi đi lúc nãy không phải nhắm vào tôi mà là Lan Thanh. Nếu cô ta nhắm vào tôi thì sẽ không sao, nhưng nếu cô ta nhắm vào những người xung quanh tôi, thì sẽ khiến tôi có chút tức giận đấy. Cảm nhận được sự tức giận của tôi, Moah liên lên tiếng:
“ Ký chủ, chị đừng tức giận, vẫn còn thời gian chúng ta tìm cô bé “
Tôi gật đầu nói với Moah qua sóng trí não:
“ Em có thể xác định được nơi cô bé không?"
Moah thử thao tác trên bảng điện tử nhưng kết quả lại không được phép. Đây cũng là chi tiết ảnh hưởng đến cốt truyện sao. Moah áy náy nhìn tôi mà xin lỗi, tôi đáp:
“ Không phải lỗi của em, chị hiểu mà “
Tôi vừa nói vừa gửi tin nhắn đến cho Nguyễn Nam Phong, Moah thò mặt đến khó hiểu hành động đấy của tôi hỏi:
“ Ký chủ tại sao lại liên hệ với Nguyễn Nam Phong vậy? Không sợ cậu ta phản bội à? “
“ Không biết, chị cảm thấy cậu ta đáng tin hơn. “
Một lúc sau thì Nguyễn Nam Phong đã đi đến cánh gà, cậu ấy có chút thở dốc mà chạy đến chỗ tôi. Đẩy gọng kính lên mà nói:
“ Tôi thử tìm khắp các phòng rồi nhưng vẫn không thấy cậu ấy. Cậu ấy biến mất từ khi nào?”
Tôi thuật lại thời gian lúc nãy khi Lan Thanh đi vệ sinh, và bao gồm cả việc nữ chính đến tìm tôi. Tại sao tôi lai kể đến việc nữ chính sao, tôi chính là muốn kể đấy vì tôi đoán được cô ta sẽ tìm cách đến tiếp cận Nguyễn
Nam Phong. Cô ta chính là muốn những người thân cận quanh tôi quay lưng đi và rời xa tôi.
Cậu ấy nghe tôi nói vậy có chút trầm tư, suy nghĩ. Đột nhiên nhìn tôi, hỏi tôi một cách nghiêm túc:
“ Nếu cậu là người bắt thì cậu nghĩ sẽ nhốt ở đâu? “
Tôi nhìn cậu ấy có chút lơ đãng nói:
“ Sao nhĩ… tôi sẽ nhốt ở nơi ít người để ý nhất ví dụ như là phòng thể dục”
Cậu ấy nhìn tôi có chút ngạc nhiên, cong môi cười khẽ:
“ Trùng hợp thật, tôi cũng có ý nghĩ như cậu "
Chúng tôi nhanh chóng tìm đến phòng bảo vệ để lấy chìa khóa của phòng thể dục. Đúng như chúng tôi đoán, Lan Thanh bị nhốt tại phòng đựng dụng cụ thể dục. Nguyễn Nam Phong nhanh chóng bế cậu ấy đến phòng y tế của trường, để kiểm tra tình hình
May mắn thay là cô ấy không bị gì chỉ là chỉ là do uống thuốc ngủ mà thôi, tôi thở phào yên tâm về cô ấy. Moah lo lắng mà hỏi tôi:
“Ký chủ sắp đến tiết mục của chị rồi kìa. Hủy nó sao?”
“ Không,chị sẽ vẫn diễn như thường”
Tôi và Nguyễn Nam Phong rồi khỏi phòng y tế, cậu ấy nhìn tôi hỏi:
“ Cậu định làm gì?”
“ Theo cậu tôi sẽ làm gì?”
Cậu ấy nhìn tôi cười nhạt, đột nhiên nói một câu khiến tôi có chút ngỡ ngàng:
“ Không phải cậu định đánh bại Cao Ái Nhi à, nếu hủy tiết mục cậu sẽ thua đấy”
“ Cuộc đời tôi ghét nhất là thua cuộc “
“ Đúng vậy, tôi và cậu đều ghét thua cuộc.”
Cậu ta nắm lấy bàn tay tôi, các đốt ngón tay cậu ta đan xen vào tay tôi. Cậu ta nâng nó lên và dụi, giọng điệu cười khẩy:
“ Nè, hay cậu lợi dụng tôi đi “
Trong khoảnh khắc đó, khiến tôi có chút giật mình vì câu nói đấy. Lợi dụng sao! Một câu nói thật là không thể thân quen hơn. Cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến công tước Louis của thế giới trước. Tôi nhàn nhạt mà nhìn cậu ta:
“ Cậu có thể làm gì cho tôi?”
“ Tất cả mọi thứ tôi có, tôi sẽ dâng lên cho cậu bao gồm có tính mạng này “
“ Thật sao, nhưng tôi không thích nợ nần ai bất cứ thứ gì?”
“ Vậy cậu hãy cho phép tôi được ở bên cạnh cậu, ở bên cạnh thôi cũng được. Tôi sẽ không đòi hỏi gì thêm đâu “
Lời nói của cậu ấy cứ thể như đang cầu xin vậy, rõ ràng giây trước còn rất kiêu hãnh nhưng giây sau lại hèn mòn cầu xin đến lạ thường. Thật giống, giống đến lạ thường.
“ Cậu…”
Ngay lúc tôi định lên tiếng thì một Moah đã hét lên:
“ Ký chủ đến giờ người biểu diễn rồi kìa, mau nhanh lên sân khấu"
Giọng hét của Moah khiến thần trí của tôi tĩnh táo trở lại, tôi nhanh chóng kéo Nguyễn Nam Phong đi về phía sân khấu:
“ Cậu bảo tôi lợi dụng cậu mà, vậy đêm nay tôi với cậu diễn piano vậy. Tốt nhất cậu chơi cho hay vào”
“ Ừa”
Tôi đến gặp cô giáo dẫn vai trò MC nói với việc thay đổi tiết mục biểu diễn lúc trước, cô ấy có chút lo lắng về vấn đề đó, nhưng dù vậy cô vẫn chấp nhận giới thiệu tiết mục thay đổi này. Khi tôi và Nguyễn Nam Phong lên sân
khấu, cả hội trường như bùng nổ vậy, tiếng hò hét của các học sinh nữ vô cùng lớn. Đàn piano đã được đặt sẵn trên sân khấu, chúng tôi tiếng đến ngồi, chờ giới thiệu xong tiết mục thì chính thức cũng bắt đầu.
Ánh đèn hội trường tắt đi, chì còn lại ánh đèn chíu rọi trên sân khấu, bán tay tôi lướt trên phím đàn. Tiếng nhạc du dương từ đàn nhanh chóng phát ra, đoạn nhạc này do tôi độc tấu trước tiếp đến Nguyễn Nam Phong cũng theo
nhịp điệu phím đàn của tôi mà đánh.
Cả hội trường im lặng à thương thức, tiếng nhạc du dương khắp căn phòng. Nhịp điệu của bài hát màn đầy sự tươi mới của tuổi thanh xuân, ánh mắt của mọi người không lúc nào rời khỏi sân khấu. Cứ thể như họ đang xem một buổi biểu diễn của các nghệ sĩ nội tiếng vậy.
Buổi độc tấu kết thúc, phím đàn trên tay tôi ngừng lại tôi thở ra một hơi dài. Hậu trường đột nhiên ồn ào hẳn lên, tiếng vỗ tay vô cùng lớn và vang dội khắp cả hội trường, cùng với đó là những lời khen ngợi hết lời của các học sinh tại đây.
“ Hay quá đi”
“ Tớ muốn nghe lại lần nữa”
“ Có ai thấy hai người đó đẹp đôi không?”
Tất cả đều muốn chúng tôi đàn thêm một bài nữa cho mọi người, có thể thấy hiệu ứng của việc này vô cùng tốt đẹp. Đúng vậy, đây chính là kết quả tôi muốn. Tôi nhìn dưới khán đại, nơi vị trí của nữ chính đang ngồi. Vì khá xa sân khấu, nên tôi không thể nhìn rõ biểu hiện của cô ta như thể nào, nhưng tôi có thể chắc chắn thù địch của của ta dành cho tôi chỉ có tăng thêm và không có giảm
Tôi trở lại vị trí lúc nãy ngồi và tiếp tục chờ Lan Thanh, có vẻ cô ấy đi vệ sinh lâu thật đấy. Tôi với nữ chính nói chuyện cũng lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy cô ấy quay lại. Có chút lo lắng tôi liền nhanh chóng đến nhà vệ sinh
để kiểm tra, kết quả không thấy cô ấy đâu. Tôi mở từng căn buồng vệ, vẫn không thấy bóng dáng của Lan Thanh. Tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh tìm đến điện thoại trong túi của mình mà gọi cho Lan Thanh, nhưng kết quả đều là không hồi âm. Tôi dự cảm được chuyện xấu đã xảy ra, khi tôi trở lại cánh gà thì màn trình diễn của nữ chính
cũng kết thúc. Cô ta đi ngang qua tôi mà nở nụ cười như thể thắng lợi vậy.
Không cần đoán cũng biết, việc mất tích của Lan Thanh chính một tay cô ta tạo nên, quả nhiên việc dẫn dụ tôi đi lúc nãy không phải nhắm vào tôi mà là Lan Thanh. Nếu cô ta nhắm vào tôi thì sẽ không sao, nhưng nếu cô ta nhắm vào những người xung quanh tôi, thì sẽ khiến tôi có chút tức giận đấy. Cảm nhận được sự tức giận của tôi, Moah liên lên tiếng:
“ Ký chủ, chị đừng tức giận, vẫn còn thời gian chúng ta tìm cô bé “
Tôi gật đầu nói với Moah qua sóng trí não:
“ Em có thể xác định được nơi cô bé không?"
Moah thử thao tác trên bảng điện tử nhưng kết quả lại không được phép. Đây cũng là chi tiết ảnh hưởng đến cốt truyện sao. Moah áy náy nhìn tôi mà xin lỗi, tôi đáp:
“ Không phải lỗi của em, chị hiểu mà “
Tôi vừa nói vừa gửi tin nhắn đến cho Nguyễn Nam Phong, Moah thò mặt đến khó hiểu hành động đấy của tôi hỏi:
“ Ký chủ tại sao lại liên hệ với Nguyễn Nam Phong vậy? Không sợ cậu ta phản bội à? “
“ Không biết, chị cảm thấy cậu ta đáng tin hơn. “
Một lúc sau thì Nguyễn Nam Phong đã đi đến cánh gà, cậu ấy có chút thở dốc mà chạy đến chỗ tôi. Đẩy gọng kính lên mà nói:
“ Tôi thử tìm khắp các phòng rồi nhưng vẫn không thấy cậu ấy. Cậu ấy biến mất từ khi nào?”
Tôi thuật lại thời gian lúc nãy khi Lan Thanh đi vệ sinh, và bao gồm cả việc nữ chính đến tìm tôi. Tại sao tôi lai kể đến việc nữ chính sao, tôi chính là muốn kể đấy vì tôi đoán được cô ta sẽ tìm cách đến tiếp cận Nguyễn
Nam Phong. Cô ta chính là muốn những người thân cận quanh tôi quay lưng đi và rời xa tôi.
Cậu ấy nghe tôi nói vậy có chút trầm tư, suy nghĩ. Đột nhiên nhìn tôi, hỏi tôi một cách nghiêm túc:
“ Nếu cậu là người bắt thì cậu nghĩ sẽ nhốt ở đâu? “
Tôi nhìn cậu ấy có chút lơ đãng nói:
“ Sao nhĩ… tôi sẽ nhốt ở nơi ít người để ý nhất ví dụ như là phòng thể dục”
Cậu ấy nhìn tôi có chút ngạc nhiên, cong môi cười khẽ:
“ Trùng hợp thật, tôi cũng có ý nghĩ như cậu "
Chúng tôi nhanh chóng tìm đến phòng bảo vệ để lấy chìa khóa của phòng thể dục. Đúng như chúng tôi đoán, Lan Thanh bị nhốt tại phòng đựng dụng cụ thể dục. Nguyễn Nam Phong nhanh chóng bế cậu ấy đến phòng y tế của trường, để kiểm tra tình hình
May mắn thay là cô ấy không bị gì chỉ là chỉ là do uống thuốc ngủ mà thôi, tôi thở phào yên tâm về cô ấy. Moah lo lắng mà hỏi tôi:
“Ký chủ sắp đến tiết mục của chị rồi kìa. Hủy nó sao?”
“ Không,chị sẽ vẫn diễn như thường”
Tôi và Nguyễn Nam Phong rồi khỏi phòng y tế, cậu ấy nhìn tôi hỏi:
“ Cậu định làm gì?”
“ Theo cậu tôi sẽ làm gì?”
Cậu ấy nhìn tôi cười nhạt, đột nhiên nói một câu khiến tôi có chút ngỡ ngàng:
“ Không phải cậu định đánh bại Cao Ái Nhi à, nếu hủy tiết mục cậu sẽ thua đấy”
“ Cuộc đời tôi ghét nhất là thua cuộc “
“ Đúng vậy, tôi và cậu đều ghét thua cuộc.”
Cậu ta nắm lấy bàn tay tôi, các đốt ngón tay cậu ta đan xen vào tay tôi. Cậu ta nâng nó lên và dụi, giọng điệu cười khẩy:
“ Nè, hay cậu lợi dụng tôi đi “
Trong khoảnh khắc đó, khiến tôi có chút giật mình vì câu nói đấy. Lợi dụng sao! Một câu nói thật là không thể thân quen hơn. Cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến công tước Louis của thế giới trước. Tôi nhàn nhạt mà nhìn cậu ta:
“ Cậu có thể làm gì cho tôi?”
“ Tất cả mọi thứ tôi có, tôi sẽ dâng lên cho cậu bao gồm có tính mạng này “
“ Thật sao, nhưng tôi không thích nợ nần ai bất cứ thứ gì?”
“ Vậy cậu hãy cho phép tôi được ở bên cạnh cậu, ở bên cạnh thôi cũng được. Tôi sẽ không đòi hỏi gì thêm đâu “
Lời nói của cậu ấy cứ thể như đang cầu xin vậy, rõ ràng giây trước còn rất kiêu hãnh nhưng giây sau lại hèn mòn cầu xin đến lạ thường. Thật giống, giống đến lạ thường.
“ Cậu…”
Ngay lúc tôi định lên tiếng thì một Moah đã hét lên:
“ Ký chủ đến giờ người biểu diễn rồi kìa, mau nhanh lên sân khấu"
Giọng hét của Moah khiến thần trí của tôi tĩnh táo trở lại, tôi nhanh chóng kéo Nguyễn Nam Phong đi về phía sân khấu:
“ Cậu bảo tôi lợi dụng cậu mà, vậy đêm nay tôi với cậu diễn piano vậy. Tốt nhất cậu chơi cho hay vào”
“ Ừa”
Tôi đến gặp cô giáo dẫn vai trò MC nói với việc thay đổi tiết mục biểu diễn lúc trước, cô ấy có chút lo lắng về vấn đề đó, nhưng dù vậy cô vẫn chấp nhận giới thiệu tiết mục thay đổi này. Khi tôi và Nguyễn Nam Phong lên sân
khấu, cả hội trường như bùng nổ vậy, tiếng hò hét của các học sinh nữ vô cùng lớn. Đàn piano đã được đặt sẵn trên sân khấu, chúng tôi tiếng đến ngồi, chờ giới thiệu xong tiết mục thì chính thức cũng bắt đầu.
Ánh đèn hội trường tắt đi, chì còn lại ánh đèn chíu rọi trên sân khấu, bán tay tôi lướt trên phím đàn. Tiếng nhạc du dương từ đàn nhanh chóng phát ra, đoạn nhạc này do tôi độc tấu trước tiếp đến Nguyễn Nam Phong cũng theo
nhịp điệu phím đàn của tôi mà đánh.
Cả hội trường im lặng à thương thức, tiếng nhạc du dương khắp căn phòng. Nhịp điệu của bài hát màn đầy sự tươi mới của tuổi thanh xuân, ánh mắt của mọi người không lúc nào rời khỏi sân khấu. Cứ thể như họ đang xem một buổi biểu diễn của các nghệ sĩ nội tiếng vậy.
Buổi độc tấu kết thúc, phím đàn trên tay tôi ngừng lại tôi thở ra một hơi dài. Hậu trường đột nhiên ồn ào hẳn lên, tiếng vỗ tay vô cùng lớn và vang dội khắp cả hội trường, cùng với đó là những lời khen ngợi hết lời của các học sinh tại đây.
“ Hay quá đi”
“ Tớ muốn nghe lại lần nữa”
“ Có ai thấy hai người đó đẹp đôi không?”
Tất cả đều muốn chúng tôi đàn thêm một bài nữa cho mọi người, có thể thấy hiệu ứng của việc này vô cùng tốt đẹp. Đúng vậy, đây chính là kết quả tôi muốn. Tôi nhìn dưới khán đại, nơi vị trí của nữ chính đang ngồi. Vì khá xa sân khấu, nên tôi không thể nhìn rõ biểu hiện của cô ta như thể nào, nhưng tôi có thể chắc chắn thù địch của của ta dành cho tôi chỉ có tăng thêm và không có giảm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương