Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!
Chương 87: Nơi Con Tim Rung Động (16)
Sáng hôm sau, giờ học được diễn ra bình thương. Có vẻ hôm nay ai náy cũng đều hăng hái mà ngồi giải đề ôn thi của bản thân. Dù sao kì thi tuyển quốc gia cũng đang sắp đến, ai ai cũng muốn bản thân mình cố hết sức mà làm bài thi cho thật tốt, đến cả Lan Thanh hôm nay cũng chăm chỉ hơn thường ngày.
Tôi vừa làm bài vừa nhớ đến sự việc được tỏ tình hôm qua. Quả là một sự kinh ngạc thật, theo như tuyến truyện về nhân vật Nguyễn Nam Phong trong thế giới này, thì đáng ra không hề có tình cảm với Lưu Ánh. Tôi là người kế
thừa ký ức của cô ấy, nên có thể biết rõ việc cả hai bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với nhau. Cả nói chuyện trong lớp cũng chưa bao giờ chứ đừng nói chi đến vấn đề tình cảm.
Nguyên tắc của tôi vẫn như cũ, sẽ không tùy tiện mà đồng ý thay tình cảm cho chính thân xác mượn tạm này. Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói rõ về vấn đề này với cậu ta. Moah hiện ra trước mặt tôi, tay cậu ấy cầm một bình
nước mà tìm uống ực từng ngụm và nói:
“ Sao ký chủ không thử yêu đương với nhân vật đi, cũng thú vị lắm đó”
Tôi vừa làm bài vừa giao tiếp với Moah qua sóng trí não:
“ Không, phiền phức. Dù sao họ chỉ là số liệu mà thôi, làm việc mà luôn dựa vào cảm tính luôn rất khó giải quyết”
“ Nhưng mà cũng khó hiểu thật, rõ ràng chị luôn giữ thiết lập của nhân vật, nhưng các nam phản diện khác luôn quay quanh mà tỏ tình với chị. Như công tước Louis vậy đó”
“ Công tước Louis vốn đã thích Rosabella, còn Nguyễn Nam Phong của thể giới này thì không. Nhưng mà cũng không loại trừ khả năng cậu ta có thể thích Lưu Ánh lâu rồi”.
Tiếng chuông giờ giải lao cũng vang lên, đúng lúc là tôi cũng hoàn thành xong bài tập ôn thi buổi nay. Lan Thanh nhanh chóng cất sách vở, quay xuống bàn mà rủ tôi đi ăn trưa, tôi đồng ý với cô ấy, đề xuất cô ấy rủ thêm cả Nguyễn Nam Phong ăn chung. Xem như là cảm ơn cậu ấy thời gian trước đã cho chúng tôi mượn đàn tập. Cô bé nghe xong hớn hở mà chạy đến bạn cậu ta để lôi kéo đi cùng.
Ba người chúng tôi nhanh chóng đến căn tin lấy món và tìm cho mình chỗ thích hợp để dùng bữa trưa. Ánh mắt của mọi người căn tin hôm nay có chút khác lại, họ đỗ dồn về phía tôi và Nguyễn Nam Phong, thậm chí tôi còn
nghe được một số lời bàn tán của họ.
“ Nhìn kìa là cậu ấy đúng không?”
“ Cậu bạn đó tên là Nguyễn Nam Phong lớp 12A5 kìa”
“ Sao giờ tôi mới biết cậu ấy lại đẹp trai như vậy chứ”
“ Ghen tị thật muốn xin IG của cậu ấy ghê”
Lời tán thưởng đa số đều xuất phát từ chiếc video đêm tối qua quay được, có lẽ tác động của nó cho người xem cũng không tính là phản tác dụng được.
Thấy chỗ trống Lan Thanh nhanh chóng chạy đến dành trước, nhưng không ngờ cùng lúc cạnh tranh với đám nam chính bọn họ. Cô bé nhướng mày nói:
“ Chỗ này chúng tôi thấy trước!”
Trần Thiên Thành không chút khách khí mà đặt bữa trưa xuống bà và kéo ghế ra ngồi. Giọng cậu ta đáp lại Lan Thanh có chút kiên căng:
“ Chỗ này có ghi tên cô à?”
Lan Thanh nghe vậy có chút tức giận, lên tiếng mà đáp trả:
“ Cậu không biết trước sau à?”
Nam chính vẫn bình thản nói:
“ Ai thấy trước thì là chỗ người đó”
Cãi nhau với một người không lý lẽ khiến Lan Thanh không tài nào bình tĩnh lại được, cô bé định lên tiếng tranh cãi tiếp, thì nữ chính thánh thiện của chúng ta đã nói:
“ Đừng cãi nhau nữa, bàn vẫn còn trống chúng ta ngồi chung ăn vẫn được mà.”
Dứt lời, cô ta nhìn về phái tôi bồi thêm:
“ Lưu Ánh sẽ không để tâm việc chúng ta cùng ngồi chứ”
“ Tôi không để tâm đâu”
Nghe thấy tôi nói vậy Lan Thanh và Nguyễn Nam Phong cũng không có ý kiến gì, cả hai phe đều ngồi chung bàn mà ăn trưa với nhau. Trong suốt quá trình ăn, dù hành động ấy có chút nhỏ tôi cũng phát hiện ra nữ chính đang lén lút để ý đến Nguyễn Nam Phong. Còn Trần Thiên Thành thì lại có chút dè dặt với Nguyễn Nam Phong như lúc trước.
Giờ mới để ý thấy, hôm nay tôi không thấy Nguyễn Minh Tề đi chung với đám nam nữ chính. Bọn họ cãi nhau à! Nếu vậy cũng tốt, đỡ cho tôi phải suy nghĩ thêm kế sách đối phó cậu ta. Mà nhìn biểu hiện của nữ chính hiện giờ, cô ta chắc sẽ lại lọi dụng Nguyễn Minh Tề để gây khó dễ cho tôi. Cô ta có lẽ đoán tôi và Nguyễn Nam Phong có mối quan hệ thân thiết với nhau, dù không phải thật nhưng để cô ta mang ý nghĩ này cũng tốt với tôi.
Bữa trưa dùng xong, chúng tôi nhanh chóng rời đi khỏi căn tin. Suốt dọc đường trở về lớp Lan Thanh có vẻ khó chịu với việc lúc nảy, cô bé vừa đi vừa chửi nam chính. Thậm chí không tiếc bất kỳ điều gì mà nguyền rủa cậu ta đủ điều, nghe vậy tôi chỉ biết cười trừ.
Sau khi học trên trường xong thì đến buổi ôn luyện thi tối.
Tôi vừa làm bài vừa nhớ đến sự việc được tỏ tình hôm qua. Quả là một sự kinh ngạc thật, theo như tuyến truyện về nhân vật Nguyễn Nam Phong trong thế giới này, thì đáng ra không hề có tình cảm với Lưu Ánh. Tôi là người kế
thừa ký ức của cô ấy, nên có thể biết rõ việc cả hai bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với nhau. Cả nói chuyện trong lớp cũng chưa bao giờ chứ đừng nói chi đến vấn đề tình cảm.
Nguyên tắc của tôi vẫn như cũ, sẽ không tùy tiện mà đồng ý thay tình cảm cho chính thân xác mượn tạm này. Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói rõ về vấn đề này với cậu ta. Moah hiện ra trước mặt tôi, tay cậu ấy cầm một bình
nước mà tìm uống ực từng ngụm và nói:
“ Sao ký chủ không thử yêu đương với nhân vật đi, cũng thú vị lắm đó”
Tôi vừa làm bài vừa giao tiếp với Moah qua sóng trí não:
“ Không, phiền phức. Dù sao họ chỉ là số liệu mà thôi, làm việc mà luôn dựa vào cảm tính luôn rất khó giải quyết”
“ Nhưng mà cũng khó hiểu thật, rõ ràng chị luôn giữ thiết lập của nhân vật, nhưng các nam phản diện khác luôn quay quanh mà tỏ tình với chị. Như công tước Louis vậy đó”
“ Công tước Louis vốn đã thích Rosabella, còn Nguyễn Nam Phong của thể giới này thì không. Nhưng mà cũng không loại trừ khả năng cậu ta có thể thích Lưu Ánh lâu rồi”.
Tiếng chuông giờ giải lao cũng vang lên, đúng lúc là tôi cũng hoàn thành xong bài tập ôn thi buổi nay. Lan Thanh nhanh chóng cất sách vở, quay xuống bàn mà rủ tôi đi ăn trưa, tôi đồng ý với cô ấy, đề xuất cô ấy rủ thêm cả Nguyễn Nam Phong ăn chung. Xem như là cảm ơn cậu ấy thời gian trước đã cho chúng tôi mượn đàn tập. Cô bé nghe xong hớn hở mà chạy đến bạn cậu ta để lôi kéo đi cùng.
Ba người chúng tôi nhanh chóng đến căn tin lấy món và tìm cho mình chỗ thích hợp để dùng bữa trưa. Ánh mắt của mọi người căn tin hôm nay có chút khác lại, họ đỗ dồn về phía tôi và Nguyễn Nam Phong, thậm chí tôi còn
nghe được một số lời bàn tán của họ.
“ Nhìn kìa là cậu ấy đúng không?”
“ Cậu bạn đó tên là Nguyễn Nam Phong lớp 12A5 kìa”
“ Sao giờ tôi mới biết cậu ấy lại đẹp trai như vậy chứ”
“ Ghen tị thật muốn xin IG của cậu ấy ghê”
Lời tán thưởng đa số đều xuất phát từ chiếc video đêm tối qua quay được, có lẽ tác động của nó cho người xem cũng không tính là phản tác dụng được.
Thấy chỗ trống Lan Thanh nhanh chóng chạy đến dành trước, nhưng không ngờ cùng lúc cạnh tranh với đám nam chính bọn họ. Cô bé nhướng mày nói:
“ Chỗ này chúng tôi thấy trước!”
Trần Thiên Thành không chút khách khí mà đặt bữa trưa xuống bà và kéo ghế ra ngồi. Giọng cậu ta đáp lại Lan Thanh có chút kiên căng:
“ Chỗ này có ghi tên cô à?”
Lan Thanh nghe vậy có chút tức giận, lên tiếng mà đáp trả:
“ Cậu không biết trước sau à?”
Nam chính vẫn bình thản nói:
“ Ai thấy trước thì là chỗ người đó”
Cãi nhau với một người không lý lẽ khiến Lan Thanh không tài nào bình tĩnh lại được, cô bé định lên tiếng tranh cãi tiếp, thì nữ chính thánh thiện của chúng ta đã nói:
“ Đừng cãi nhau nữa, bàn vẫn còn trống chúng ta ngồi chung ăn vẫn được mà.”
Dứt lời, cô ta nhìn về phái tôi bồi thêm:
“ Lưu Ánh sẽ không để tâm việc chúng ta cùng ngồi chứ”
“ Tôi không để tâm đâu”
Nghe thấy tôi nói vậy Lan Thanh và Nguyễn Nam Phong cũng không có ý kiến gì, cả hai phe đều ngồi chung bàn mà ăn trưa với nhau. Trong suốt quá trình ăn, dù hành động ấy có chút nhỏ tôi cũng phát hiện ra nữ chính đang lén lút để ý đến Nguyễn Nam Phong. Còn Trần Thiên Thành thì lại có chút dè dặt với Nguyễn Nam Phong như lúc trước.
Giờ mới để ý thấy, hôm nay tôi không thấy Nguyễn Minh Tề đi chung với đám nam nữ chính. Bọn họ cãi nhau à! Nếu vậy cũng tốt, đỡ cho tôi phải suy nghĩ thêm kế sách đối phó cậu ta. Mà nhìn biểu hiện của nữ chính hiện giờ, cô ta chắc sẽ lại lọi dụng Nguyễn Minh Tề để gây khó dễ cho tôi. Cô ta có lẽ đoán tôi và Nguyễn Nam Phong có mối quan hệ thân thiết với nhau, dù không phải thật nhưng để cô ta mang ý nghĩ này cũng tốt với tôi.
Bữa trưa dùng xong, chúng tôi nhanh chóng rời đi khỏi căn tin. Suốt dọc đường trở về lớp Lan Thanh có vẻ khó chịu với việc lúc nảy, cô bé vừa đi vừa chửi nam chính. Thậm chí không tiếc bất kỳ điều gì mà nguyền rủa cậu ta đủ điều, nghe vậy tôi chỉ biết cười trừ.
Sau khi học trên trường xong thì đến buổi ôn luyện thi tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương