Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 95: Bạo khởi nhi kích (1)
Ánh mắt của Vương Tuyên hung ác, sát khí bắn ra bốn phía, cả ngươi sắp bạo phát.
Đúng lúc này ——
- Dừng tay.
Vương Thông đột nhiên rống to một tiếng, y hít sâu mấy cái, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Tất cả người của Vương gia không được phép phản kháng, đều tới thành vệ sở, ta lại muốn nhìn xem Lâm phó thống lĩnh sẽ lấy tội danh gì để định tội chúng ta.
- Tứ đệ.
Vương Tuyên lập tức nổi nóng, nếu vậy thì mục đích bắt giết Diệp Huyền của bọn họ sẽ thất bại rồi.
- Nhị ca, thành vệ quân đại biểu cho phủ thành chủ, Vương gia chúng ta không thể chống lại nổi.
Vương Thông cắn răng nói:
- Nhưng ngươi cứ yên tâm đi, Diệp Huyền chỉ là một tên tiểu tử, trốn không thoát được, hơn nữa thành vệ quân cũng không phải thiên hạ của Lâm Hùng, ta và Cổ Phương thống lĩnh cũng có chút giao tình, chờ tới thành vệ sở, làm rõ tình hình, chúng ta lập tức có thể thoát thân được rồi.
Vương Thông cũng đã mở miệng, võ giả Vương gia lập tức ngừng phản kháng, cả đám ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, Chu gia thấy thế thì cũng đành phải ngừng tay không phản kháng nữa.
- Lâm phó thống lĩnh, thành vệ quân này cũng không phải thiên hạ của ngươi, chuyện hôm nay ta sẽ không để yên đâu.
Vương Thông lạnh lùng nói, nếu như đã vạch mặt thì y cũng không cần phải ăn nói nhỏ nhẹ làm gì nữa, chỉ là chuyện hơn mấy trăm võ giả của Vương gia bị bắt về thành vệ sở thế này cũng đủ làm cho Vương gia mất hết mặt mũi ở Lam Nguyệt thành.
- Ta có thể xem những lời này của ngươi là đang đe doạ mệnh quan triều đình hay không?
Lâm Hùng cười lạnh, vung tay lên.
- Đưa đi hết.
Mấy đội trưởng Kỷ Linh lập tức đi tới trước mặt đám người Vương Thông.
Mắt thấy Vương Tuyên sẽ bị bắt đi, trong mắt của gã đột nhiên bắn ra một đoàn lửa giận.
- Chết đi!
Gã đột nhiên tức giận gầm lên, cả người vọt lên nhanh như chớp, xông thằng vào Tinh Huyền học viện, đánh một chưởng về phía đầu của Diệp Huyền, lửa giận trong lòng gã lúc này bùng phát hừng hực như núi lửa phun trào, không giết chết được Diệp Huyền thì không thể nào dập tắt được.
Nhanh quá, động tác của Vương Tuyên quá nhanh, không ai ngờ gã lại đột nhiên vọt vào bên trong Tinh Huyền học viện, động thủ với Diệp Huyền, đợi mọi người phản ứng lại thì Vương Tuyên cư nhiên đã vọt tới trước mặt Diệp Huyền.
- Không xong!
Đám người Vân Ngạo Tuyết, La Chiến và Lâm Hùng lập tức kinh hô, vọt lên trước.
Trong đó có Vân Ngạo Tuyết là ở gần Diệp Huyền nhất, chỉ thấy nàng đột nhiên rút một thanh trường kiếm từ bên hông ra, trường kiếm lạnh như băng, rét lạnh như sương, hoá thành kiếm quang sắc bén loé lên, nhanh chóng chém về phía trước ngực của Vương Tuyên.
- Cút!
Vương Tuyên hét lớn, đánh ra một chưởng, thực lực cường đại của địa võ sư nhị trọng xuất ra không hề cố kỵ, trực tiếp đánh cho Vân Ngạo Tuyết chỉ mới là võ sư tam trọng bay ra ngoài.
Có Vân Ngạo Tuyết ngăn lại, La Chiến bên kia cũng kịp chạy tới.
- Thiết thoái vô tình, Phá!
Hai chân La Chiến đá ra, lập tức có tiếng xé gió ồ ồ mãnh liệt như quỷ khóc thần gào vang lên, nương theo thoái ảnh khủng bố đánh về phía Vương Tuyên.
- Tên què chết tiệt, cút ra cho ra!
Ánh mắt Vương Tuyên trầm xuống, đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một con hắc xà khủng bố dài gần một trượng, hắc xà ánh mắt lạnh lẽo, theo tay phải của gã đánh mạnh lên hai chân của La Chiến, rầm một tiếng, La Chiến phun máu tươi bay ra ngoài.
- Tiểu súc sinh, hiện tại xem ai có thể cứu được ngươi.
Vương Tuyên cười lớn đầy dữ tợn, vẻ mặt hung ác đáng sợ, gã rống to một tiếng đập một chưởng lên đỉnh đầu của Diệp Huyền, chỉ nháy mắt nữa thôi thì Diệp Huyền sẽ đầu mình hai nơi.
- Ầm!
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên bắn ra một đạo thần quang.
- Vô tương hồn quyết —— Tật!
Một đạo hồn lực hư vô mờ ảo, giống như một mũi tên đột nhiên từ trong mắt của Diệp Huyền bắn vào trong cơ thể của Vương Tuyên, khiến vẻ mặt của gã lập tức khựng lại.
Nhưng cũng chỉ khựng lại một chút mà thôi, tuy hồn lực của Diệp Huyền rất mạnh, nhưng cũng chỉ mới là nhất giai cao đẳng mà thôi, chỉ có thể ngăn cản đối phương lại một chút, nháy mắt, một chưởng của Vương Tuyên lại đánh xuống lần nữa.
Vèo!
Nhưng một thoáng đó lại khiến cho Lâm Hùng chạy tới kịp lúc, một cổ đao mang xông thẳng lên trời, giống như cột trời từ trên cao giáng xuống, hung hăng đánh về phía Vương Tuyên. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng Vương Tuyên, gã có thể cám giác được nếu một chưởng của mình đánh xuống, tuy Diệp Huyền sẽ chết nhưng bản thân mình cũng sẽ chết dưới một đao kia của Lâm Hùng.
Ngay thời khắc mấu chốt, Vương Tuyên từ bỏ việc giết Diệp Huyền, xoay người đánh ra một chưởng toàn lực.
- Lâm Hùng, ngươi muốn chết, cút ra cho ta!
Vẻ mặt Vương Tuyên vô cùng dữ tợn, hắc xà võ hồn kết hợp với Đại La Thiên Chưởng đánh ra.
Giọng điệu của Lâm Hùng khi nãy khiến cho lòng gã tức giận khó nén, chỉ là một phó thống lĩnh địa võ sư nhất trọng mà dám ăn nói như vậy với gã, không dạy cho Lâm Hùng một bài học thì khó mà giải được mối hận trong lòng gã. Một chưởng này, Vương Tuyên không chỉ muốn đánh lui mà còn muốn đánh Lâm Hùng trọng thương.
Ầm!
Chưởng ảnh mờ mịt, hắc xà võ hồn kết hợp với Đại La Thiên Chưởng, trên không trung giống như có một chưởng ấn màu đen dần dần xuất hiện, mang theo huyền mang âm lãnh trấn áp hết thảy.
Sau cùng, chưởng và đao va nhau giữa không trung, huyền khí kịch liệt như lốc xoáy cuốn phăng mọi thứ, thổi quét khắp nơi.
Một màn khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ nhất đã xảy ra, đao quang do Lâm Hùng chém ra, vô kiên bất tồi, hung hăng chém nát chưởng ấn mà Vương Tuyên đánh ra, sau đó bổ lên lồng ngực của hắn.
Phụt!
Vương Tuyên chật vật lui ra ngoài, hai mắt trừng lớn đầy kinh ngạc, trong miệng phun ra một búng máu tươi.
- Vương Tuyên, ngươi dám động thủ trước mặt ta!
Lâm Hùng nổi giận, lần này gã thật sự nổi giận, vừa rồi nếu như không phải có Vân Ngạo Tuyết và La Chiến ngăn cản lại một chút thì Diệp Huyền chắc đã bị Vương Tuyên đánh chết rồi, cảnh tượng vừa rồi Lâm Hùng chỉ ngẫm thôi đã cảm run sợ và tràn đầy phẫn nộ.
Diệp Huyền là ân nhân của gã, cũng giống như phụ mẫu tái sinh của gã, nếu như không nhờ có Diệp Huyền thì chỉ sợ gã đã sớm trở thành một phế nhân, Vương Tuyên dám ra tay với Diệp Huyền thì còn nghiêm trọng hơn động thủ với gã.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Hùng lại càng thêm tức giận, gã liên tục rống giận, đao mang đánh ra liên tục như nước chảy, tựa hồ như không cần mạng.
Phập phập phập!
Đúng lúc này ——
- Dừng tay.
Vương Thông đột nhiên rống to một tiếng, y hít sâu mấy cái, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Tất cả người của Vương gia không được phép phản kháng, đều tới thành vệ sở, ta lại muốn nhìn xem Lâm phó thống lĩnh sẽ lấy tội danh gì để định tội chúng ta.
- Tứ đệ.
Vương Tuyên lập tức nổi nóng, nếu vậy thì mục đích bắt giết Diệp Huyền của bọn họ sẽ thất bại rồi.
- Nhị ca, thành vệ quân đại biểu cho phủ thành chủ, Vương gia chúng ta không thể chống lại nổi.
Vương Thông cắn răng nói:
- Nhưng ngươi cứ yên tâm đi, Diệp Huyền chỉ là một tên tiểu tử, trốn không thoát được, hơn nữa thành vệ quân cũng không phải thiên hạ của Lâm Hùng, ta và Cổ Phương thống lĩnh cũng có chút giao tình, chờ tới thành vệ sở, làm rõ tình hình, chúng ta lập tức có thể thoát thân được rồi.
Vương Thông cũng đã mở miệng, võ giả Vương gia lập tức ngừng phản kháng, cả đám ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, Chu gia thấy thế thì cũng đành phải ngừng tay không phản kháng nữa.
- Lâm phó thống lĩnh, thành vệ quân này cũng không phải thiên hạ của ngươi, chuyện hôm nay ta sẽ không để yên đâu.
Vương Thông lạnh lùng nói, nếu như đã vạch mặt thì y cũng không cần phải ăn nói nhỏ nhẹ làm gì nữa, chỉ là chuyện hơn mấy trăm võ giả của Vương gia bị bắt về thành vệ sở thế này cũng đủ làm cho Vương gia mất hết mặt mũi ở Lam Nguyệt thành.
- Ta có thể xem những lời này của ngươi là đang đe doạ mệnh quan triều đình hay không?
Lâm Hùng cười lạnh, vung tay lên.
- Đưa đi hết.
Mấy đội trưởng Kỷ Linh lập tức đi tới trước mặt đám người Vương Thông.
Mắt thấy Vương Tuyên sẽ bị bắt đi, trong mắt của gã đột nhiên bắn ra một đoàn lửa giận.
- Chết đi!
Gã đột nhiên tức giận gầm lên, cả người vọt lên nhanh như chớp, xông thằng vào Tinh Huyền học viện, đánh một chưởng về phía đầu của Diệp Huyền, lửa giận trong lòng gã lúc này bùng phát hừng hực như núi lửa phun trào, không giết chết được Diệp Huyền thì không thể nào dập tắt được.
Nhanh quá, động tác của Vương Tuyên quá nhanh, không ai ngờ gã lại đột nhiên vọt vào bên trong Tinh Huyền học viện, động thủ với Diệp Huyền, đợi mọi người phản ứng lại thì Vương Tuyên cư nhiên đã vọt tới trước mặt Diệp Huyền.
- Không xong!
Đám người Vân Ngạo Tuyết, La Chiến và Lâm Hùng lập tức kinh hô, vọt lên trước.
Trong đó có Vân Ngạo Tuyết là ở gần Diệp Huyền nhất, chỉ thấy nàng đột nhiên rút một thanh trường kiếm từ bên hông ra, trường kiếm lạnh như băng, rét lạnh như sương, hoá thành kiếm quang sắc bén loé lên, nhanh chóng chém về phía trước ngực của Vương Tuyên.
- Cút!
Vương Tuyên hét lớn, đánh ra một chưởng, thực lực cường đại của địa võ sư nhị trọng xuất ra không hề cố kỵ, trực tiếp đánh cho Vân Ngạo Tuyết chỉ mới là võ sư tam trọng bay ra ngoài.
Có Vân Ngạo Tuyết ngăn lại, La Chiến bên kia cũng kịp chạy tới.
- Thiết thoái vô tình, Phá!
Hai chân La Chiến đá ra, lập tức có tiếng xé gió ồ ồ mãnh liệt như quỷ khóc thần gào vang lên, nương theo thoái ảnh khủng bố đánh về phía Vương Tuyên.
- Tên què chết tiệt, cút ra cho ra!
Ánh mắt Vương Tuyên trầm xuống, đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một con hắc xà khủng bố dài gần một trượng, hắc xà ánh mắt lạnh lẽo, theo tay phải của gã đánh mạnh lên hai chân của La Chiến, rầm một tiếng, La Chiến phun máu tươi bay ra ngoài.
- Tiểu súc sinh, hiện tại xem ai có thể cứu được ngươi.
Vương Tuyên cười lớn đầy dữ tợn, vẻ mặt hung ác đáng sợ, gã rống to một tiếng đập một chưởng lên đỉnh đầu của Diệp Huyền, chỉ nháy mắt nữa thôi thì Diệp Huyền sẽ đầu mình hai nơi.
- Ầm!
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên bắn ra một đạo thần quang.
- Vô tương hồn quyết —— Tật!
Một đạo hồn lực hư vô mờ ảo, giống như một mũi tên đột nhiên từ trong mắt của Diệp Huyền bắn vào trong cơ thể của Vương Tuyên, khiến vẻ mặt của gã lập tức khựng lại.
Nhưng cũng chỉ khựng lại một chút mà thôi, tuy hồn lực của Diệp Huyền rất mạnh, nhưng cũng chỉ mới là nhất giai cao đẳng mà thôi, chỉ có thể ngăn cản đối phương lại một chút, nháy mắt, một chưởng của Vương Tuyên lại đánh xuống lần nữa.
Vèo!
Nhưng một thoáng đó lại khiến cho Lâm Hùng chạy tới kịp lúc, một cổ đao mang xông thẳng lên trời, giống như cột trời từ trên cao giáng xuống, hung hăng đánh về phía Vương Tuyên. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng Vương Tuyên, gã có thể cám giác được nếu một chưởng của mình đánh xuống, tuy Diệp Huyền sẽ chết nhưng bản thân mình cũng sẽ chết dưới một đao kia của Lâm Hùng.
Ngay thời khắc mấu chốt, Vương Tuyên từ bỏ việc giết Diệp Huyền, xoay người đánh ra một chưởng toàn lực.
- Lâm Hùng, ngươi muốn chết, cút ra cho ta!
Vẻ mặt Vương Tuyên vô cùng dữ tợn, hắc xà võ hồn kết hợp với Đại La Thiên Chưởng đánh ra.
Giọng điệu của Lâm Hùng khi nãy khiến cho lòng gã tức giận khó nén, chỉ là một phó thống lĩnh địa võ sư nhất trọng mà dám ăn nói như vậy với gã, không dạy cho Lâm Hùng một bài học thì khó mà giải được mối hận trong lòng gã. Một chưởng này, Vương Tuyên không chỉ muốn đánh lui mà còn muốn đánh Lâm Hùng trọng thương.
Ầm!
Chưởng ảnh mờ mịt, hắc xà võ hồn kết hợp với Đại La Thiên Chưởng, trên không trung giống như có một chưởng ấn màu đen dần dần xuất hiện, mang theo huyền mang âm lãnh trấn áp hết thảy.
Sau cùng, chưởng và đao va nhau giữa không trung, huyền khí kịch liệt như lốc xoáy cuốn phăng mọi thứ, thổi quét khắp nơi.
Một màn khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ nhất đã xảy ra, đao quang do Lâm Hùng chém ra, vô kiên bất tồi, hung hăng chém nát chưởng ấn mà Vương Tuyên đánh ra, sau đó bổ lên lồng ngực của hắn.
Phụt!
Vương Tuyên chật vật lui ra ngoài, hai mắt trừng lớn đầy kinh ngạc, trong miệng phun ra một búng máu tươi.
- Vương Tuyên, ngươi dám động thủ trước mặt ta!
Lâm Hùng nổi giận, lần này gã thật sự nổi giận, vừa rồi nếu như không phải có Vân Ngạo Tuyết và La Chiến ngăn cản lại một chút thì Diệp Huyền chắc đã bị Vương Tuyên đánh chết rồi, cảnh tượng vừa rồi Lâm Hùng chỉ ngẫm thôi đã cảm run sợ và tràn đầy phẫn nộ.
Diệp Huyền là ân nhân của gã, cũng giống như phụ mẫu tái sinh của gã, nếu như không nhờ có Diệp Huyền thì chỉ sợ gã đã sớm trở thành một phế nhân, Vương Tuyên dám ra tay với Diệp Huyền thì còn nghiêm trọng hơn động thủ với gã.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Hùng lại càng thêm tức giận, gã liên tục rống giận, đao mang đánh ra liên tục như nước chảy, tựa hồ như không cần mạng.
Phập phập phập!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương